Chà, có từ gì để diễn tả cảm giác của nó lúc này nhỉ? Bâng khuâng, thoáng chút luyến tiếc...
Buổi sáng học trên lớp, nó cứ ngồi thẫn thở nhìn ra ngoài, ánh mắt vô định của nó nhìn ra ngoài khoảng không ngoài kia
- Ê. ( Thằng Tuấn gọi nó )
- Hả?
- Làm gì mà cứ nhìn ra ngoài thế, chép bài đê.
- Haizz. ( Nó thở dài )
- Tao biết là mày sắp xa Nhi, nhưng mà mày cứ ủ rũ thế này thì làm được gì?. Xa nhau thì vẫn phải xa thôi, thay vì buồn bã như này, tao nghĩ 2 đứa nên tổ chức đi chơi đâu đó cho thỏa thích. Ôi trời, xa nhau thì vẫn cứ yêu nhau chứ có phải chia tay đâu.
- Ờ. Mày nói cũng phải. Thằng này thỉnh thoảng lại đưa ra được ý kiến hay phết nhỉ.
- Tao chứ ai nữa.
- Thôi, bớt xl đi ông tướng ạ.
- 2 bạn bàn cuối nói ít thôi nhé.
Thầy giáo nhắc nhở 2 đứa nó, nãy giờ lỡ nói to quá =.=!
11h30. Hí hửng đi về nhà chuẩn bị cho buổi chiều đi chơi cùng Nhi, ai dè Nhi lại bận chuẩn bị đồ đạc không đi được, xui không cơ chứ.
Cuộc sống của nó là muôn vàn khó khăn, thử thách đang chờ đợi trước mắt. Nó biết, xa Nhi cũng là một thử thách mà nó sẽ phải đối mặt và vượt qua, nó sẽ không gục ngã đâu, chắc chắn là như vậy.
********
Tối 27/4/2013
Ngày cuối cùng nó được ở cạnh Nhi.
- Nhi.
- Sao thế?
- À...hmm...
- Anh nói đi chứ >"
- Anh muốn em ở cạnh anh tối nay, nhé.
- Em....em....
- Có gì không được à?
- Em ngại mẹ anh >"
- Có gì đâu mà ngại, mẹ anh coi em như con dâu rồi ý. Haha
- Lại nói thế rồi , đã cưới xin gì đâu mà bảo là con dâu .
- Đợi anh 5 năm nữa rồi anh sẽ lấy em về làm vợ. Hí
- Ứ lấy anh đâu, em lấy con mèo còn hơn.
Nhi bế con mèo lên rồi vuốt ve nó
- Lêu lêu, ai đời lại lấy con mèo bao giờ.
- Con mèo ngoan hơn anh. Hihi
- À, phải rồi, mèo thì lấy mèo là phải. Haha
- Sao lúc nào anh cũng tìm ra được lí do để thắng em thế. Trời ạ .
Nhi nhắm mắt nũng nịu nó nhìn yêu ơi là yêu. Nó đưa tay vuốt tóc Nhi rồi khẽ thở dài, từ giờ có lẽ nó sẽ không còn dịp đứng chờ Nhi để chở Nhi lên trường, hay là nghe những lời trách móc, nhõng nhẽo của Nhi nữa, híc.
Đêm đến , Nhi nằm gọn trong lòng nó, đầu Nhi dựa lên ngực nó. Nhi cứ thủ thỉ, thủ thỉ mãi những câu truyện tưởng chừng không bao giờ chấm dứt...
Dần dần, tiếng nói của Nhi nhỏ dần, nhỏ dần và tiếng thở cũng đều dần, Nhi đã chìm vào giấc ngủ.
Nó biết ngày này sẽ tới, từ rất lâu rồi...
Đây là đêm cuối cùng 2 đứa ở bên nhau, dù đã rất khuya rồi nhưng nó vẫn cố không ngủ thiếp đi. Vì nó biết, ngày mai thức dậy, nó sẽ phải xa Nhi, ngày mai khi bình minh tới, 2 đứa sẽ phải xa nhau, nhưng đêm nay nó sẽ ôm Nhi thật chặt, thật chặt...
Nó đang ngồi đây và ngắm nhìn vẻ đẹp hoàn mĩ của Nhi, trong vòng tay nó, trông Nhi thật xinh đẹp biết bao. Nó ngước ra phía ngoài cửa sổ kia, nhìn lên trời cao , bầu trời đang dần dần mù mịt, những vì sao đang lụi tàn báo hiệu bình minh sắp đến.
Nó thầm ước, ai đó hãy níu giữ thời gian chậm lại nhưng nó biết điều này thật khó, và rồi khi ánh sáng ngày mai tới , Nhi sẽ ra đi, để lại nó một mình ở lại, cô đơn và lạnh lẽo...
Nó chưa bao giờ muốn dừng lại vì nó không muốn mắc kẹt trong cuộc đời một mình ( Nhi à, thực sự anh không đủ dũng khí để chấp nhận việc này đâu. )
Nó đã rất sợ bóng đêm, tuy nhiên giờ đây bóng đêm lại là tất cả những gì nó muốn , tất cả những gì nó muốn....
Giờ đây, trong đầu nó là muôn vàn những dòng suy nghĩ khác nhau...
… Anh vẫn sẽ luôn là người đầu tiên bật cười khi nghe em kể chuyện vui...
… Anh vẫn sẽ luôn là người đầu tiên xuýt xoa khi nghe em kể “chuyện xấu hổ” của mình...
… Anh vẫn sẽ luôn là người đầu tiên cho em bờ vai tựa vào mỗi khi em buồn vì điều gì đó...
Tình yêu của anh dành cho em đẹp và tuyệt vời lắm đấy. Anh hứa sẽ không bao giờ làm em thất vọng đâu, chắc chắn đấy...
Tất cả… đơn giản chỉ vì… anh yêu em, cô bé ngốc nghếch!
********
Sáng tỉnh giấc lúc 7h30. Quay sang thì đã không thấy Nhi đâu rồi, lục tìm cái điện thoại thì thấy có tin nhắn của Nhi để lại cho nó :
" Em đi đây, em sẽ nhớ anh nhiều lắm, ngốc của em ạ. Khi em đi, anh nhớ phải tự chăm sóc mình nhớ chưa, chăm sóc cả con mèo của em nữa đó. Khi em trở về, nhất định anh phải mạnh mẽ và thay đổi, trưởng thành hơn trước nghe chưa >"
Nó bật cười vì tin nhắn ngộ nghĩnh của Nhi để lại cho nó. Nó bước ra ban công, ngắm nhìn bầu trời và hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng.
Có lẽ giờ đây Nhi đã lên xe và bắt đầu đi rồi, nó sẽ chờ đợi, chờ đợi một ngày nào đó Nhi quay lại với nó, để rồi ngọn lửa yêu thương lại một lần nữa được thắp lên,bừng sáng và nồng ấm hơn bao giờ hết.
Ngày hôm qua. Ngày của những hạnh phúc ngọt ngào và của cả những vết đau chưa kịp đặt tên. Đôi lúc nó khiến ta dằn vặt, khiến ta lưu luyến, vấn vương. Nhưng hãy nhìn xem, tất cả đã lùi hết lại phía sau, phía-của-ngày-hôm-qua. Và việc của ta là tiến về phía trước.
Có thể ngày hôm qua thật buồn, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ mỉm cười với bạn. Chỉ cần bạn dũng cảm, giữ chặt niềm tin và tiến về phía nó.
I'm Fighting......