Edit & beta: Anky
Sau khi cả nhà Hộ Quốc công bước vào, nhiều người đã chạy tới hưởng ứng, cuối cùng Hộ Quốc công lại dẫn gia quyến bước tới bên phía Tố Tâm.
Tố Tâm có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không tiện từ chối, hàn huyên cùng vợ chồng Hộ Quốc công một lát.
Trinh Hoa ngồi giữa Tề Văn Võ và Hộ Quốc công, chỉ cách Tố Tâm một khoảng bởi Tề Văn Võ.
Tuy Tố Tâm rất không vui, nhưng cũng không biểu hiện gì ra ngoài.
Trinh Hoa lớn hơn Tề Văn Võ khoảng ba bốn tuổi, thật ra thì nói chuyện với Tề Văn Võ cũng không tệ lắm.
Hộ Quốc công lựa chọn nơi này, một là không muốn phải cấu kết cùng các thế lực khác, thứ hai cũng là muốn kết thân một chút với vị công chúa mà hoàng thượng thích nhất.
Suy cho cùng trên con đường làm quan, ông ta không thể nào hoàn toàn đứng ngoài cuộc được.
Tố Tâm hồn nhiên lôi kéo Trinh An nói chuyện, cũng không nói chuyện sâu xa gì với cả nhà Hộ Quốc công.
Mãi đến lúc hoàng thượng xuất hiện, cung yến mới chính thức bắt đầu.
Tố Tâm lấy trà thay rượu kính gia đình Hộ Quốc công một ly, sau đó liền chuyên tâm gắp đồ ăn cho Tề Văn Võ và Trinh An.
Trinh Hoa thấy tình cảnh này không hiểu sao có một tia hâm mộ.
Cảnh tượng hoà thuận vui vẻ cũng kết thúc, nàng không nỡ nhìn Trinh An được Hộ Quốc công mang đi.
Hai người miễn cưỡng nói chia tay, rồi nhắn nhủ thường xuyên qua lại và đừng nên xa cách.
Lúc này nàng mới xoay qua nói vài câu cùng Võ ca ca của mình, khi còn bé địa vị của Tố Tâm ở trong cung có thể nói là ngay cả hoàng hậu cũng phải dè chừng ba phần.
Bây giờ thái độ của nàng đối với Tề Văn Võ chứng tỏ là quan hệ tốt, tất nhiên Tề Văn Võ sẽ được mọi người vừa âm thầm vừa công khai nịnh nọt lên.
Dù có nói xấu sau lưng cũng phải thật cẩn thận, vạn lần không dám để Tề Văn Võ biết.
Kiếp này khác biệt một trời một vực so với kiếp trước, hoàn cảnh thay đổi đến nỗi nàng không dám hồi tưởng lại.
Tề Văn Võ nhìn Tố Tâm, đương nhiên lúc này hắn chỉ là một đứa trẻ, sự yêu thích dành cho Tố Tâm chẳng qua cũng là cảm tình bình thường.
Nếu nói về tình cảm của Tố Tâm đối với Tề Văn Võ, có hổ thẹn càng có rất nhiều sự ỷ lại sâu sắc, không ai có thể so sánh với hắn.
Bốn người Tiểu Đao Tiểu Kiếm Cúc Lan đi theo phía sau bọn họ, lúc đi đến ngã ba chỗ rẽ liền ăn ý tách ra.
Thời gian thoáng chốc như mây khói, mười năm trôi qua trong nháy mắt.
Thiếu nữ đã trở nên khuynh thành tuyệt thế, trong từng cử chỉ nụ cười đầy cuốn hút linh hồn và trái tim người ta.
Tề Văn Võ không còn dám tùy ý nhìn thẳng vào đôi mắt kia, bởi vì hắn yêu thích nữ tử này, lại không thể buông bỏ bí mật trong lòng.
Hắn không biết vì sao mình lại chấp nhất với quá khứ, chỉ cảm thấy Tố Tâm ở đây, hắn nhất định có thể buông bỏ thù hận.
Có lẽ mối hận đó cũng không còn quan trọng nữa, nhưng chấp nhất lâu dần rồi cũng sẽ thành thói quen.
Trong mười năm này Tố Tâm đã ban cho Ngô Trần cùng Bàng tiên sinh và những tâm phúc khác rất nhiều quyền lực, Ngô Trần từng là một thị vệ nho nhỏ hiện giờ đã trở thành Ngô tướng quân, Bàng tiên sinh là Thái phó của thái tử từ lâu.
Hộ Quốc phủ và những người khác cũng gia nhập vào phe thái tử, chỉ có Trinh Hoa vẫn là một nhất phẩm thị vệ giống như trước.
Tố Tâm không quan tâm, không cản trở, cũng không trọng dụng người này.
Ngay cả Trinh An cũng biết trong lòng Tố Tâm không thích ca ca mình.
Rất nhiều chuyện Tố Tâm vẫn luôn áp chế, nhưng có một số việc tất nhiên sẽ phải xảy ra, điều Tố Tâm có thể làm cũng chỉ là chuẩn bị sẵn sàng trước mà thôi.
Ngày đó, Ngô Trần tới gặp.
Tố Tâm nghênh đón ngoài cửa: “Ngô đại ca, hôm nay có chuyện quan trọng gì sao?” Bởi lẽ Ngô Trần trở thành tướng quân đã không còn làm việc trong cung nữa.
Dường như Ngô Trần có ưu sầu: “Công chúa, người cũng biết nhiều năm như vậy, Văn Võ vẫn luôn điều tra chuyện của cha mẹ nó.”
Tố Tâm dẫn đường cho Ngô Trần vào trong đình, tự mình châm trà cho Ngô Trần.
Nàng không nhanh không chậm nói: “Ta biết.”
Ngô Trần càng không thể giấu giếm, trực tiếp hỏi thành lời: “Vậy ý của công chúa là gì? Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà đứa nhỏ Văn Võ kia không bỏ xuống được.
Hoàng thượng đối với nó không tệ, cho dù có là kẻ thù giết cha, ta tin tưởng nó sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến hoàng thượng.”
Tố Tâm gật đầu: “Đúng vậy, Võ ca ca sao mà không thể bỏ xuống được đây.”
Ngô Trần lại hỏi: “Công chúa có biết sự việc xảy ra lúc trước không, ta từng nghe Văn Võ nói, mỗi khi có một chút manh mối là sẽ luôn bị đứt đoạn bởi vì vài nguyên nhân nào đó.”
Tố Tâm gật đầu: “Là ta không muốn để Võ ca ca biết.”
Ngô Trần buột miệng thốt ra: “Thật sự là người?!” Huynh ta vừa muốn thu hồi lời nói đã không còn kịp, vốn còn tính toán hỏi ra chút manh mối trong tình huống không kinh động tới Tố Tâm.
Tố Tâm giương mắt nhìn về phía Ngô Trần: “Ngô đại ca, là Võ ca ca bảo huynh tới hỏi sao? Ta nghĩ chuyện này cứ bỏ qua đi.
Huynh cũng không nên chiều theo chàng ấy, truy cứu lại những chuyện quá khứ còn có ý nghĩa gì? Ân oán của người đời trước cứ để tan biến theo mây gió đi, không tốt sao?”
Ngô Trần vò đầu: “Trách tính tình này của ta, chút việc nhỏ như vậy mà còn bị phát hiện.
Nhưng công chúa, người cũng biết tính tình của Văn Võ mà, nếu không hiểu rõ ràng, e là nó sẽ ghi nhớ cả đời.” Huynh ta cũng không muốn vướng tới vũng nước đục này, đánh giặc thì còn được, chứ ân oán ẩn tình bên trong làm huynh ta phiền não muốn chết.
Tố Tâm biết rất rõ chuyện gì xảy ra lúc trước, bởi vì đời trước nàng từng điều tra về việc này, cho nên nàng cũng không muốn Tề Văn Võ biết.
Tố Tâm gật đầu: “Đúng vậy, kỳ thật cũng do ta luẩn quẩn trong lòng, ta nghĩ Võ ca ca còn quá nhỏ.
Thật ra lúc trước là vì phụ hoàng ta tin lầm lời gièm pha mà giết chết cha của Võ ca ca.
Mẫu thân chàng ấy vì quá thương tâm nên cũng tự sát.
Ta thật sự sợ Võ ca ca biết sẽ không muốn tha thứ cho phụ hoàng ta.
Cho nên, Ngô đại ca, huynh có thể đừng nói với Võ ca ca không?”
Ngô Trần liền lên tiếng đáp: “Quả nhiên như thế, được, ta không nói, ta không nói.
Vậy công chúa, ta còn có việc, cáo từ.” Ngô Trần quả thật không ngờ tới, Tố Tâm lại chủ động nói với mình nhanh như vậy.
Tố Tâm đứng dậy muốn tiễn, Ngô Trần liên tục xua tay: “Không cần tiễn, không cần tiễn.” Tố Tâm ở sau lưng thở dài một hơi.
Tề Văn Võ nghi hoặc nhìn Ngô Trần: “Nàng ấy thật sự nói như vậy?”
Ngô Trần gật đầu: “Tất nhiên, ta nói này tiểu tử thúi, con cũng không nên phụ lòng công chúa.
Hãy để quá khứ trôi qua đi, không cần nghĩ nhiều đến ân oán của thế hệ trước nữa.”
Tề Văn Võ lắc đầu: “Sư phụ, người đã bị lừa rồi.
Phu tử, người thấy thế nào?” Tề Văn Võ đem nghi hoặc sang hỏi Bàng tiên sinh.
Bàng tiên sinh cũng gật đầu: “Ta biết điều Văn Võ mong muốn cũng chỉ là một sự sáng tỏ, chúng ta đều nhìn thấy được tình nghĩa của Tố Tâm công chúa đối với con.
Tâm tư công chúa thâm sâu, Ngô Trần ngươi không bằng được.
Nếu việc này thật sự như lời đồn, công chúa hà tất phải hao phí sức lực lớn như vậy để ngăn cản chúng ta tìm kiếm chân tướng chứ.
Hơn nữa đã phí công sức như thế, mà lại dễ dàng nói cho ngươi biết, một người nhất định sẽ để lộ bí mật.
Công chúa cũng không phải là kẻ ngốc như vậy, xem ra việc này vẫn cần ta đi thăm dò cho rõ.”
Suy nghĩ sâu xa một lát, Bàng tiên sinh còn nói thêm: “Văn Võ, con chắc chắn muốn biết rõ chuyện này sao? Ta luôn cảm thấy có lẽ con không nên biết thì thỏa đáng hơn, công chúa làm như vậy có lẽ không phải vì bản thân nàng ấy.”
Tề Văn Võ cau mày: “Phu tử nói đúng, con cũng từng nghĩ đến, chân tướng có lẽ là thứ con không muốn thấy.
Nhưng mười năm qua Văn Võ không ngừng tìm kiếm, thật sự không muốn để lại một mối ngờ vực, mong phu tử sẽ thành toàn.” Bàng tiên sinh cũng chỉ đành đồng ý.
Nhìn thấy Bàng tiên sinh bên trong đình hóng gió ở Ngự hoa viên, Tố Tâm hơi nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười đi đến vấn an: “Tiên sinh, lớp học hôm nay kết thúc sớm sao?”
Bàng tiên sinh gật đầu: “Hoằng Nhi thông tuệ chịu khó, người giáo dục rất tốt.”
Tố Tâm cúi đầu suy tư, nháy mắt đã thu liễm nghi hoặc, ngồi ở bên cạnh Bàng tiên sinh và đón lấy trà của Tiểu Cúc.
Bàng tiên sinh thở dài một hơi, trong lòng Tố Tâm nghi hoặc: “Tiên sinh?”
Bàng tiên sinh nhìn Tố Tâm, dường như chần chừ hồi lâu mới nói: “Thời gian gần đây, công chúa không nên đến gặp Văn Võ.”
Tố Tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Bàng tiên sinh như đang do dự trả lời: “Nhất thời trong lòng nó có chút nghĩ không thông.”
Tố Tâm hơi híp mắt nghiêng đầu nhìn Bàng tiên sinh, như thể muốn suy đoán nhưng lại không dám nói gì, chỉ sợ Bàng tiên sinh tới lừa gạt nàng.
Sắc mặt Bàng tiên sinh không đổi, tạm dừng rồi tiếp tục nói: “Thật ra Văn Võ đã biết.”
Trong lòng Tố Tâm hoài nghi, nhưng vẫn hỏi dè chừng: “Đã biết?”
Bàng tiên sinh cũng tiếp tục thong thả bình tĩnh nói với nàng: “Hôm qua, Ngô Trần tới, chính là muốn xác định chân tướng mọi việc.
Những lời mà người nói vừa hay đã chứng minh tất cả kết quả điều tra là sự thật, Văn Võ nhất thời có chút khó lòng tiếp nhận.
Nhưng công chúa yên tâm, ta sẽ giảng giải cho nó.”
Tố Tâm kinh hãi: “Chàng ấy thật sự tra ra được? Không thể nào, ta đã cảnh báo tất cả những người trong cuộc, không thể bị điều tra ra.” Lúc nói lời này, trong lòng Tố Tâm đã có phần lơi lỏng, nhưng vẫn khẩn trương nhìn Bàng tiên sinh.
Bàng tiên sinh gật đầu: “Công chúa làm việc, tại hạ tất nhiên tin tưởng.
Nhưng người suy tính sáng suốt thì vẫn có lúc phạm sai lầm.
Huống chi hoàng thượng cũng biết chuyện này vô cùng rõ ràng, tất nhiên sẽ có nơi công chúa không thể thu xếp được.”
Trên mặt Tố Tâm không tin, trong lòng lại không khỏi suy nghĩ, lẽ nào bởi vì kiếp này mình đã thay đổi nên Võ ca ca thật sự đi hỏi phụ hoàng.
Nếu là đời trước, Võ ca ca tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Bàng tiên sinh nhận lấy trà Tiểu Cúc đưa tới rồi nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt lại dao động tới lui trên người Tố Tâm: “Công chúa, ta chỉ tới nói với người rằng Văn Võ đã biết sự việc của quá khứ.
Hiện tại rối rắm chuyện làm sao mà nó biết không còn quan trọng nữa, tốt hơn hết là người nên suy nghĩ làm sao để an ủi nó.”
Trong lòng Tố Tâm tìm không ra manh mối, nếu là người khác căn bản không đáng để nàng lo lắng như thế.
Nhưng đây lại là chuyện của Võ ca ca, sao nàng có thể không bận tâm đây.
Tố Tâm hoang mang lo âu nói: “Tiên sinh, người nói nên làm gì bây giờ? Võ ca ca tôn kính phụ thân chàng ấy như vậy, bây giờ biết chuyện này, vậy phải thế nào cho đúng?”
Ánh mắt Bàng tiên sinh lóe lên, dùng ly trà che giấu một chút rồi nói hùa theo nàng: “Đúng vậy, ai mà ngờ được.
Phụ thân nó ở trong mắt mọi người cũng là người cực kỳ cao quý, ai có thể ngờ và tưởng tượng được đây, than ôi.” Thuận thế ông còn vỗ vào đùi.
Tố Tâm nhanh chóng nói với Bàng tiên sinh: “Việc này không liên quan đến Võ ca ca, đó là chuyện đời trước của bọn họ.
Bàng tiên sinh giúp ta khuyên nhủ Võ ca ca, phụ thân chàng ấy vẫn đáng được tôn sùng, ngay cả phụ hoàng ta cũng đã không còn trách ông ấy, Võ ca ca càng không nên bận lòng.”
Bàng tiên sinh gật đầu: “Phải, nói một câu đại bất kính thì, việc này cũng có sai lầm của hoàng thượng.”
Tố Tâm càng vội vàng đáp: “Không phải, phụ hoàng ta cũng hết cách rồi, ai bảo phụ thân của Võ ca ca nói ra những lời đại bất kính đó trước mặt bao người.
Cho dù ông ấy không có hành thích vua, nhưng ông ấy đã có tâm tư kia, nếu phụ hoàng ta không giết ông ấy, e rằng sẽ trở thành sai lầm to lớn.”
Trong bụi cỏ phát ra một tiếng động nhỏ, trong lòng Bàng tiên sinh cả kinh: “Vậy hoàng thượng đối với Tề Văn Võ thật sự là quá tốt, tội hành thích vua có thể tru di cửu tộc.”
Tố Tâm: “Là ý của mẫu phi ta, mẫu phi ta khuyên người không nên tổn thương đến người vô tội, phụ hoàng ta tất nhiên sẽ không trái ý bà.
Nếu nói đúng sai cũng chẳng phải lỗi do mẫu phi ta, ân oán thù hận của người đời trước không bằng cứ bỏ qua như vậy đi.
Tiên sinh nhất định phải giúp ta khuyên nhủ Võ ca ca, tuy phụ thân chàng có ý hành thích vua nhưng lại chưa làm ra chuyện gì cả.”
Bàng tiên sinh đột nhiên quỳ xuống đất, trong lòng Tố Tâm thoáng trầm xuống.
Bàng tiên sinh bái lạy và hô lên: “Thần có tội, nhưng cũng vì được người gửi gắm.
Lừa gạt công chúa, cũng vì tình cảm của công chúa đối Văn Võ, tiện thần mới có thể cả gan thử công chúa giúp nó.
Là thần tử phạm sai lầm, thần hổ thẹn với ân tình của công chúa.”
Tố Tâm nâng Bàng tiên sinh lên liền nhìn thấy bóng người đi ra từ sau thân cây, nàng đã không còn nói thành lời, không thu hồi lại được nữa.
Tề Văn Võ đi đến trước mặt Tố Tâm, duỗi tay vuốt phẳng mi tâm nhíu chặt của nàng: “Là ta cầu xin phu tử giúp ta tìm được chân tướng, ta cũng chỉ dựa vào thâm tình của Tố Tâm mới dám liên lụy đến phu tử.
Nàng vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, cho nên ta biết nàng sẽ không nói dối.
Hiện tại nàng nói cho ta biết lúc ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi, chỉ cần nàng nói, ta sẽ tin.”
Đuôi mày và ánh mắt dịu dàng của Tố Tâm lại ẩn giấu đầy cảm giác đau lòng, sau khi vuốt phẳng lại nhíu vào một chỗ.
Hiện tại cũng đã nói ra đại khái rồi, nếu còn giấu giếm ngược lại sẽ làm ly gián tình cảm.
Tố Tâm thở dài giải thích: “Võ ca ca, phụ thân chàng và phụ hoàng ta vốn là huynh đệ tốt, nhưng vì không thể xem thường lễ nghĩa quân thần, bằng không bọn họ sớm đã xưng huynh gọi đệ.
Phụ thân chàng ái mộ mẫu phi ta, vốn tưởng rằng sau khi cưới vợ sinh con, phụ thân chàng sẽ buông bỏ đoạn tình cảm này.
Nhưng không ngờ ông ấy mưu toan hành thích vua để đoạt vợ, nếu phụ hoàng ta không phải là người cầm quyền thiên hạ này, có lẽ ông ấy đã có thể không bận tâm đến nỗi đau thương của thiên hạ.
Đã biết có sâu mọt, mà không tiêu trừ, cây cối sẽ gãy khô.
Đã biết có sâu mọt, kịp thời diệt trừ, nhưng bảo vệ được cây cối, lại tổn thương đến trái tim.
Võ ca ca, chuyện này vốn không có đúng sai, nhưng liên quan đến an nguy của quốc gia, tất nhiên là sẽ liên quan tới sinh tử.”
Tề Văn Võ không thể ngờ được cái chết của phụ thân lại là vì tình yêu.
Vốn tưởng rằng do hoàng thượng oán hận phụ thân công cao lấn chủ, tin lời gièm pha, nhưng không ngờ là bởi phụ thân mình làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
Tề Văn Võ cảm hoài: “Vậy mẹ ta thì sao?”
Tố Tâm không nỡ nhìn biểu cảm suy sụp của Tề Văn Võ như vậy: “Mẹ chàng quả thật đã tự sát.”
Tề Văn Võ gật đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ ta còn có mẹ, nhưng ngay cả mẹ ta cũng chưa từng lo lắng đến ta.
Bọn họ đều không cần ta, vì sao còn phải sinh ta ra?” Chân tướng này vượt xa ngoài dự đoán của Tề Văn Võ, thật sự làm hắn có chút khó lòng thừa nhận.
Nếu đã không yêu mẹ hắn, vì sao cha còn muốn cưới bà ấy chứ?
Tố Tâm khóc nói: “Võ ca ca, nếu không có chàng, Tố Tâm cũng chẳng còn vướng bận gì ở trên đời này.
Điều Tố Tâm mong ước không gì khác chính là Võ ca ca luôn được vui vẻ, không sầu không lo.
Tố Tâm sẽ vĩnh viễn ở bên Võ ca ca, Võ ca ca đừng thương tâm, được không?”
Lúc này, Bàng tiên sinh đã lặng lẽ rời đi từ lâu, chỉ để lại hai người giữa biển hoa, gắn bó nương tựa và trao cho nhau sự ấm áp.
Xa xa có một bóng người lướt qua, tóc dài nhẹ tung bay, khi quay đầu nhìn lại cũng đã biến mất trong tầm mắt..