"Cạch" cánh cửa phòng mở ra, cả đám quay lại nhìn, là anh và hắn.
"Hai người, đi đâu giờ này mới về? Từ nãy tới giờ là một tiếng rưỡi rồi đó" Thiện, Lâm quay sang trách.
Chỉ có Khang là đứng làm màu, lắc đầu nguầy nguậy.
Anh không quan tâm, trực tiếp ném thanh kanata về phía bọn họ và tiến đến giường, nơi cô đang nằm.
Bọn nó sáu mắt nhìn nhau. Hắn đi đến, đặt tay lên vai Thiện "Kệ nó đi. Tinh thần không được tốt. Nói nữa coi chừng tính mạng không yên đâu"
Ai phải nói làm gì nữa. Đụng phải anh đang tức giận thì có con đường chết thật mà! Tụi nó cũng đành nuốt nước bọt xuống cổ họng, miễn cưỡng gật đầu.
Hắn thảy cây súng cho tụi nó, rồi tiến lại vỗ vai anh "Đi vô tắm, thay đồ đi. Tao nấu đồ ăn rồi ăn gì lót dạ. Mày đã không ăn gì rồi"
Anh trực tiếp ngó lơ hắn. Hắn lắc đầu, đi ra khỏi cửa phòng. Xuống bếp làm bổn phận của mình.
Anh nhìn xuống người con gái đang nằm đó, sắc mặt yên tĩnh đến kì lạ, cũng không phải là trắng bệch, mà có hơi chút hồng hào hơn rồi. Anh nhìn cô, không biết là từ lúc nào mà anh đã luôn nhớ đến khuôn mặt này nhỉ? Có lẽ là từ lúc cô nở cười đầu chăng? Hay là từ lúc cô cướp hồn anh? Mà, giờ cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Cô có phải chăng, là sắp xa anh rồi không? Tại sao anh lại sơ ý để cô ở trên bãi biển một mình chứ? Cô chỉ nói là cô mệt cô muốn ngồi đó nghỉ. Nhưng anh lại không đi theo cô. Tại vì lo cãi nhau với tên Liên Mục kia sao? Anh hối hận rồi.
Anh muốn cô tỉnh lại. Muốn một lần nữa được nhìn thấy vẻ mặt vô âu vô lo của cô mỗi ngày. Muốn một lần nữa cô gọi tên anh. Anh có rất nhiều điều còn chưa làm được cho cô vui mà. Nên bây giờ chỉ xin cô đừng bỏ anh mà đi. Đừng làm như vậy. Anh muốn cô tỉnh lại. Đừng có mà ngủ. Đã hứa là sẽ ở bên nhau rồi mà.
"Này, Thiên cậu có nghĩ mai này nếu chúng ta không chơi được với nhau nữa. Thì chúng ta sẽ phải xa cách, chúng ta sẽ trở thành người lạ không?"Cô bé khoảng 8 tuổi, đang ngồi trên xích đu, tầm mắt hướng về phía chân núi xa xa kia, nơi mặt trời gần khuất, rồi lại nhìn xuống cậu bé ngồi đối diện hỏi.
" Cậu, làm sao mà lại nghĩ như vậy chứ? Cho dù mình có phải xa nhau thì tớ vẫn sẽ xin cha mẹ cho chúng ta gặp lại mà." Cậu bé ấy liền quay ngay sang cô bé, nhéo má cô ấy rồi nhíu mày trách.
Cô bé nhìn cậu bé, rồi mếu. Khóe mắt bắt đầu ướt. Và cô bé ấy bật khóc "Nhưng... Nhưng mà, tớ sợ lắm. Sợ là phải xa cậu. Sợ không được gặp cậu nữa... Tớ thật sự sợ lắm Thiên"
Cậu nhóc dịu mắt xuống, thả hai tay ra, cô bé khóc òa lên. Rồi bỗng nhiên, cậu mỉm cười, xoa đầu cô bé "Vậy, cậu muốn tớ làm gì cho cậu vui đây?"
Cô bé ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn vương lệ "Tớ không cần cậu làm tớ vui. Hức, hức. Tớ muốn cậu ở bên cạnh tớ cơ"
"Mồ, thật là. Cậu nín đi chứ! Sưng hết mắt rồi kìa" cậu bé hình như là lo cho cô bé ấy hơn.
"Cậu hứa với tớ đi" cô bé cố nói, trong khi vẫn khóc.
"Rồi, tớ sẽ ở bên cậu. Nín đi, khóc là rất xấu đó" cậu bé đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi nơi má cô bé.
"Hứa nha. Ngoắc nghoéo với tớ" cô bé mỉm cười, đưa một tay ra, chụm lại còn ngón út và ngón cái
"Ừm, hứa. Nhất định sẽ không xa cậu. Sẽ bên cậu mãi mãi" cậu bé đưa ngón út của mình, ngoắc vào ngón út của cô bé. Và cuối cùng hai ngón cái ngoắc lên chạm vào nhau. Lời hứa được lập
"Nhưng cậu cũng phải hứa với tớ, không được khóc nhiều. Không là mắt sẽ sưng lên, thành con gấu trúc á!" Cậu bé giơ tay lên. Hai bàn tay nhỏ vẫn đang ngoắc vào nhau.
Cô bé mỉm cười đồng ý "Ừm, tớ hứa"
"Ngoắc nghoéo ngoắc nghéo.
Lời hứa hôm nay.
Của hai đứa mình
Cậu hứa, tớ hứa
Nhất định thực hiện
Không được bỏ quên
Không được sai sót
Đã hứa phải làm
Cậu là bạn tớ
Khiến tớ tin cậu"
Hai bàn tay nhỏ của cô và anh, nhấc lên rồi hạ xuống, giống như đang cùng lập một hiệp ước, chứng minh cho lời hứa hôm nay
Ba đứa con gái, và ba thằng con trai túc trực bên cạnh cô gần hai tiếng đồng hồ, bọn nó đứa nào cũng đã tắm rửa thay đồ rồi. Chỉ còn có anh vẫn một mực ngồi đó nhìn chằm chằm vào cô
Không phải tụi nó vô tâm bỏ cô mà đi thay đồ đâu. Tụi nó chỉ sợ cô dậy nhìn thấy tụi nó rồi lo thôi.
"Ngoắc nghoéo ngoắc nghoéo
Lời hứa hôm nay
Của hai đứa mình
Cậu hứa, tớ hứa
Nhất định... thực... hiện..." nói tới đây, anh gục mặt xuống bên cạnh cô khóc. Lần đầu anh đau như thế này. Lần đầu là anh khóc trước mặt tụi nó. Trước mặt thằng Thiện, thằng Lâm, thằng Khang, con Vy, con Băng, con Trang, thằng Jun. Và hơn hết là trước mặt cô.
Vì chỉ còn một phút nữa thôi. Cô thật sự là sẽ ở trong trạng thái ngủ mãi mãi.
"Dậy đi, anh có rất nhiều chuyện nói với em mà. Em không được bỏ anh đó. Nhất định không được bỏ đó. Phải thực hiện lời hứa khi xưa chứ"
Thời gian đang từ từ đếm ngược từ 10.
.
.
.
.
.
.
9
.
.
.
.
.
.
8
.
.
.
.
.
.
7
.
.
.
.
.
.
6
.
.
.
.
.
.
5
.
.
.
.
.
.
4
.
.
.
.
.
.
3
.
.
.
.
.
.
2
.
.
.
.
.
.
1
.
.
.
.
.
.
0
"Tinh... tinh... tinh...tinh" đồng hồ báo hiệu vang lên
"Thiên! Hết hai tiếng rồi" Tụi nó, bịt miệng lại kiềm đi tiếng nấc
"Con Hạ, nó sẽ sống mà... tỉnh lại đi Hạ" Con Vy suy sụp, quỳ xuống sàn khóc
Con Băng, con Trang cũng từng đứa khuỵu xuống, không tin vào mắt mình.
"Không... thể nào" Ba đứa con trai, cả tụi nó cũng nhìn vào con bạn thân đang nằm trên giường kia. Sắc mặt vẫn yên tĩnh như vậy. Không chút nào thay đổi
"Choang!" Khay cơm trên tay hắn rớt xuống đất, đồ ăn đổ ra khay, chén thì vỡ. Hai chân đứng không vững nữa, phải dựa vào cửa mà đứng.
Còn anh. Tay anh vẫn không bỏ tay cô ra. Cố gắng một lần nữa nói ra câu nói ấy "Ngoắc nghoéo ngoắc nghoéo
Lời hứa hôm nay
Của hai đứa mình
Cậu hứa, tớ hứa
Nhất... định... thực... hiện..." anh càng nói, thì càng khóc to hơn. To hơn nữa
Cô từng nói là sẽ thực hiện lời hứa này mà. Anh vẫn đặt niềm tin vào cô.
Cô gái của anh mạnh mẽ lắm mà
Sao giờ... lại nằm đây chứ? Thời gian đã quá 3 phút rồi. Có thể mọi người từ bỏ. Nhưng anh sẽ vẫn đợi. Tụi bạn thân cô sẽ vẫn đợi hắn sẽ vẫn đợi. Đợi cô tỉnh, đợi cô lại nở nụ cười. Và đợi cô lại gọi tên tụi nó một lần nữa "Vy! Băng! Trang! Thiện! Lâm! Khang! Mục! Thiên!"
Tụi nó sẽ còn đợi. Đợi cô tỉnh lại, mặc dù đã biết hết hy vọng nhưng sẽ đợi
"Không... được bỏ... quên
Không được... sai... sót
Đã hứa...phải làm
Cậu là bạn tớ
Khiến tớ tin... cậu"
Anh ngẩng đầu lên. Người con gái nằm trên giường đã ngoắc chặt ngón út vào tay anh từ khi nào. Ngón cái đã chạm vào ngón tay anh từ khi nào rồi. Và cô ấy bây giờ đang mỉm cười nhìn họ.
Người con gái mà họ tình nguyện đợi... đã tỉnh lại rồi. Thực sự là đã tỉnh lại rồi.
"Cám ơn! Vì đã tin vào em" cô mỉm cười tươi.
Nước mắt anh lại tuôn ra nhiều hơn. Anh ôm chặt lấy cô. Anh không muốn mất cô nữa. Không muốn một lần nữa.
Bọn kia thì bật khóc nức nở. Lần này không phải vì đau lòng nữa. Mà là hạnh phúc, hạnh phúc khi cô tỉnh lại
"Phải, cô đã tỉnh rồi. Và cô không định là làm cho tụi nó rơi thêm giọt nước mắt đau khổ nào nữa đâu. Nhất là anh, cô không muốn thất hứa với anh mà. Phải không?"