« – Đừng buồn nữa được ko?
– Lỗi là tại tớ . Vì tớ…
– Thôi. Tớ sẽ ko nhắc đến chuyện này nữa. Chúng ta chơi trò trốn tìm nhé.
– (Lắc đầu)
– Đuổi bắt vậy.
– (Lắc đầu)
– Vậy…chơi trò của con gái nhé. Nhảy dây ấy…
– (Vẫn lắc đầu)
– Làm thế nào bây giờ. Hay là chơi trò siêu nhân được ko ?
– Siêu nhân á. – Cô bé tò mò.
– Ừ. siêu nhân.
– Nhưng siêu nhân là của con trai mà.
– Vậy thì…chơi trò ‘ siêu nhân ước ‘ nhé !
– Trò ấy là trò gì ?
– Siêu nhân biết ước ấy. Thế này nhé. Cậu sẽ cầm con siêu nhân vàng này. Sau đó ước một điều để siêu nhân thực hiện điều ước ấy cho cậu. Hiểu ko ?
– Ưm….
– Ừ. Tớ cũng ước. Siêu nhân đỏ sẽ giúp tớ.
– …
– Thử đi.
– Thôi được. Tớ sẽ thử.
– Mà này. Cậu ko được khóc đâu nhé. Siêu nhân… ừm…sợ nước mắt con gái lắm đấy.
– Thế à.
– Ừ.
– Vậy tớ sẽ ko khóc nữa.
– Còn nữa. Cậu phải cười thật nhiều vào. Siêu nhân rất thích con gái hay cười. Như thế, siêu nhân sẽ giúp cậu nhiều hơn.
– Thật sao ?
– Ừ.
– Vậy thì tớ sẽ cười.
…
– Anh Thư này, cậu có biết tớ muốn siêu nhân của tớ làm gì cho tớ ko ?
– Làm gì ?
– Làm cho cậu béo như heo…
– Á…cái gì cơ…
– Cậu nhìn cậu xem. Mấy tháng nay cậu lười ăn lắm. Nên siêu nhân sẽ …hehe.. – Cậu bé cười đểu.
– Không được. Không được. Tớ ko muốn làm heo đâu.
– Vậy thì cậu nhớ cười nhiều vào nhé. Cười nhiều sẽ ko giông heo chút nào đâu.
– Được rồi. »
“ – Hứa đi nào. Vứt bỏ cái quá khứ đau buồn ấy đi. Sống tốt hơn với những gì mình đang có, như thế cuộc sống sẽ có ý nghĩa gấp nhiều lần.
– Có thể…vứt bỏ dễ dàng …thật sao?
– Đương nhiên rồi. chỉ cần cậu nghĩ đến những cái tốt đẹp nhất. Nghĩ rằng, mỗi ngày ta được sinh ra trên thế gian, được sống… đã là điều hạnh phúc và có ý nghĩa nhất rồi. Bên cạnh cậu vẫn còn rất nhiều người quan tâm tới cậu và…ko ai muốn nhìn thấy một Trần Anh Thư lúc nào cũng ủ rũ đâu.
– Nhưng…
– Mẹ cậu… đã rất đau lòng khi thấy cậu như thế.
– …
– Tớ cũng vậy. Ko dễ chịu chút nào đâu.
Nó vòng tay ôm ngang bụng Quang, tựa vào lưng cậu.
– Cho tớ mượn nhờ lưng cậu một chút nhé. Tớ buồn ngủ rồi.”
“ – Rốt cuộc, tớ là gì trong cậu hả Thư?
– Cái gì? – Một thoáng lúng túng đong đầy trong tâm trí.
– Với cậu, tớlà gì? – Quang lặp lại câu nói một lần nữa. Chiếc bóng đổ dài nghiêng ngả trên mặt đất.
– Là bạn thân. – Nó trả lời ngay tắp lự. – Thôi vào lớp đi. Chiều gặp lại nhé.”
« – Bởi vì…ngôi sao nhỏ luôn đứng đằng sao ngôi sao sáng nhất, dù rằng rất nhỏ bé, đôi khi chỉ là một dấu chấm rất mờ tựa như vô hình nhưng ngôi sao ấy lúc nào cũng được ở bên cạnh ngôi sao sáng kia. Chẳng phải như vậy sẽ rất hạnh phúc sao ?
…
– Nếu tớ muốn…làm ngôi sao nhỏ đó, cậu có đồng ý làm ngôi sao lớn nhất kia ko ?
…
– Là hoa lan, bông hoa tượng trưng cho tình cảm của tớ dành cho cậu. Tớ muốn cậu biết rằng tớ ko hề nói đùa, một chữ cũng ko, kể cả hai ngôi sao trên trời kia, tớ tình nguyện làm ngôi sao nhỏ đó để mãi mãi được ở bên và dõi theo cậu.
…
« Nghe tớ nói này, ngôi sao kia quả thực rất đẹp, nó là ngôi sao sáng nhất của bầu trời đêm. Thế nên, tớ ko thể làm ngôi sao đó, lại càng ko xứng đáng để cậu quan tâm, chăm sóc. Suốt 12 năm quen cậu, tớ chưa làm được điều gì cho cậu, tớ thậm chí còn ko hiêủ được người bạn thân nhất của mình đang nghĩ gì, tớ vô dụng, bất tài, ngay cả người mẹ yêu thương nhất tớ cũng ko bảo vệ được. Vì vậy, Quang à, tớ ko xứng đáng là người để cậu yêu đâu. Cậu rất tốt, nên cũng sẽ có nhiều cô gái tốt hơn xứng với cậu và yêu cậu thật nhiều. Cậu hãy tìm một người khác để làm ngôi sao sáng nhất trong lòng cậu, cô gái ấy nhất định đeo chiếc vòng này đẹp lắm… »
…
« – Tại sao cậu lại ko chấp nhận ? Tớ ko xứng với cậu sao ?
– Chẳng có lý do gì đâu, chỉ là…tớ ko phải là người để cậu đặt niềm tin. »
~chap này là ký ức thôi nhé!