Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi

Trên đỉnh núi Vân Phong ——

Nam nhân chỉ vào hơi nóng bốc lên, hồng nham chuyển động nơi đáy vực, hỏi: "Khinh Ca, có dám nhảy không?"

Lạc Khinh Ca hướng xuống dưới nhìn thoáng qua, trong lòng chợt có chút sợ hãi, nắm thật chặt nắm đấm, vẫn nặng nề gật đầu: "Có."

Vì hắn, cùng bọn họ tương lai không đau khổ, nàng nhất định cũng phải sống sót!

Thấy nàng dứt khoát kiên định như vậy, tròng mắt nam nhân trở nên phức tạp, ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng thật lâu không nói gì.

Lạc Khinh Ca ngửa đầu một chút nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, tự biết thời gian đã đến, quay sang bên đối với người đàn ông mình yêu say đắm mà cười: "Ta đi."

". . . Được, cẩn thận một chút, chớ cậy mạnh." Nam nhân trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn ôn nhu, nhẹ giọng dặn dò.

"Ừ." Lạc Khinh Ca xoay người lại, hướng phía trước đi từng bước, tựa như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại, "Chờ một chút."

"Cái gì." Nam nhân ôn nhu nhìn nàng, chờ xem nàng sắp nói cái gì.

Ai biết, Lạc Khinh Ca từ trong lồng ngực móc ra một phong thư, cầm ở trong tay quơ quơ, cười vui vẻ trợn mắt uy hiếp nói: "Khế ước bán thân của ngươi ở trên tay ta, dám can đảm thừa dịp ta không ở đây tìm nữ nhân khác, chờ ta trở lại nhất định đem ngươi và nàng, còn có hài tử của các ngươi hết thảy bán đi!"


Trên đầu nam nhân nhất thời có một mảnh quạ đen bay qua, giơ tay lên xoa xoa xái trán có chút phình to: "Khinh Ca, ngươi yên tâm, kiếp này ta chỉ yếu ngươi."

Nha đầu kia có lẽ vĩnh viễn cũng không chịu tuân thủ hứa hẹn.

"Ha ha, bầu không khí có chút buồn, ta chỉ đùa một chút để điều chỉnh một chút thôi." Lạc Khinh Ca nhón chân lên, khi hắn thất thần ở trên môi hôn một cái, xoay người dứt khoát nhảy vào.

Nào ngờ, hết thảy đều thay đổi khi hắn trở lại .

Nam nhân vuốt ve đôi môi vẫn còn ấm áp, chăm chú nhìn vào phía trước, đôi mắt càng phát thâm thúy.

Khinh Ca, nếu ngươi không quay về, ta nhất định theo ngươi.

Gí mạnh lay động tay áo hắn đứng ở nơi đó phiêu phiêu như trích tiên thật lâu bất động.

... ...

Trời đêm vắng lặng lộ ra ánh trăng thánh khiết sạch sẽ, ánh trăng tịch mịch nghiêng vào chiếu sáng cả vùng đất, xuyên thấu qua bóng cây lưu lại một vài vệt sáng.

Bóng cây lắc lư, bị gió kéo phát ra tiếng động ào ào.

Một cổ mùi hôi thối ở trong không khí khiến kẻ khác hít thở không thông còn có chút buồn nôn.

Bốn phía trào ra một đống trùng xà, chúng nó bò sát mặc dù thanh âm rất nhỏ khiến cho cả bầu trời yên tĩnh càng thêm âm trầm kinh khủng.

Đột nhiên, xa xa truyền đến một trận rung chuyển và thanh âm của dã thú chạy trốn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Lúc này, trong rừng xuất hiện một đạo bóng dáng mảnh khảnh, trên vai nàng là một đứa trẻ đang theo nàng chạy trốn thân thể nhỏ bé trên dưới lắc lư.

Mặc dù có khiêng thêm một người nhưng thân thủ của nàng vẫn như trước nhanh nhẹn như liệp báo, người nhẹ như yến, qua lại rất nhanh trong khu rừng mà không bị ảnh hưởng nửa điểm.

Nàng mặc trên người bộ giá y đỏ tươi, vạt áo giá y bị nàng thắt ở bên hông, lộ ra xiết khố [ cái này ta chịu a ] tuyết trắng bên trong, cả người thoạt nhìn chẳng ra cái gì.


Chạy trốn một hồi, thể lực Lạc Khinh Ca rõ ràng đã chống đỡ không nổi, chạy đến suýt nữa nôn ra, hai chân cũng bủn rủn vô lực, đã đạt đến cực hạn của nàng.

Thế nhưng bầy sói phía sau như trước theo đuổi không bỏ, đôi mắt màu xanh tịch mịch trong khu rừng hiện lên vẻ thấu hiểu và chán nản.

Nàng nương nhờ đứa trẻ trên người, quay đầu hướng phía sau liếc một cái, khiến cho bầy sói cách đó 500 thước giống như là bị thao túng mà dừng lại.

Chỉ cần nàng dừng lại một chút thì bầy sói đói này sẽ bật người đuổi theo, nàng và nhi tử miễn phí trên người mình chỉ sợ là sẽ chết trong bụng sói.

"Chết tiệt!" Lạc Khinh Ca khẽ nguyền rủa một tiếng, hơi thở đã có chút hổn hển.

Nếu là trước đây thì nàng thoát ra bầy sói dễ dàng giống như ăn một bữa sáng, nhưng hiện tại khối thân thể này thật hư nhược, mới chạy không đến một khắc đồng hồ thì trên người đã không còn một chút khí lực.

Chiếu cứ chạy trốn như vậy nữa thì sớm muộn cũng sẽ bị bầy sói ăn vào trong bụng, phải nghĩ biện pháp khác để bỏ lại những con sói đói này.

Lạc Khinh Ca một bên nhìn một bên chạy, tâm tư thì xoay như chong chóng.

Cổ thân thể này thị lực vô cùng tốt, thừa dịp ánh trăng có thể thấy chỗ cách rất xa , nàng cố gắng nhìn nhưng chỉ thấy một rừng cây vô biên vô hạn, nhìn không thấy giới hạn.

Ra khỏi rừng cây, khả năng bọn họ thoát khỏi miệng sói là rất nhỏ.

Thế nhưng chờ đợi nàng chính là mênh mông vô bờ, kéo dài vô tận, vẫn bị đêm tối cắn nuốt ở sơn lâm.


Lẽ nào trời muốn diệt nàng! Lạc Khinh Ca trong mắt chậm rãi tràn ra một chút tuyệt vọng nhưng tốc độ dưới chân cũng không dám chậm lại chút nào.

Xem ra chỉ có thể trèo lên cành cây tránh một chút, lúc ở trên cây, nếu muốn chạy trốn nữa thì rất khó khăn, trừ phi là người có năng lực ường đại đi qua nơi này, bằng không các nàng chỉ có thể chết đói, đây cũng là lí do vì sao nàng tình nguyện chạy trốn cũng không nguyện lên cây.

Tuy rằng tránh thoát mùng một tránh không khỏi mười lăm, nhưng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể sống một phút đồng hồ còn hơn chết, chỉ cần không ngừng hít thở thì nàng tuyệt sẽ không tha!

Lạc Khinh Ca nhắm vào gốc cây to lớn phía trước cách đó không xa, cắn răng một cái, vọt qua.

"Không nên lên cây, chạy về hướng Đông." Lúc này, một thanh âm mềm nhũn của trẻ em vang lên bên tai.

Không cần nhìn cũng biết là ai nói, nhất định là tiểu quỷ trên đầu vai nàng.

Lạc Khinh Ca giơ tay lên vỗ trên cái mông nhỏ của hắn vỗ một cái, thở dốc nói: "Tiểu, tiểu hài tử biết cái gì, ngoan ngoãn đợi đi."

Nàng hiện tại mệt gần như muốn ngất nhưng vẫn còn có lòng thanh thản giáo huấn nhi tử miễn phí của mình, nàng đối với chính mình hết chỗ nói rồi.

"Ngươi dám đánh ta!" Tiểu quỷ kia sau khi bị đánh, vùng xung quanh lông mày chợt buộc chặt , đôi mắt cũng tối đen vài phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận