Tô Thiên Hạ

Ánh sáng bạc vây quanh tỏa sáng tứ thế oai hùng của thiếu niên nam nữ, từ xa chạy như bay tới, đợi đến gần, mới nắm chặt dây cương, tuấn mã hý dài, mười mấy con ngựa đồng thời nhấc vó dừng lại, rất tráng lệ.

Thường ngày xung quanh Thái tử chơi đùa như vậy thì cũng sẽ có những tiếng trầm trồ khen ngợi, còn có thể nhận được không ít những vật như túi hương, khăn tay, trâm cài, hôm nay trước cửa Thượng Dương chừng mấy ngàn người, lại yên lặng như tờ. Không ít người nhìn chằm chằm con Báo gấm đi theo Thái tử và Tô Nhan, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.

Trong Thượng đô cũng có danh môn công tử có nuôi mãnh thú, chẳng qua phần lớn đều nhốt trông chuồng để ngắm nhìn, cũng chưa có người ngay cả sơi dây cũng không buộc mà mang theo bên người, nhất là còn mang đến trước ngự tiền.

Hai người cha là Hoàng đế và Tô Chu Thành, cũng lo lắng con của mình, vừa thấy Thái tử và Tô Nhan xuống ngựa, sóng vai xông qua bên này. Thị vệ bên cạnh Hoàng đế, thái giám thiếp thân, hơn nữa phi tần có lòng biểu hiện, vọt tới trước mặt Hoàng đế: “Phốc. Phốc.” Ngã quỵ cả một đám, thậm chí còn có nhào tới chân Hoàng đế, liều mạng ôm bắp đùi của hắn, quỷ quái kêu: “Thánh nhân, bên kia quá nguy hiểm, ngàn vạn lần không cần đến.”

Hoàng đế bị những người này làm cho thiếu chút nữa không có mặt mũi nằm úp sấp trên đất, rất may phía trước có nhiều người, đem hắn giữ vững. Hắn tức giận quát lên: “Buông trẫm ra. Các ngươi cũng mau tránh ra, có nguy hiểm cái rắm, không có nhìn thấy Thái tử đều rất tốt sao?” Con trai hắn vẫn còn cười bên cạnh Báo gấm kìa, không thấy sao.

Tô Chu Thành đồng tình nhìn Hoàng đế một cái, ấp úng không ra chạy lên phía trước, bé ngoan, A cha tới, ngươi đừng sợ.

Có phụ thần Đông cung đành bạo đứng cách Thái tử xa ba thước, sau khi chắp tay hành lễ, bày ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc, ổn định âm thanh phát run, lời lẽ chính nghịa giáo dục Thái tử: “Ở trước thánh giá, sao Điện hạ có thể mang mãnh thú đến gần? Có thể đem an nguy của hoàng phụ để ở trong lòng...” Hoàng đế chọn phụ thần cho Thái tử miệng lưỡi cũng lưu loát, rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch, cũng không ngắn được bọn họ phát huy kỹ năng miệng lưỡi bắn pháo.

Thái tử vốn cùng Tô Nhan ở chung hài hòa, tâm tình vừa tốt, kết quả vừa mới xuống ngựa, liền bị can gián nói quét hết mặt, giận đến mắt đều đỏ. Hắn đã sớm không nhịn được đám người kia, ngày ngày theo dõi hắn tìm lỗi, châm chọc chuyện lớn chuyện nhỏ, cũng có thể gọi bọn họ nói còn lớn hơn của Thượng đô, giống như không làm theo bọn họ nói, hắn chính là tội nhân đệ nhất thiên hạ. Hắn vốn mặc kệ, phóng túng bọn họ lên mặt, ở trước mặt Thập nương hạ thấp mặt mũi của hắn, muốn chết phải không?

Thái tử khó nén sát ý trong lòng, Tô Nhan lại hết sức ngượng ngùng, con Báo hoa kìa là của nàng, kết quả lại liên lụy đến Thái tử bị chửi. Nàng tiến lên từng bước, nhẹ nhàng phúc thân, giọng nói trong trẻo vang vọng ở trước cửa Thượng Dương: “Đại nhân, con báo này là con mồi của ta. Gây nên lỗi, cũng là lỗi của ta, không có liên quan gì đến Điện hạ.” Nói xong, nàng còn cố ý vẫy tay về phía báo mẹ: “Ngoan, tới đây.”

“....” Một thần tử đang nói hăng say, trong nháy mắt mắc nghẹn, miệng mở rộng nhìn Tô Nhan, hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo. Giáo huấn tiểu cô nương này sao? Hình như cô nương này không có liên quan gì với hắn, hắn không phải trông nom. 

“.........” Người vây xem đều là gương mặt giống như trong mộng, hoàn toàn trong trạng thái không có ở đây.

Đúng lúc này Tô Chu Thành xông tới, bị câu trả lời của khuê nữ đập vào mặt, “Bảo bối, con nói gì?” Nhất định là vừa rồi hắn nghe nhầm. Nhi nữ khả ái khéo léo của hắn, nhất định không đem con bảo nhỏ về chơi.

“Thập nương tử, đây là hai con Hổ con.” Cận vệ Thái tử tốt bụng đem hai con hổ con tới cho Tô Nhan, thành công làm Tô Chu Thành sụp đổ.

“Cái gì? Còn có hai con hổ con nữa?” Mụ đản, đây nhất định không phải là sự thật, nhất định là đang nằm mộng.

Cuối cùng Hoàng đế cũng vượt qua muôn vàn khó khắn chạy tới, thấy chính tiểu cô nương nhà sư đệ hắn, đang tóm cái đuôi của con Bảo chơi đùa, dưới chân còn có hai quả cầu lông đang vòng tới vòng lui vây quanh nàng, thỉnh thoảng còn cào cào bắp chân của nàng cầu sự chú ý.

Lần đầu gặp phải chuyện như vậy, Hoàng đế cũng ngu ngơ, thật lâu mới tìm lại âm thanh của mình, tay run run chỉ Thái tử đang đứng gần cô nương nhà người ta: “Thất lang, đây là chuyện gì vậy?”

Thái tử đặc biệt trả lời rất tùy ý: “Đây là con mồi của sư muội.” Nói xong, còn tốt bụng chỉ mấy con mồi sống này, còn có những con mồi chết của thị vệ cầm, cười híp mắt nói với cha hắn: “Xem ra, bảo đao của A cha phải có chủ nhân mới rồi.”

Mụ đản, thật là muốn đánh chết hổn tiểu tử có sắc quên cha. Hoàng đế trợn mắt nhìn Thái tử một cái, đưa tay trọc Tô Chu Thành vẫn đang trong trạng thái đờ đãn: “Tín Chi... Tín Chi...”

Tô Chu Thành lấy lại tinh thần, chuyện đầu tiên chính là xông về phía Tô Nhan, đưa tay muốn kéo nàng lại, kết quả bị con Báo mẹ kia đụng ngã. Rất may Tô Nhan kịp thời ôm lấy nó, nếu không quan phục trên người Tô phó xạ phải đổi bộ mới.

“Bé ngoan, đây là A cha của ta, ngươi không được lằm hắn bị thương.” Tô Nhan gõ một cái lên đầu báo mẹ, nghiêm túc giáo dục nó.

Lỗ tai báo mẹ dán vào phía sau, kêu hai tiếng “ô ô” thật nhỏ, bày tỏ mình sai lầm rồi, lập tức lấy lòng vươn đầu lưỡi đầy nước bọt liếm gương mặt Tô Chu Thành. Đầu lưỡi họ loài mèo đều rất nhám, mèo lớn giống báo mẹ này, đầu lưỡi càng thêm thô giáp, Tô phó xạ đáng thương, mặt lập tức đỏ một mảng lớn.

“A cha, ngài không sao chứ?” Tô Nhan vội vàng đỡ cha mình dậy, lấy lòng lấy khắn tay ra, ân cần lau mặt cho cha nàng, còn nghiêm túc bảo đảm: “A cha, bé ngoan rất thông minh, lời của con nói nó sẽ nhớ.”

Tô Chu Thành đối mặt với ái nữ, không tự chủ được lộ ra một nụ cười hòa nhã, sau đó nghĩ đến bây giờ không thể đối với nàng quá nhẹ nhàng, lại vội vàng làm vẻ mặt nghiêm khắc: “Dù sao ta cũng sẽ không cho con nuôi nó.” Vừa rồi khuê nữ của hắn nói, là hắn biết nha đầu này muốn làm gì rồi.

“A cha.” Tô Nhan chu cái miệng nhỏ nhắn, lôi kéo tay áo Tô Chu Thành nhẹ nhàng lắc lắc làm nũng.

Tô Chu Thành đành phải nhẫn tâm, kéo tay nhỏ của nữ nhi ra: “Dù sao chính là không cho, nói gì cũng không cho.”

Tô Nhan trợn to mắt nhìn Tô Chu Thành, mắt to tràn ngập nước: “A cha ngài thật lạnh lùng thật vô tình.”

Tô Chu Thành duy trì vẻ mặt nghiêm khắc: ta sẽ lạnh lùng sẽ vô tình.

Tô Nhan: hu hu hu...

Thái tử không thể nhìn Tô Nhan khổ sở, liền vội vàng tiến lên hai bước, an ủi người yêu: “Không có sao sư muội, con báo mẹ này ta nuôi dưỡng thay ngươi. Ngươi nhớ nó, lại tới Đông cung gặp nó.”

Vốn Hoàng đế đứng ở một bên xem trò vui, không nghĩ tới nhi tử ngu xuẩn kia lại nghĩ ra chủ ý như vậy. Không đợi hắn phản đối, Tô Chu Thành lập tức tỏ thái độ: “A Thù, còn không tạ ơn Điện hạ.” Thật tốt quá, con báo mẹ kia không cho khuê nữ của mình nuôi là được.

“Không được.” Hoàng đế phải đối có chút chậm.

Bên kia Thái tử đã vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, sư thúc, sư muội, cô gia nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt.”

Cái rắm, ngươi có hỏi cha ngươi không, mà ngươi đã đáp ứng. Hoàng đế muốn bóp chết nhi tử ngu xuẩn của mình.

Thái tử nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế, trong mắt mang theo khẩn cầu: “A cha...”

Thật lâu không có bị nhi tử nhìn như vây, Hoàng đế nhất thời nhanh miệng: “Nuôi cũng được, ngươi phải cẩn thận.” Mẹ kiếp, lão tử vừa mới nói gì...

“Đa tạ a cha.”

Tô Nhan rất không bỏ được báo mẹ, ánh mắt lập tức đỏ, đáng thương nhìn cha nàng. Tô Chu Thành lại không nhìn nổi nữ nhi như vậy, kím nén lòng, cắn răng xoay người, “Thánh nhân, ngươi đều về không sai biệt lắm, có thể kiểm lại con mồi.”

Tô Nhan chu miệng, mang người đi hướng các tiểu nương tử tụ tập. Tô Chu Thành trơ mắt nhìn con báo mẹ nhàn nhã đi sau lưng nữ nhi, trước khi đi còn để lại cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.

Lúc này đứng nhất, quan hệ đến bảo đao Diệu Nhật, hơn nữa quan hệ đến hình tượng trước mặt Hoàng đế. Các nhà đều hết sức cố gắng, con mồi rất nhiều.

Nhóm tiểu nương tử bên kia đã kiểm đếm con mồi của mình xong, chỉ chờ Tô Nhan trở lại. Nhìn trước mắt, Đoạn Yên đứng nhất, Lưu Xuân Kiều thứ ba, cầm bảng nhãn chính là mẫu tốc của Hoàng đế Quách gia Ngũ nương tử, thành tích của mấy vị công chúa cũng xoàng. Đợi Tô Nhan tới đây, mọi người vừa thấy con mồi thị vệ phía sau lưng nàng cầm, cũng trừng lớn mắt.

Có người lập tức nói: “Tô Thập nương, ngươi ăn gian.”

Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lại, nhìn tiểu cô nương nàng cũng biết nhưng không quen. Binh bộ thị lang Chu gia Tứ nương tử, là biểu tỷ muội với Đoạn Yên. Nàng nhướng lông mày, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết ta ăn gian? Ngươi nhìn thấy?”

“Trước đó ta gặp qua ngươi, ngươi cũng không có săn được con mồi, bây giờ sao có thể được nhiều như vậy? Không phải là ăn gian thì là cái gì?” Chu tứ nương lý lẽ khí thế thẳng thắn.

“Đúng vậy, trước đó ta cũng gặp qua ngươi, rõ ràng sẽ không có nhiều như vậy.” Lập tức liền có người đứng là ngoài làm chứng.

Chu nhị nương cười nói chuyện thay Tô Nhan: “Các ngươi đừng như vậy, các ngươi cũng không có luôn đi cùng Thập nương, nàng lại trở về trễ nhất, có thể là bắt được sau đó.”

“Cắt, nàng từ Giang Nam trở về, có thể cưỡi ngựa đã không tệ, đại khái cung cũng kéo không ra.” Lập tức có người ồn ào nói.

Đỗ gia là mẫu tộc của Tiên hoàng, lần này cũng tới nhiều tiểu nương tử, lúc này các nàng đi săn thành tích cũng không tốt, thấy Tô Nhan mang về nhiều con mồi, lại trở về cùng Thái tử, cũng cảm thấy không vừa ý, nghe được có người nói Tô Nhan ăn gian, cũng đi theo đứng ra nói: “Hai con cáo đen này, trước đó đã thấy qua bên Thái tử.” Cao đen rất ít, có rất ít người có thể bắt được, nhất định là Thái tử đưa cho nàng.

“Ta cũng đã nghe nói qua, Thập nương còn trở về Thượng đô mới học môn bắn cung.”

Đoạn Yên cười khẩy nói: “Ơ, xem các ngươi nói, Thập nương là người thông minh đệ nhất thiên hạ, học cái gì cũng vừa nhanh lại giỏi, bắn tên coi là cái gì.”

Tô Nhan cũng không có nhiều lời, bình tĩnh xoay người ngoắc phía sau lưng, bão mẹ lười biếng dạo bước tới đây, khéo léo cọ xát bàn tay nhỏ bé của Tô Nhan, gục xuống bên cạnh người nàng. Tô Nhan hướng về phía các tiểu cô nương có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì bị dọa sợ mỉm cười nói: “Nó cũng là con mồi của ta, sống.” Lại lấy ra một cái sáo trúc thổi lên, chim ưng trên bầu trời tương hợp, hai con ưng một đen một trắng đồng thời phi xuống, đậu xuống trên lưng ngựa của Tô Nhan.

Tâm tình nàng rất tốt chỉ vào hai con chim Ưng vô cùng thông minh kia: “Đây cũng là con mồi của ta, vẫn còn sống. Những thứ này này đã chết...” Tiện tay xẹt qua những con mồi thị vệ ném xuống, “Đều là bọn họ bắt, dĩ nhiên chính là thuộc về ta. Về phần hai con cáo đen này...” Tô Nhan khẽ nâng cằm, ý bảo thị vệ đem hai con báo đen này xách ra ngoài, chỉ vào cổ con hồ ly đang huyết nhục mơ hồ: “Nhìn rõ ràng, đây là hổ con cắn, cũng không có vết tên.”

Các tireeir nương tử lúc này mới phản ứng được, hét lên sắc bén, chạy trốn tứ tán, cò người còn bị dọa sợ mềm nhũn chân, tệ liệt ngã xuống ngay tại chỗ, không ngừng gào khóc.

Tô Nhan bất đắc dĩ giang tay: “Lá gan thật nhỏ. Nói các ngươi có thể săn được Gấu, quỷ đều không tin.” Mắt nàng thấy trong đống con mồi của Đoạn Yên, con gấu đặc biệt nổi bật, nhìn lại Đoạn Yên đang co quắp ngồi dưới đất, cười trêu ghẹo.

Hồ Dương công chúa được thị vệ hộ ở phía sau, mặt lập tức trầm xuống, hận hận trợn mắt nhìn Đoạn Yên một cái, quay đầu nhìn về phía Tô Nhan, ánh mắt lạnh lẽo làm cho người khác phát run.

Tô Nhan bình tĩnh trống lại ánh mắt của Hồ Dương công chúa, từ từ tràn ra một nụ cười sáng lạn: “Ngài nói sao, Điện hạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui