Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi

Cầm nhi vẫn như cũ chặn trước người hoàng y nữ tử, thận trọng nói: “Tiểu thư, người chạy mau, nô tì sẽ cầm chân bọn chúng.”

Hoàng y nữ tử nghe vậy, nghoảnh mặt lại, trừng mắt nhìn bạch y nữ tử nói: "Chỉ bằng mấy cân thịt trên người ngươi, bọn chúng đạp một cước cũng có thể đá bay ngươi."

Nhưng mà, lòng nàng vẫn là rất cảm động: “Cầm nhi, ngươi đợi ở một bên trước, ta tới.”

“Tiểu thư……”

“Yên tâm đi.” Hoàng y nữ tử cho bạch y nữ tử một ánh mắt an ủi, nhưng thực ra

trong lòng nàng cũng rất sợ.


Nàng rút ra trường kiếm, mày liễu dựng lên, chỉ vào sơn tặc, phẫn nộ quát: “Lão tặc, hôm nay lão nương muốn thay trời hành đạo, không thể không giết ngươi.”

“A, con quỷ nhỏ còn rất độc ác.” Sơn tặc lão đại âm trầm cười, tàn nhẫn nói: “Như thế này, ta muốn nhìn xem ngươi thật có thể độc ác như vậy hay không.”

Hoàng y nữ tử cũng không cùng hắn nói nhiều lời vô nghĩa, trưc tiếp rút kiếm vọt tới: “Đi chết đi.”

Bọn sơn tặc lập tức lấy ra binh khí, chuẩn bị nghênh đón, chẳng qua sơn tặc lão đại lại khoát tay chặn lại: “Lui ra, tiểu cô nương này trước hết cứ để bản Đại vương chơi đùa, chờ ta chơi chán rồi lại cho các ngươi chơi.”

Nói xong, hắn lấy đại đao đặt trên đầu vai xuống, thảnh thơi đứng ở nơi đó chờ đợi con mồi của mình mắc câu.

Hoàng y nữ tử rất tức giận, ra tay toàn là chiêu trí mạng.

Ngay từ đầu, sơn tặc lão đại có chút khinh địch, căn bản không đem nàng để vào mắt, chỉ có điều, qua vài hiệp giao thủ hắn phát hiện năng lực của nàng cũng không thể khinh thường, liền nghiêm túc đánh nhau với nàng.

Bởi vì lửa giận trong lòng hoàng y nữ tử không thể nào tan nên mỗi lần xuất chiêu nàng đều dùng hết khả năng của mình. Vì vậy, chỉ với một khoảng thời gian ngắn, nàng đã chiếm thế thượng phong.

Sơn tặc lão đại bị đánh, có chút không chống đỡ được, nhưng do ngại mất thể diện, mới không hướng thủ hạ của mình cầu cứu mà vẫn cắn răng chịu đựng.

“Không ngờ võ công của nữ tử này cũng rất tốt, lực đạo cũng rất mạnh.”


Ban đầu Lạc Khinh Ca còn muốn xuất thủ cứu giúp, nhưng thấy hoàng y nữ tử có thể ứng phó, liền ngồi trên mặt đất xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn bình phẩm đôi lời, giống như đây không phải là đánh nhau mà là đang tỷ võ.”

"Dù thế này không tệ nhưng không lâu sau vẫn sẽ thất bại.” Long Lăng Thiên nói.

Sau đó, nhìn về phía Lạc Khinh Ca, có thâm ý khác nói: “Ngươi không phải là muốn đi cứu người sao, tại sao lại không đi, hay là không có can đảm đi, hử?”

Trong giọng y có hàm chứa trào phúng, rõ ràng là muốn kích thích Lạc Khinh Ca ra tay.

Tuy rằng võ công bọn sơn tặc này không cao nhưng chúng rất đông, cho dù là Vân Cuồng muốn cứu người thì chỉ sợ cũng có chút quá sức. Thế mà, một nữ tử không có vũ khí như nàng lại khẩu xuất cuồng ngôn muốn cứu người, y ngược lại muốn nhìn nàng có thể sử dụng thủ đoạn gì để cứu người ngay tại trước mắt bọn sơn tặc này.

“Không có việc gì, xem tình hình này sơn tặc lão đại có vẻ rất sĩ diện, cho nên các nàng hẳn là không có việc gì, chúng ta cứ ở chỗ này xem trước một chút, coi như nghỉ ngơi." Lạc Khinh Ca nói ra với giọng điệu không sao cả.


Bọn họ đi đường lâu như vậy, thân thể có chút mệt mỏi, ở bên cạnh xem náo nhiệt coi như là nghỉ ngơi đi, đúng lsf ý tưởng không tồi.

Long Lăng Thiên nghe vậy, khóe môi co rút, cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Lạc Khinh Ca, hai mắt nhìn chăm chú vào hai người đánh nhau phía trước.

Đúng lúc này, trong lỗ tai hắn truyền đến một đạo thanh âm nam tử , "Chủ tử, ngài không có ý định cứu công chúa sao."

Ẩn ở trong bóng tối Vân Cuồng thấy chủ tử nhà mình chậm chạp không hạ mệnh lệnh đi cứu công chúa, nhịn không được từ xa truyền âm hỏi Long Lăng Thiên.

Hắn hai mắt mặc dù không nhìn thấy, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe ra là Lam Linh công chúa.

Lam Linh công chúa vào ba năm trước đi Hương Sơn, về phần nàng dung mạo có thay đổi hay không hắn không nhìn thấy, bất quá, thanh âm của nàng lại không phát sinh nhiều biến hóa lớn, vẫn có thể nghe ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận