Tố Thủ Kiếp

Quang âm thấm thoắt, thoáng đaÌ’ nưÌ0a năm, trong giới vuÌ’ lâm đê̬u xôn xao sôi nôÌ0i vi̬ cái tin Trung Nguyên Tứ quân tưÌ0 va̬ boÌ£n Huyê̬n NguyêÌ£t thốt nhiên mất tích.
MôÌ£t hôm vư̬a đúng ngoÌ£, ngoa̬i cưÌ0a Tam nguyên quan núi VuÌ’ Đương có môÌ£t chiếc kiêÌ£u nhoÌ0, bốn măÌ£t che re̬m luÌ£a xanh do hai ngươ̬i đa̬n ông thân thêÌ0 lưÌ£c lươÌ’ng khiêng tới. Theo sau côÌ’ kiêÌ£u có bốn tên nưÌ’ ty̬ măÌ£c áo cheÌ’n ma̬u quan luÌ£c, môÌ’i ngươ̬i trên cánh tay trái đê̬u đeo môÌ£t món voÌ’ khí trông giống như lươÌ’i liê̬m, va̬ cái túi nhoÌ0, trên thêu môÌ£t bông hoa hô̬ng.
Bốn ty̬ nưÌ’ tuôÌ0i đê̬u trac trên dưới đôi mươi, diêÌ£n maÌ£o xinh đeÌ£p, dáng điêÌ£u lanh leÌ£n. HoÌ£ theo sát hai tên phu kiêÌ£u đi nhanh như bay, không hê̬ toÌ0 veÌ0 khó nhoÌ£c chút na̬o.
CôÌ’ kiêÌ£u xanh đi thăÌ0ng tới cưÌ0a chính Tam nguyên quan mới dư̬ng laÌ£i.
Hai cánh cưÌ0a quan sơn đen vâÌ’n đóng im iÌ0m.
Tư̬ trong bức re̬m xe, đưa ra môÌ£t gioÌ£ng nói hơi nă̬ng năÌ£ng:
- Xuân Lan, Thu Hương, hai con va̬o goÌ’ cưÌ0a đi.
LâÌ£p tức hai thiếu nưÌ’ áo xanh "daÌ£" to môÌ£t tiếng, rô̬i xăm xăm bước lên, phóng môÌ£t chươÌ0ng va̬o chiếc vo̬ng đô̬ng trên cánh cưÌ0a.
Hai cánh cưÌ0a sơn đen "két" môÌ£t tiếng rô̬i bâÌ£t tung ra, môÌ£t đaÌ£o nhân traÌ£c tuôÌ0i trung niên, lưng đeo trươ̬ng kiếm thuÌ0ng thiÌ0nh bước ra, ngước mắt nhi̬n côÌ’ kiêÌ£u che re̬m xanh, rô̬i laÌ£i nhi̬n Xuân Lan, Thu Hương, chắp tay nói:
- Hai viÌ£ nưÌ’ thí chuÌ0 đến đây có viêÌ£c gi̬?
Thiếu nưÌ’ đứng bên phaÌ0i sơÌ£ haÌ’i lu̬i laÌ£i phía sau hai bước nói nhoÌ0:
- ChiÌ£ Xuân Lan, chiÌ£ nói cho ông ta biết đi!
Thiếu nưÌ’ đứng bên trái miÌ0m cươ̬i nói:
- Sao cái tính caÌ0 theÌ£n cuÌ0a chiÌ£ maÌ’i không sưÌ0a đươÌ£c như vâÌ£y? Sau na̬y chiÌ£ đi lấy chô̬ng, có leÌ’ cuÌ’ng phaÌ0i nhơ̬ tôi đi nói hôÌ£ chắc?
Nói rô̬i quay laÌ£i vái đaÌ£o nhân môÌ£t vái, thưa ră̬ng:
- Chúng tôi không quaÌ0n xa xôi nghi̬n dăÌ£m tới đây la̬ cốt đươÌ£c bái kiến quý chươÌ0ng môn.
ĐaÌ£o nhân ngâÌ0n ngươ̬i giây lâu, mới nói:
- TêÌ£ chươÌ0ng môn mấy năm gâ̬n đây đaÌ’ đóng cưÌ0a taÌ£ khách, không tiếp môÌ£t ai chiÌ0 sơÌ£ phí công các viÌ£ đi laÌ£i vất vaÌ0.
Xuân Lan cau ma̬y vư̬a điÌ£nh nói laÌ£i, thi̬ viÌ£ đaÌ£o nhân như chơÌ£t nghiÌ’ ra điê̬u gi̬, vôÌ£i hoÌ0i:
- Các viÌ£ ơÌ0 đâu đến đây?
Vư̬a nói vư̬a đưa mắt ngắm nghía côÌ’ kiêÌ£u. Xuân Lan nói:

- Chắc đaÌ£o trươÌ0ng cuÌ’ng ít khi ra khoÌ0i VuÌ’ Đương sơn phaÌ0i không?
ĐaÌ£o nhân thaÌ0n nhiên gâÌ£t đâ̬u:
- Cô nương nói đúng. Bâ̬n đaÌ£o nhâÌ£p miếu tư̬ năm lên bâÌ0y. Mấy chuÌ£c năm nay chưa tư̬ng bước ra khoÌ0i đaÌ£i môn môÌ£t bước.
Xuân Lan tho̬ tay va̬o chiếc túi thêu, lấy ra môÌ£t tấm giaÌ0n thiếp ma̬u đaÌ£i hô̬ng, đưa cho đaÌ£o nhân rô̬i nói:
- Không câ̬n phaÌ0i nhi̬n nhi̬n ngó ngó nưÌ’a, đaÌ£o trươÌ0ng cứ câ̬m tấm thiếp na̬y đêÌ£ tri̬nh quý ChươÌ0ng môn, nói có Đươ̬ng laÌ’o thái thái, viÌ£ chươÌ0ng môn nhân thứ chín Đươ̬ng gia đất Tứ Xuyên, thân ha̬nh đến thăm Ngươ̬i. Co̬n tiếp hay không, không can dưÌ£ gi̬ đến đaÌ£o trươÌ0ng.
ĐaÌ£o nhân cúi nhi̬n tấm thiếp, thấy ngoa̬i bi̬ đê̬ mấy chưÌ’ sau na̬y:
Thư gưÌ0i Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng. ChươÌ0ng môn phái VuÌ’ Đương tưÌ£ mơÌ0 đoÌ£c.
Tứ Xuyên Đươ̬ng bái.
ĐaÌ£o nhân xem xong, trâ̬m ngâm môÌ£t lúc, rô̬i đưa traÌ0 Xuân Lan, lắc đâ̬u nói:
- Không đươÌ£c, chươÌ0ng môn tôi đương ky̬ toÌ£a quan, không thêÌ0 tiếp kiến đươÌ£c bất ky̬ viÌ£ khách na̬o.
ChơÌ£t nghe môÌ£t tiếng cươ̬i nhaÌ£t tư̬ trong kiêÌ£u đưa ra, tiếp theo la̬ tiếng nói:
- LaÌ’o thân đưa thiếp câ̬u kiến, đaÌ’ la̬ tâÌ£n lêÌ’ giang hô̬ rô̬i, vâÌ£y ma̬ ngươi co̬n kiếm cách noÌ£ cách kia tư̬ chối, roÌ’ ra̬ng la̬ cố ý cưÌ£ tuyêÌ£t! Nếu cứ lấy điÌ£a viÌ£, danh tiếng ma̬ ba̬n, thi̬ laÌ’o thân đâu có kém gi̬ chươÌ0ng môn phái VuÌ’ Đương các ngươi...
Vư̬a nói tới đấy, thi̬ viÌ£ đaÌ£o nhân kia dáng chư̬ng sốt ruôÌ£t, cao gioÌ£ng ngắt lơ̬i:
- Bâ̬n đaÌ£o tư̬ bé đến giơ̬, không tư̬ng nói dối ai môÌ£t câu. LaÌ’o tiê̬n bối trách thế, chăÌ0ng hóa khinh thươ̬ng bâ̬n đaÌ£o lắm sao?
Trong côÌ’ kiêÌ£u re̬m xanh laÌ£i đưa ra môÌ£t tiếng cươ̬i nhaÌ£t, nói:
- Xuân Lan vứt bái thiếp xuống!
Xuân Lan daÌ£ môÌ£t tiếng, laÌ£i câ̬m tơ̬ thiếp đưa cho đaÌ£o nhân miêÌ£ng thi̬ nói:
- ĐơÌ’ lấy!
ĐaÌ£o nhân na̬y tư̬ nhoÌ0 chưa tư̬ng nói chuyêÌ£n với đa̬n ba̬ con gái bao giơ̬, nên rất lúng túng không biết xưÌ0 trí thế na̬o, khi thấy Xuân Lan đưa cánh thiếp ra, laÌ£i vôÌ£i va̬ng giơ tay đơÌ’ lấy.
Ngươ̬i ngô̬i trong kiêÌ£u laÌ£i cươ̬i nhaÌ£t, nói:

- Ta không muốn phí lơ̬i với môÌ£t tên giưÌ’ cưÌ0a, ngươi cứ đưa thiếp na̬y cho ChươÌ0ng môn ngươi, hắn tiếp hay không, không can gi̬ đến ngươi caÌ0. MôÌ£t giơ̬ sau laÌ’o thân seÌ’ trơÌ0 laÌ£i, lúc ấy du̬ các ngươi không tiếp ta cuÌ’ng cứ va̬o. Ta baÌ0o trước cho ma̬ biết.
Nói chưa dứt lơ̬i, hai tên đaÌ£i hán đaÌ’ đăÌ£t đo̬n kiêÌ£u lên vai quay laÌ£i lối cuÌ’, đi nhanh như bay, thoáng chốc đaÌ’ mất hút.
ĐaÌ£o nhân ngâÌ0n ngươ̬i đứng trông theo, maÌ’i tới khi không thấy bóng chiếc kiêÌ£u nưÌ’a, mới đóng cưÌ0a đi va̬o.
Ước chư̬ng thôÌ0i chín nô̬i cơm, hai cánh cưÌ0a lớn laÌ£i đươÌ£c mơÌ0 rôÌ£ng, rô̬i bâÌ0y tám ngươ̬i đa̬n ông, tuôÌ0i cơÌ’ trung niên, măÌ£c áo đaÌ£o ba̬o kéo nhau đi ra.
ViÌ£ đaÌ£o nhân đi đâ̬u, tuôÌ0i cao hơn hết, bôÌ£ râu da̬i ruÌ0 xuống tâÌ£n ngưÌ£c, phấp phới bay tung, đôi mắt sáng quắc, nhác trông đaÌ’ biết la̬ ngươ̬i có nôÌ£i công va̬o bưÌ£c thươÌ£ng thư̬a.
Hi̬nh như ông la̬ ngươ̬i đứng đâ̬u trong boÌ£n, vư̬a ra tới cưÌ0a be̬n lâÌ£p tức chiÌ0 huy cho mấy ngươ̬i kia, chia ra la̬m hai đôÌ£i, da̬n tha̬nh thế trâÌ£n trên môÌ£t baÌ’i coÌ0, ngay trước cưÌ0a Tam Nguyên quan.
Tam Nguyên Quan la̬ nôÌ£i viêÌ£n cuÌ0a VuÌ’ Đương, cách to̬a đaÌ£o quan phía trước hai ngoÌ£n núi nưÌ’a. Nga̬y thươ̬ng khách đến lễ, không ai bước chân tới khu na̬y. Xung quanh rư̬ng râÌ£m vây kín bốn bê̬, chính la̬ môÌ£t nơi ma̬ phái VuÌ’ Đương vâÌ’n du̬ng đêÌ0 chứa quyê̬n kinh, kiếm phaÌ0, va̬ cuÌ’ng la̬ nơi cư trú cuÌ0a các viÌ£ cao cấp trươÌ0ng laÌ’o trong phái.
Chu vi khu na̬y rôÌ£ng chư̬ng ba dăÌ£m, biêÌ£t lâÌ£p tha̬nh môÌ£t khu cấm điÌ£a, bất luâÌ£n haÌ£ng ngươ̬i na̬o, nếu chưa đươÌ£c ngươ̬i trong phái VuÌ’ Đương cho phép, cuÌ’ng không đươÌ£c bước va̬o bên trong. Mươ̬i năm nay, chưa ai dám phá cái lêÌ£ na̬y.
BoÌ£n đaÌ£o siÌ’ vư̬a ơÌ0 trong đaÌ£i viêÌ£n đi ra, tất caÌ0 có tám ngươ̬i, bâÌ0y ngươ̬i bâ̬y tha̬nh môÌ£t trâÌ£n tuyến, chắn ngang trước cưÌ0a Tam Nguyên quan. ViÌ£ đaÌ£o nhân lớn tuôÌ0i nhất đứng riêng môÌ£t mi̬nh, cách măÌ£t trâÌ£n chư̬ng hơn môÌ£t trươÌ£ng, chắp tay ra sau lưng, ngâÌ0ng đâ̬u nhi̬n mấy đám mây trắng đang bay lơ lưÌ0ng trên không, thâ̬n sắc cưÌ£c ky̬ nghiêm chiÌ0nh.
Hai cánh cưÌ0a gôÌ’ sơn đen laÌ£i tư̬ tư̬ khép chăÌ£t.
Tư̬ng cơn gió rư̬ng thôÌ0i qua lá thông, phát ra nhưÌ’ng tiếng u u, la̬m cho caÌ0nh vâÌ£t thâm sơn, ca̬ng tăng thêm phâ̬n tiÌ£ch miÌ£ch.
Phút chốc, tư̬ bên sươ̬n núi phía trái chơÌ£t nôÌ0i lên môÌ£t tiếng hú trong treÌ0o, rô̬i môÌ£t bóng ngươ̬i nhanh như muÌ’i tên lao tới chiÌ0 trong nháy mắt đaÌ’ tới trước cưÌ0a Tam Nguyên quan, đưa mắt nhi̬n trâÌ£n thế, rô̬i đứng dư̬ng laÌ£i.
ĐaÌ£o nhân râu da̬i chơ̬ cho ngươ̬i kia đứng yên đâu đấy, mới tư̬ tư̬ dơ̬i la̬n nhơÌ’n tuyến chiếu thăÌ0ng ngươ̬i laÌ£ măÌ£t, lông ma̬y hơi cau laÌ£i, hi̬nh như muốn nói gi̬ laÌ£i thôi.
Ngươ̬i đa̬n ông mới tới, thân thêÌ0 gâ̬y go̬ da va̬ng như sáp, giưÌ’a hai lông ma̬y lơ̬ mơ̬ nôÌ0i lên môÌ£t luô̬ng hắc khí, nếu không nhơ̬ có đôi mắt đưa đi đưa laÌ£i, thi̬ ai mới nhác trông cuÌ’ng tươÌ0ng la̬ môÌ£t ngươ̬i chết, vư̬a ơÌ0 trong áo quan chui ra.
ĐaÌ£o nhân chú ý nhi̬n ngươ̬i laÌ£ măÌ£t môÌ£t lúc, rô̬i thốt nhiên với tay ra sau vai rút thanh trươ̬ng kiếm vung lên không môÌ£t vo̬ng, laÌ£nh lu̬ng nói:
- Ngươi có biết xung quanh Tam Nguyên quan trong vo̬ng ba dăÌ£m đaÌ’ vaÌ£ch tha̬nh cấm khu rô̬i không? Bất cứ ngươ̬i na̬o nếu chưa đươÌ£c ngươ̬i trong VuÌ’ Đương cho phép, đê̬u không đươÌ£c tưÌ£ tiêÌ£n bước va̬o!
GaÌ’ đa̬n ông ngoác miêÌ£ng ra cươ̬i môÌ£t hô̬i, gioÌ£ng cươ̬i laÌ£nh như thép nói:
- Ta cuÌ’ng đaÌ’ nghe có ngươ̬i nói như vâÌ£y!
Rô̬i gaÌ’ laÌ£i cươ̬i thêm môÌ£t hô̬i nưÌ’a.

ĐaÌ£o nhân chơÌ£t trư̬ng mắt quát:
- Im mô̬m! Cươ̬i cái gi̬ thế?
Ông dư̬ng laÌ£i môÌ£t lúc, rô̬i laÌ£i hoÌ0i:
- Ngươi la̬ thế na̬o với nha̬ hoÌ£ Đươ̬ng đất Tứ Xuyên?
GaÌ’ đa̬n ông đáp:
- Món ám khí tâÌ0m đôÌ£c cuÌ0a Đươ̬ng gia đất Tứ Xuyên tuy lơÌ£i haÌ£i thâÌ£t, nhưng chưa đuÌ0 la̬m cho taÌ£i haÌ£ khiếp phuÌ£c.
ĐaÌ£o nhân sưÌ0ng sốt hoÌ0i:
- VâÌ£y thi̬ ngươi la̬ ai?
GaÌ’ đa̬n ông laÌ£nh lu̬ng đáp:
- ĐaÌ£o trươÌ0ng chắc không đi laÌ£i trong giang hô̬, nên không biết taÌ£i haÌ£... (ngư̬ng môÌ£t lát, gaÌ’ laÌ£i tiếp). Nghe khâÌ0u khí cuÌ0a đaÌ£o trươÌ0ng, thi̬ hi̬nh như nga̬i đaÌ’ đươÌ£c giới vuÌ’ lâm tăÌ£ng cho môÌ£t ngoaÌ£i hiêÌ£u la̬ "kiếm si thiết taÌ£p" phaÌ0i không?
ĐaÌ£o trươÌ0ng đáp:
- PhaÌ0i, bâ̬n đaÌ£o chính la̬ Huyê̬n Tinh, ngoaÌ£i hiêÌ£u "Kiếm si Thiết taÌ£p". Ngươi đaÌ’ nghe danh bâ̬n đaÌ£o, thi̬ nên rút lui ngay đi la̬ hơn.
GaÌ’ đa̬n ông nhếch miêÌ£ng cươ̬i:
- Oai danh cuÌ0a đaÌ£o trươÌ0ng tuy vang dôÌ£i khắp bốn phương nhưng cuÌ’ng chưa đuÌ0 la̬m cho taÌ£i haÌ£ phaÌ0i hoaÌ0ng vía ma̬ boÌ0 chaÌ£y đâu!
Huyê̬n Tinh cươ̬i nhaÌ£t:
- Hư̬, ngươi la̬ ai ma̬ dám la̬m oai la̬m phách quá vâÌ£y?
GaÌ’ đa̬n ông giơ ba ngón tay lên rô̬i hoÌ0i:
- ĐaÌ£o trươÌ0ng có nhâÌ£n ra thế na̬y la̬ nghiÌ’a gi̬ không?
Huyê̬n Tinh ơÌ0 trong phái VuÌ’ Đương điÌ£a viÌ£ rất cao, chiÌ0 phaÌ0i cái tính laÌ£nh lu̬ng cô đôÌ£c, laÌ£i hơi ngốc nghếch, ha̬ng nga̬y ngoa̬i viêÌ£c luyêÌ£n kiếm ra không hoÌ0i gi̬ đến viêÌ£c khác nưÌ’a. Tư̬ khi Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng kế viÌ£ chươÌ0ng môn, đối với viÌ£ sư đêÌ£ na̬y, vâÌ’n hết sức quan tâm. VuÌ’ công cuÌ0a Huyê̬n Tinh tuy cao siêu trác tuyêÌ£t đáng liêÌ£t va̬o ha̬ng cao thuÌ0 nhưng khốn nôÌ’i ông ta không có tâm cơ, không phân biêÌ£t nôÌ’i thiÌ£ phi hắc baÌ£ch, nếu cho ra chốn giang hô̬ tất không sao tránh đươÌ£c nguy hiêÌ0m nên mới đem trách nhiêÌ£m pho̬ng thuÌ0 Tam Nguyên quan giao cho ông ta cai quaÌ0n.
Tư̬ hô̬i tiếp nhâÌ£n trách nhiêÌ£m pho̬ng thuÌ0 Tam Nguyên, trong vo̬ng mươ̬i năm trơ̬i, không biết ông ta đaÌ’ đánh baÌ£i đươÌ£c bao nhiêu tay cao thuÌ0 vuÌ’ lâm dám thiêÌ£n tiêÌ£n xông va̬o cấm điÌ£a, vi̬ thế mới có cái ngoaÌ£i hiêÌ£u la̬ "Kiếm si Thiết taÌ£p".
GaÌ’ đa̬n ông thấy mi̬nh đaÌ’ giơ ba ngón tay lên, ma̬ Huyê̬n Tinh chiÌ0 đứng ngây ra nhi̬n chăÌ0ng baÌ0o sao caÌ0, thi̬ cau ma̬y nói:
- Không biết viÌ£ đaÌ£o trươÌ0ng kiến thức heÌ£p ho̬i, hay vi̬ tiếng tăm cuÌ0a taÌ£i haÌ£ quá nhoÌ0 moÌ£n, không đuÌ0 đêÌ0 đaÌ£o trươÌ0ng nhâÌ£n ra? Thôi đêÌ0 taÌ£i haÌ£ tưÌ£ giới thiêÌ£u lấy vâÌ£y: ba ngón tay na̬y la̬ đaÌ£i biêÌ0u cho cái hôÌ’n hiêÌ£u "Tam thuÌ0 Sưu hô̬n" cuÌ0a taÌ£i haÌ£.
Huyê̬n Tinh lẩm bâÌ0m như nói môÌ£t mi̬nh:
- "Tam thuÌ0 Sưu hô̬n"! Hư̬, tên gi̬ ma̬ ky̬ cuÌ£c vâÌ£y?

GaÌ’ đa̬n ông đắc ý nói tiếp:
- Huynh đêÌ£ chính la̬ "Tam thuÌ0 Sưu hô̬n" Bao Phương.
Huyê̬n Tinh vâÌ’n thaÌ0n nhiên, lắc đâ̬u:
- Bâ̬n đaÌ£o chưa nghe thấy quý danh bao giơ̬ thâÌ£t! Các haÌ£ đến đây có viêÌ£c gi̬?
Bao Phương giâÌ£n tái măÌ£t, nhưng vâÌ’n laÌ£nh lu̬ng đáp:
- TaÌ£i haÌ£ có chút viêÌ£c câ̬n, muốn va̬o bái yết Huyê̬n Chân đaÌ£o trươÌ0ng.
Huyê̬n Tinh ngắt lơ̬i:
- ChươÌ0ng môn sư huynh tôi đang thơ̬i ky̬ bế quan, không tiếp khách laÌ£. Ngươi có viêÌ£c gi̬ câ̬n, xin đêÌ0 ba tháng nưÌ’a seÌ’ trơÌ0 laÌ£i.
Bao Phương nôÌ0i giâÌ£n nói:
- Bao môÌ’ na̬y điÌ£a viÌ£ thế na̬o, ma̬ đêÌ0 môÌ£t tên gác cưÌ0a như ngươi đu̬a rơÌ’n đươÌ£c! Ngươi tươÌ0ng ta sơÌ£ hay sao? Ngươi có chiÌ£u va̬o thông báo hay không thi̬ baÌ0o!
Huyê̬n Tinh vâÌ’n lắc đâ̬u:
- ChươÌ0ng môn tôi đaÌ’ có lêÌ£nh: bất cứ ai nếu muốn va̬o trong Tam Nguyên quan thi̬ phaÌ0i thắng nôÌ0i thanh kiếm trong tay bâ̬n đaÌ£o, thông qua đươÌ£c trâÌ£n Thất tinh na̬y bâ̬n đaÌ£o seÌ’ cho ngươ̬i va̬o thông báo với chươÌ0ng môn sư huynh.
Bao Phương chăÌ0ng nói chăÌ0ng ră̬ng, tay phaÌ0i đưa lên chăÌ£n ngang ngưÌ£c, tay trái câ̬m kiếm, raÌ0o bước tiến lên va̬i bước.
Huyê̬n Tinh đưa thanh trươ̬ng kiếm vaÌ£ch theo thế "HoaÌ£ch điÌ£nh âm dương" kiếm quang sáng loáng, đánh chéo môÌ£t nhát.
Bao Phương trong buÌ£ng không muốn đánh nhau, nhưng muÌ’i kiếm cuÌ0a Huyê̬n Tinh đaÌ’ bức đến tâÌ£n nơi thế không sao lu̬i đươÌ£c nưÌ’a be̬n giơ tay trái lên phóng ra môÌ£t chươÌ0ng, cưÌ£c ky̬ lanh lẹ, chăÌ£n ngang thế kiếm, tay phaÌ0i du̬ng chiêu "Quỷ thuÌ0 chiêu hô̬n" khóa lấy côÌ0 tay câ̬m kiếm cuÌ0a Huyê̬n Tinh.
Hắn vư̬a ra tay đaÌ’ du̬ng ngay ngón tuyêÌ£t nghêÌ£ tha̬nh danh tức la̬ môÌ£t chiêu trong "Sưu hô̬n tam thức" quaÌ0 nhiên đánh bâÌ£t đươÌ£c Huyê̬n Tinh phaÌ0i lu̬i laÌ£i phía sau ba bước.
BâÌ0y viÌ£ đaÌ£o trươÌ0ng kia thấy Huyê̬n Tinh đôÌ£ng thuÌ0 với ngươ̬i khách laÌ£, be̬n lâÌ£p tức phát đôÌ£ng trâÌ£n kiếm, di chuyêÌ0n laÌ£i gâ̬n, ngươ̬i như nhưÌ’ng bánh xe tư̬ tư̬ lăn đi, kiếm quang lấp lánh, sáng chói môÌ£t vu̬ng.
Bao Phương hi̬nh như có môÌ£t nôÌ’i khôÌ0 tâm gi̬, không nói ra đươÌ£c, nên tuy đaÌ’ chiếm đươÌ£c ưu thế ma̬ vâÌ’n không muốn haÌ£ đôÌ£c thuÌ0, thư̬a thế tấn công. Đáng lý tiến lên, gaÌ’ laÌ£i vôÌ£i nhâÌ0y lu̬i vê̬ phía sau ba thước, vo̬ng tay toan nói, thi̬ chơÌ£t nghe có nhiê̬u tiếng chân bước vôÌ£i va̬ng, tư̬ phía bên sươ̬n núi đưa tới.
GaÌ’ vôÌ£i quay laÌ£i nhi̬n, thấy bốn tên nưÌ’ ty̬ pho̬ môÌ£t côÌ’ kiêÌ£u nhoÌ0, đi nhanh như bay, đến thăÌ0ng trước măÌ£t Huyê̬n Tinh vâÌ’n không dư̬ng bước.
Huyê̬n Tinh cau ma̬y quát:
- Đứng laÌ£i caÌ0! ChăÌ0ng leÌ’ các ngươi khinh thanh trươ̬ng kiếm cuÌ0a bâ̬n đaÌ£o không đuÌ0 sắc hay sao?
MiêÌ£ng tuy nói cứng, nhưng chân tưÌ£ nhiên cuÌ’ng cứ lu̬i dâ̬n vê̬ phía sau mấy bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận