Tô Thiên Hạ

Giữa trưa ngày đầu thu ánh mặt trời còn mang theo chút nóng bức của mùa hè rơi vào trên da thịt, Vương Thư Quân lại cảm thấy cả người lạnh từ trong ra ngoài. Nàng vừa mới thu thập xong tâm tình, mang theo thiếp thân nha hoàn ra nhã gian thì đụng phải Tam hoàng tử Chu vương. Đối mặt với con mắt lạnh lẽo của hắn, đột nhiên nàng cảm thấy chính mình có tâm sự cũng bị người vu hãm, làm nàng có chút chật vật, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trấn định, như thường ngày giống như hơi phúc lễ, xoay người rời đi.

“Biểu tỷ.” Tiếng mỹ nữ mềm mại vang lên, phá vỡ tâm tư lung tung của Vương Thư Quân, nàng quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Tô Dung đang nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn mình. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, ánh mắt Chu vương rời vào trên người Tô Dung, ánh mắt kia thâm thúy và chuyên chú, trong lòng Vương Thư Quân khó tránh khỏi đau xót, nàng nở ra nụ cười đoan trang: “Thất nương, thật là đúng dịp.”

Lưu Văn Huyên cũng không thật thích Vương Thư Quân, đối mặt với nàng ta cũng không quá nhiệt tình, sau khi lên tiếng chào nhàn nhạt, lại tán gẫu cũng Tô Nhan. Theo Tô Nhan, Tô Dung và Vương Thư Quân biểu tình trước mắt có hơi giả, một cười đến đoan trang dịu dàng, nói chuyện chậm chạp tỉ mỉ, uyển chuyển vòng vèo. Tô Nhan ở một bên nghe cau mày, các nàng có thể nói chuyện dễ chút sao, một câu nói chuyển ra tám cong chín quẹo.

Lưu Văn Huyên lặng lẽ lôi kéo tay Tô Nhan, giảm thấp âm thanh xuống cười nói: “Thập nương chưa từng thấy qua đi, hai nàng từ nhỏ gặp mặt cứ như vậy rồi.” Đang bởi vì hai người không cùng bàn, vừa đích thứ khác biệt, thời gian tiếp cận cũng ít, thật đúng là Tô Nhan lần đầu thấy.

“Thập muội, Huyên biểu tỷ, chúng ta đi thôi.”

Lưu Văn Huyên rất kinh ngạc: “Hôm nay các ngươi đã xong rồi?”

Tô Dung cười hất cằm: “Quân biểu tỷ vội vãn trở về nhà, không nói chuyện nhiều. Bất quá thời gian chúng ta gặp mặt cũng nhiều, cũng không một chốc ở chỗ này.” Ánh mắt của nàng rất bén nhọn, đã sớm thây trong quán trà, Chu vương đứng ở lầu hai. Kiếp này Tô Dung không muốn có dính líu gì đến hắn, tự nhiên ước gì đi sớm. Làm nàng kì quái là, Vương Thư Quân lại có cùng ý nghĩ với mình. Ha ha, không phải nàng ta nịnh bợ Chu vương phi muốn chết, làm sao thấy được Chu vương, đều muốn tị hiềm? Tính toán, bây giờ Chu Vương phi cũng không còn sống bao lâu nữa, Vương Thư Quân thật muốn vào Chu vương phủ, nhưng phải nắm chắc đâu, Tô Dung nhìn có chút suy nghĩ hả hê.

Thời gian còn sớm, Lưu Văn Huyên không muốn về nhà, hôn kỳ của nàng đến gần, sau khi gả cho người, còn muốn tự tại ra ngoài chơi như vậy, khẳng định là không được. Vì vậy, nàng rất quý trọng mỗi một cơ hội ra phố đi dạo như bây giờ. “Thất nương, Thập nương, hiện tại chợ hoa Tây thị vừa mở, chúng ta đi xem một chút được không?”

Tô Dung cũng muốn đáp ứng, cũng không biết nghĩ điều gì, đổi chủ ý: “Ta có chút mệt, chúng ta về nhà đi.”

Lưu Văn Huyên nói: “Vậy Thất nương và Thập nương trở về nhà đi, tự ta đi xem một chút.” Nàng tính toán cho tỷ tỷ đang mang thai, chọn mấy chậu Cúc đưa đi, tỷ tỷ của nàng thích nhất hoa Cúc, lúc này hằng năm, cũng sẽ mua mấy chậu.

Tô Dung thấy Lưu Văn Huyên muốn đi một mình, không chịu đồng ý: “Chự hoa thì có thể có hoa nào đẹp, nếu ngươi thích, bên trong viện của ta có mấy chậu thượng hạng, chỉ cần ngươi thích thì mang đi là được.”

Lưu Văn Huyên cười nói: “Cái này ngươi không biết đâu, dân gian sẽ có cao nhân ở, hằng năm tỷ tỷ của ta cũng có thể mua được rất nhiều Cúc thượng phẩm đó.”

Tô Nhan cũng tò mò, Ngô quận cũng có chợ hoa, hơn nữa một năm bốn mùa đều có, trong đó không có trân phẩm. Nàng cười nói: “Nếu Thất tỷ mệt mỏi, về nhà trước cũng tốt, tìm cái tửu quán nghỉ ngơi cũng được, ta bồi Huyên biểu tỷ đi.”

Trong ba người có hai người muốn đi, Tô Dung cũng chỉ có thể đi theo, thầm nghĩ: đi thì đi, nếu thật gặp nha đầu kia, ngăn biểu tỷ không để cho nàng cứu người là được.

Thời tiết ùa thu, cúc sớm đã nở, làm trong không khí Tây thị tràn ngập một loại hương nhàn nhạt. Tô Nhan hít một hơi thật sâu, tâm tình rất tốt cười nói: “Nơi này đều là mùi thơm của hoa Cúc.”

Chợ hoa Tây thị từ xưa đến nay, đều ở trên một con phố cố định, hai bên đường phố, cửa hàng hoa mọc lên san sát, còn có rất nhiều xe đẩy nhỏ của nông dân chuyên trồng hoa. Nơi này không giống những phố khác, ít nghe thấy tiếng rao hàng, hoặc khách áo dài ngọc gấm, hoặc váy tô vải bông, đi qua những hàng hoa hay những xe đẩy nhỏ bày hoa tươi, cũng có thể tìm được mình yêu thích, đang cùng lão bản cò kè mặc cả một phen, hài lòng mang đi.

“Khó trách thích chọn hoa ở đây, quả nhiên so với trong nhà chúng ta, có sức sống hơn.” Tô Nhan vốn là người yêu hoa, vừa tời nơi này, cảm thấy hai mắt của mình cũng không đủ dùng, cái này cũng thích, cái này không tồi, thật muốn đem hết về nhà.

“Tím Trọng Lâu. Huyên biểu tỷ mau đến xem.” Nàng vui mừng gọi Lưu Văn Huyên, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể thấy Cúc quý.

Lưu Văn Huyên đi nhanh vài bước tới trước xe nhỏ, chưa ngắm hoa, trước tiên chào hỏi cùng tiểu nương tử mua hoa: “Thiến nương, tại sao ngươi lại đến bán hoa, mẹ ngươi đâu?”

Tô Nhan nghe tiếng ngẩng đầu, thấy bên xe nhỏ để chừng mười chậu hoa Cúc, đứng một thiếu nữ mặc quần áo vải thô, quần áo trên người tuy cũ kỹ, nhiều chỗ vá, nhưng được giặt rất sạch sẽ. Nữ hài tử bất quá 12, 13 tuổi, lại khó được mi thanh mục tú, làm cho người ta nhìn hết sức thuận mắt.

“Huyên biểu tỷ, ngươi quen biết nàng?”

“Ừ, hằng năm tỷ tỷ của ta cũng sẽ mua mấy chậu hoa Cúc nhà nàng, tài nghệ trồng Cúc của mẹ nàng rất cao.” Lưu Văn Huyên cũng là thuận miệng hỏi, ánh mắt ngay sau đó liền rơi vào chậu Tím Trọng Lâu, “Chậu này không tệ, Thập nương nhường cho ta được không?”

“Ừ.” Tô Nhan chỉ ngón tay vào một chậu Cúc trắng bên cạnh: “Ta muốn chậu Ngọc Phù Dung này.”

Lưu Văn Huyên liếc mắt nhìn, không giống Tím Trọng Lâu đã nở rộ, Ngọc Phù Dung chỉ mới có nụ hoa, nàng nhìn kỹ trong chốc lát mới cười nói: “Mắt Thập nương thật tinh, xe này tốt nhất có hai chậu, cũng bị ngươi chọn được rồi.”

Thiến nương nghe vậy lộ vẻ vui mèng, nàng biết Lưu Văn Huyên xuất thân không tầm thường, tiểu nương tử cùng nàng ấy tới, xem ra cũng là quý nữ danh môn, giá tiền các nàng trả nhất định không ít, tiền tiêu một năm trong nhà đều có được, cũng không uổng công mấy tháng nay nàng tỉ mỉ chăm sóc mấy chậu hoa này.

Lưu Văn Huyên và tỷ tỷ thường mua hoa của mẫu thân Thiến nương, thấy nàng ta ăn mặc, liền biết trong nhà chắc có biến cố, có lòng giúp nàng ta một tay, liền cười hỏi: “Ngươi chỉ nhìn trúng một chậu này? Còn lại đều là của ta rồi.”

Tô Nhan vừa phân phó Thanh Vân trả tiền, phát sinh biến cố. Một cô gái chừng ba mươi tuổi, ăn mặc bên ngoài rất xinh đẹp, xông thẳng qua hướng bên này.

Mấy người Tô Nhan ra cửa, không nói thị nữ bên người, riêng hộ vệ cũng muốn có chừng 20 người. Thấy người tới khí thế hung hăng, lập tức tụ tập tới đây, đem tiểu nương tử nhà mình vậy vào giữa.

Tĩnh Quốc công phủ và Vĩnh Ninh hầu phủ đều là nhà võ tướng, trong nhà nuôi hộ vệ, cũng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mọi người cao lớn vạn vỡ, đưa cánh tay cản lại, nghiêm mặt quát lên: “Dừng lại.”

Cô gái dẫn đầu cũng quen nhìn mặt, thấy những hộ vệ này, liền biết mình không trọc nổi, vội vàng tới đây quỳ bồi tội, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên: “Thật xin lỗi lang quân, nô lập tức đi ngay.” Nói xong, dẫn người nhanh chóng rời đi.

Đây đối với mấy người Tô Nhan mà nói, chẳng qua là một cái trắc trở nho nhỏ, gặp người tản đi, làm cho người ta thanh toán tiền bực, hài lòng đi dạo tiếp.

Bất đắc dĩ chọ hoa tuy nhiều hoa, cũng không phải đem hết về nhà, Tô Nhan đi dạo trong chốc lát, cảm thấy mỏi chân, “Huyên biểu tỷ, chúng ta trở về đi thôi, có thời gian lại đến.”

Lưu Văn Huyên cũng mệt mỏi: “Ừ, nên về nhà.” Lúc này nàng mới thấy có điều lạ quay đầu lại, “Thất nương thật lặng lẽ?”

Tô Dung cười nhạt: “Vào xem hoa.”

Tô Nhan kì quái nhìn Tô Dung một cái, Lưu Văn Huyên cũng không để trong lòng, chẳng qua là đỡ tay nha hoàn, thở dài nói: “Ta không bao giờ... muốn đi nữa, Thập nương, làm cho người ta đưa xe tới đi.” Hôm nay nàng cùng Tô Dung đều cưỡi ngựa ra ngoài, chẳng qua bây giờ nàng còn còn sức lực để cưỡi ngựa nữa rồi.

“Đã sớm cho người đi.” Tô Nhan ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm một chỗ ngồi một chút, bên cạnh có một gian tửu quán, chẳng qua nhìn không được sạch sẽ, người ra vào cũng rất hỗn loạn, nàng nhíu mày một cái, không lên tiếng.

Cũng may xe ngựa đến rất nhanh, ba người mới lên xe, liền nghe cách đó không xa có tiếng động lớn ồn ào. Rất nhanh, một tiếng la khóc có mấy phần ngây thơ, truyền vào trong tai: “Nữ lang, Lưu nữ lang, van ngài cứu nô đi.”

Trong thanh âm kia mang theo tuyệt vọng cùng thê lương, làm Lưu Văn Huyên và Tô Nhan rét trong lòng. Nhất thời Tô Dung không có ngăn lại, Lưu Văn Huyên vén màn xe lên. Tiểu cô nương vừa bán hoa đó, quỳ sấp ở trước người hộ vệ, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi. Ngẩng đầu lên thì khuôn mặt sưng đỏ, bên môi còn mang theo tia máu.

“Đây là thế nào?” Tô Nhan mở miệng hỏi, cản người chính là hộ vệ Tô gia, dĩ nhiên là từ nàng tới lên tiếng.

Tiểu cô nương vừa thấy màn xe vén lên, vội vàng bò người lên, cuống quýt dập đầu, nức nở: “Xin nữ lang cứu nô, thẩm thẩm của ta muốn bán ta.”

“Thầm thẩm? Cha mẹ ngươi đâu?”

“A cha nô chết sớm, năm ngoái a mẹ cũng mất, trong nhà chỉ còn lại ta và đệ đệ.” Tiểu cô nương mồm miệng đều rất lanh lợi, mấy câu nói liền giao phó rõ ràng, “Không nghĩ thúc thúc, thẩm thẩm ức hiếp ta nhỏ yếu, chiếm nhà chúng ta không nói, còn muốn bán ta, cho đường trả nợ đánh bài.”

Lúc ấy sắc mặt Lưu Văn Huyên đã thay đổi, vừa muốn mở miệng, liền bị Tô Dung bóp một cái, nàng nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy Tô Dung nhíu lông mày nhỏ nhắn, nhẹ nhàng mở miệng: “Đây là chuyện trong nhà ngươi, cầu xin chúng ta cũng không được gì.” Đời trước, nàng và Lưu Văn Huyên đã phát thiện tâm, cứu nàng ta trở về. Kết quả đâu, nàng ta hồi báo thiện tâm của nàng như thế nào, leo lên giường chồng của nàng. Ha ha, loại Bạch Nhãn Lang này, cũng không nên cứu nàng ta.

Tô Nhan không đồng ý: “Nếu thật như nàng nói, chính là thúc thúc, thẩm thẩm của nàng bắt nạt cô nhi, chúng ta đụng phải cũng là duyên phận, thay nàng làm phúc một lần có gì không thể?”

Gần như Tô Dung ngừng nụ cười lạnh ở bên môi: “Thập muội thật có lòng dạ bồ tát. Ngươi tính toán giúp nàng thế nào? Trar nợ thay đường huynh của nàng? Hay là trực tiếp mua nàng, mang về nhà đi?”

Lời này nghe thật quen tai, nàng mới vừa nói qua như vậy với Vương gia biểu tỷ. Nếu không phải tình cảnh trước mắt, gần như Tô Nhan muốn cười. Nàng tự nhiên biết chuyện đánh bạc như vậy là không đáng tin cậy, còn lần này, lần sau nha đầu này vẫn phải bị bán. Nếu trực tiếp mua về nhà, có thể được sao? Bất quá nàng ta còn cái đệ đệ, nàng ta bị mua đi, đệ đệ của nàng ta sợ cũng khó thoát đi.

Trong lúc nhất thời Tô Nhan bị làm khó, thẩm thẩm Thiến nương đánh bạo tới đây: “Nữ lang, đây à cháu gái ta, nô có thể mang nàng đi sao?”

“Mang đi đi.”

“Không được.”

Tô Dung, Tô Nhan đồng thời mở miệng, đến mức làm cho hộ vệ không biết nên làm thế nào.

Tô Dung cười lạnh nói: “Thập muội đây là cố ý muốn chỗ mõm vào? Chỉ mong ngươi không phải hối hận.” Dù sao nàng cũng biết nha đầu này là ai, Tô Nhan vui lòng nuôi một Bạch Nhãn lang thì để cho nàng nuôi đi, mắc mớ gì đến mình.

Tô Nhan nghiêng đầu: “Mang tiểu nương tử tới đây.”

Tô Dung ngồi ngay nagwns lại không lên tiếng nữa, bày tỏ tất cả đều giao cho Tô Nhan xử lý. Hộ vệ thấy, nói với Thiến nương: “Cùng tới đây.”

Thiến Nương vội bò dậy, vỗ vỗ đất trên người, lại sửa sang lại mình một chút, đi theo hộ vệ tới bên xe, lại muốn quỳ xuống, lại nghe tiên tử nữ lang phảng phất nói: “Không cần quỳ, ngươi muốn ta cứu ngươi như thế nào?”

“....” Nghe được lời ấy, Thiến nương há hốc mồm cứng lưỡi, trong lúc nhất thời trong đầu trống rỗng. Nàng vừa mới cầu cứu, không để cho thẩm thẩm đem mình đi bán đến cái loại địa phương đó, còn lại tất cả cũng không có nghĩ tới.

Tô Nhan thấy gương mặt Thiến nương mờ mịt, cũng không còn gấp gáp, nhẹ nhàng trấn an: “Ngươi suy nghĩ thật kỹ.”

Thiến nương tuổi còn nhỏ, kiến thức cũng ít, lại biết mình quyết định, quan hệ đến mình và đệ đệ khi còn sống. Nàng quay đầu nhìn thẩm thẩm đang cố làm vể hiền lành, nghĩ về đệ đệ gầy nhỏ trong nhà, cắn răng một chút, phốc một tiếng hai đầu gối rơi xuống đất, trịnh trọng dập đầu: “Xin nữ lang mua ta và đệ đệ.” Nàng cũng không muốn để cho đệ đệ bị bán làm nô, phụ thân còn muốn để cho đệ đệ đi học. Nhưng có thúc thúc thẩm thẩm ở, mình và đệ đệ ăn bữa nay lo bữa mai, thay vì để cho họ bán mình và đệ đệ đến chỗ không sạch sẽ, còn không bằng tự bán mình. Ít nhất, nữ lang trước mắt, thoạt nhìn người rất tốt.

“Ngươi nghĩ xong?” Tô Nhan hỏi lại một cái.

“Dạ.”

“Tốt.” Tô Nhan gật đầu một cái, tiện tay buông rèm xuống. Chuyện về sau, tự nhiên có hộ vệ đi làm, không cần nàng xen vào nữa rồi.

Tô Nhan mua hai người, tâm tình không thể nói tốt cũng không thể nói xấu, dọc theo đường đi Tô Dung cũng không lên tiếng. Lưu Văn Huyên nhìn Tô Dung một chút, lại nhìn Tô Nhan một chút, cũng khó mà nói. Lúc đó, nàng cảm thấy Tô Nhan làm đúng, lời Tô Dung vừa nói có chút rất vô tình. Chẳng qua Tô Dung mới là biểu tỷ ruột thịt của nàng, không tốt nhiều lời.

“Thập nương, mặc dù mua người, nhưng lại lịch, nhân phẩm cũng không rõ ràng lắm, không nên để cho nàng đến gần ngươi quá.” Trước khi Lưu Văn Huyên xuống xe, dặn dò một cái.

Tô Nhan cười nói tạ ơn: “Ta biết, đa tạ Huyên biểu tỷ.”

Sau khi Lưu Văn Huyên xuống xe, một đường hai tỷ muội không lời, đến Tĩnh Quốc công phủ, ai về nhà nấy. Tô Nhan không rõ, bất quá nàng chỉ cứu cái tiểu nương tử, đáng giá cho Tô Dung tức giận lớn như vậy?

Nàng trở về phòng thay y phục, chạy đến Thanh viên tìm mẹ mình tố khổ: “Hôm nay cũng không biết cái gì, Thất tỷ cùng hai biểu tỷ cùng giận ta.” Tô Nhan chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt mất hứng.

Lục thị đã biết, bà cười siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi: “Thất tỷ ngươi làm được không tồi, ngươi không cần phải tức giận.”

“Hừ, ước chừng Thất tỷ cảm thấy tiểu nương tử này là thảm tử nhà ai phái tới.” Tô Nhan bĩu cái miệng nhỏ nhắn, cố ý châm chọc nói.

Lục thị trấn an kéo nữ nhi đi, dụ dỗ nàng nói: “Quân nương thế nào? Ngươi lại tùy hứng?”

Tô Nhan bất mãn quay người: “Người ta là tốt bụng thôi.” Nàng đem chuyện đã xảy ra nói một lần, hỏi ngược lại: “A mẹ, ta nói có sai sao?”

Lục thị nói: “Chuyện này không thể nõi cho người khác nghe.”

“Người ta biết.”

Lục thị vỗ vỗ nữ nhi: “Ngươi cũng chơi một ngày, trở về nghỉ ngơi, ta đi gặp tổ mẫu ngươi.” Bất kể có phải Vương Thư Quân coi trong thư sinh kia thật hay không, nếu bà biết, cũng nên nói cho bà bà một tiếng.

Không biết là Lục thị nói với Vương thị thế nào, ngày thứ hai, Vương thị gọi cháu dâu tới, cũng chính là mẹ cả Vương Thư Quân, sau đó nàng ta bị cấm túc. Vương Thư Quân giận đến ruột gan đều cháy, âm thầm mắng Tô Nhan không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, ở trong cung cử hành tiệc ngắm hoa thì nàng ta mới gặp lại Tô Nhan.

Vương Thư Quân đắc thế cười, bước chận đi tới bên người Tô Nhan, cười nói: “Thập nương, ta có lời nói cho ngươi.”

Tô Nhan đang nói chuyện cùng đại tẩu tương lại Cố Nguyên, phụ thân của Cố Thị Cố Hữu Dữ và Tô Chu Thành là bạn chơi từ nhỏ, hai người trước sau đến Giang Nam làm quan, liền kết thân gia. Tổ mẫu Cố Nguyên là thân cô cô của đương kim, Đại trưởng công chúa duy nhất còn sống, sau khi sinh Cố Nguyên, liền được phong làm Quận quân, gần như là lớn lên bên người Đại trưởng công chúa. Nàng và Tô Nhan quen biết ở Ngô quận, cũng bất quá chừng nửa năm, Tô Nhan theo cha mẹ trở về Đế đô. Cố nguyên phụng bồi cha mẹ ở Ngô quận nửa năm, mới trở về, kết quả gặp trong cung bố trí tiệc ngắm hoa, ở trong yến tiếc thì gặp Tô Nhan.

Cố Nguyên cũng ở trong vòng tròn này lớn lên, đối với Vương Thư Quân cũng quen thuộc, nghe vậy cười nói: “Thập nương đi đi, ta đi dạo ở bên kia.” Theo ngón tay nàng chỉ, chính là vị trí Hồ Dương, Trường Nhạc và mấy vị công chúa.

“Được.” Tô Nhan gật đầu một cái, liền theo Vương Thư Quân đi đến khóm hoa đằng trước.

Đợi đến chỗ ít người, Vương Thư Quân lạnh mặt, thấp giọng chất vấn: “Thập nương, ngươi nói gì với cô tổ mẫu?”

Tô Nhan cũng cảm thấy nên giải thích một chút: “Nhị biểu tỷ...”

“Ta không nhận nổi tiếng biểu tỷ này của ngươi.” Vương Thư Quân cười lạnh hai tiếng, “Nếu trước kia ta có chỗ đắc tội Thập nương, hôm nay ta cho ngươi bồi lễ, mong rằng sau này Thập nương hạ miệng tích đức, chớ có ăn không nói có, phỉ báng người khác.” Nói xong, cũng không đợi Tô Nhan nói xong, quay người rời đi.

Tô Nhan giận đến mặt mũi trắng bệch, này là sao? Vương Thư Quân uống lộn thuốc hả.

“Sư muội...” Thái tử từ sau khóm hoa chuyển ra ngoài, cẩn thận chu đáo nhìn sắc mặt Tô Nhan, cẩn thận gọi một tiếng.

“Điện hạ.” Tâm tình Tô Nhan đang không tốt, tự nhiên không có bao nhiêu tinh thần, Thái tử thấy thế đau lòng, thật muốn đem cô gái vừa rồi bắt lại đánh một trận, Thập nương nhà ta ngươi cũng có thể nói.

Đang lúc Thái tử mải suy nghĩ làm thế nào có thể trêu chọc người yêu cười, con Vẹt tiểu Cương trộm bay tới, rơi vào bên người Tô Nhan, nghẹo đầu nhìn nàng, trong miệng còn kêu lên: “Két, mỹ nhân... Đại mỹ nhân... két.”

Tô Nhan:....

Nàng nghiêng đầu nhìn Thái tử một chút, đều nói tính thú cưng giống như chủ nhân, cũng không biết có phải thật hay không?

Trong lòng Thái tử muốn ăn sống con Vẹt cũng có, hận hận thề, đợi bụi tối vặt hết lông con vẹt này, xem nó còn bay loạn được không. Lúc này hắn cũng quên, vẹt là hắn để người thả ra, chỉ vì trêu chọc Tô Nhan cười một tiếng.

“Cái đó, Ngũ ca nuôi nó một đoạn thời gian.” Thái tử dập đầu ba ba giải thích.

Tô Nhan cười cười, thầm nói: thật ra thì chính ngươi nuôi cũng không thành vấn đề, nàng cũng sẽ không nói gì.

Thái tử thấy Tô Nhan không tin, còn kém giơ tay lên thế, “Thật.”

Tô Nhan gật đầu một cái có lệ: “Ừ, ta biết. Điện hạ, còn có việc sao?” Bây giờ nàng muốn một mình, đừng hỏi nàng yên lặng là ai.

Người yêu không để ý đến hắn, Thái tử có chút ưu thương. Vừa rồi khi hắn tới, rõ ràng có rất nhiều tiểu nương tử muốn đến bên cạnh hắn, ngay cả người được công nhận thục nữ điển hình, được cha Hoàng của hắn khen ngợi qua nhiều lần là Chu nhị nương, cũng tìm cơ hội nói với hắn mấy câu, thế nào đến chỗ Thập nương, liền thay đổi đây?

Tô Nhan đi ra ngoài, Thái tử đáng thương đi theo phía sau nàng, muốn mở miệng giữ nàng lại, lại sợ lưu lại ấn tượng sấu cho nàng.

“Điện hạ?” Nghe được sau lưng có tiếng bước chân, Tô Nhan bất đắc dĩ xoay người lại.

Thái tử cười lên: “Sư muội, gần đây ta có được cây Lục Khởi cầm. Nghe nói tài đánh đàn của sư muội hơn người, không biết có chịu chỉ giáo?” Các tiểu nương tử rất thích nổi danh trước người khác, nghe nói tài đánh đàn của Thập nương hơn người, nhất định nàng sẽ thích đề nghị này.

Tâm tình Tô Nhan đang không tốt, nơi nào chịu đánh đàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lờ đờ, quả quyết cự tuyệt: “Cầm vì người thích, không vì người ngu.”

Thập nương nghiêm mặt cũng là một loại xinh đẹp khác, Thái tử lặng lẽ đỏ hai tai, căn bản không có đem lời cự tuyệt của nàng. Nhưng có người mất hứng, Trường Ninh quận quân tìm Thái tử mà đến, không nghĩ lại gặp một cảnh này, ánh mắt của nàng ta đều đỏ, cười duyên châm chọc nói: “Thập nương không hổ là cháu ngoại gái của Thái phó, ngay cả lời của Điện hạ cũng dám không tuân.”

Thái tử bất mãn vung tay lên: “Sư muội nói rất đúng, là cô gia nghĩ lầm rồi.”

Trường Ninh quận quân:..... Thái tử, tính khí của ngươi đâu?

“Sư muội có thể nghe tỳ bà, Đông cung có một nữ kỹ, đạn tỳ bà vẫn còn lọt vào tai.” Thái tử ân cần hỏi. Hắn mới vừa nghĩ sai rồi, cầm của Thập nương chỉ đên để hắn nghe, không thể cho người khác nghe được.

Trường Ninh quận quân cười hỏi: “Điện hạ nói là A Loan?” Nàng ta lấy một loại giọng điệu quen thuộc giới thiệu với Tô Nhan: “Điện hạ mới vừa ở Khiêm từ, A Loan đạn tỳ bà là tuyệt nhất trong cung.” Nàng ta kiều mỵ nhìn Thái tử một chút, hơi có chút u oán nói: “Đáng tiếng Điện hạ vô cùng cưng chìu A Loan, nàng lại hết sức có cá tính, không dễ dàng chịu khảy đàn. Chính là Điện hạ muốn nghe, cũng phải lúc A Loan tâm tình tốt mới được.”

Thái tử chỉ cảm thấy Trường Ninh quận quân rất đáng ghét, tại sao chỗ nào cũng có nàng ta, hắn không nhịn được hỏi một câu: “Trường Ninh, ngươi không có việc làm sao?” Không có liền lăn xa chút.

“Ta...” Thình lình bị Thái tử hỏi như vậy, Trường Ninh quận quân cười đến hết sức miễn cưỡng, mới mở miệng muốn nói, liền bị Thái tử cắt đứt, “Bất kể ngươi không có việc gì, cũng cách cô gia xa một chút.” Giọng tức giận này, biểu đạt đầy đủ tâm tình hắn không muốn nhìn thấy Trường Ninh quận quân.

Bị Thái tử nói như vậy trước mặt tn, tính tình của Trường Ninh quận quân cũng nổi lên: “Điện hạ, ta là biểu tỷ của ngươi, quận quân Thánh nhân thân phong. Đây là tiệc ngắm hoa của Thanh Nhân tổ chức, ta thích ở đâu liền ở đó. Đến là Tô nữ lang...” Nga ta nâng cằm lên, kiêu căng nói: “Vừa rồi ngươi nhìn thấy ta, hành lễ sao?”

Tô Nhan còn chưa nói đâu, Thái tử liền ra mặt, hắn đem một tay ra sau lưng, đẩy tư thái cao hơn, trên cao nhìn xuống coi rẻ Trường Ninh quận quân, “Ngươi nhìn thấy cô gia có hành lễ sao? Quy củ của ngươi đâu? Lý An.” Mời rồi vì nhìn thấy người yêu, Thái tử đem thái giám tùy thân cũng ném, đưa đến hắn muốn đích thân chống lại Trường Ninh quận quân, thật là quá đề cao nàng ta.

“Điện hạ, lão nô ở.”

“Đem nàng ném ra cho ta.” Thái tử quét Trường Ninh quận quân một cái, bốc đồng phân phó.

Lý An không dám ra tay đem Trường Ninh quận quân ném ra, chẳng qua là đưa tay ra, kì quái nói: “Xin mời Quận quân, đừng làm cho chúng ta ra tay.”

Trường Ninh quận quân giận đến thiếu chút nữa cắn nát răng, nhưng chống lại Thái tử một nước, cũng chỉ có thể thua chạy, ảo não rời đi sau lưng Lý An, chẳng qua là trước khi đi, ánh mắt lạnh lùng trợn lên nhìn Tô Nhan một cái.

Căn bản Tô Nhan cũng không coi là chuyện của nàng, chỉ là đề nghị của Thái tử có chút hứng thú. Lúc tâm tình không tốt, sẽ tìm cho mình việc vui mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui