Tỏ Tình Xong Tôi Lộ Thân Phận


TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 107
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Dưới lầu hết sức náo nhiệt.

Đỗ Hà Nhược trời sinh lảm nhảm, chẳng mấy chốc đã sáp vào với Diệp Đình Sương, còn cùng nhau kể lể mấy chuyện xấu của Diệp Đình Viễn.

Diệp Đình Viễn cô đơn ngồi bên mé, vừa tức vừa buồn cười nhìn hai người nọ xì xầm với nhau.
Đợi Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm xuống phòng khách, Đỗ Hà Nhược lại nhanh chóng kéo Diệp Nam Nịnh vào đề tài.

Cả đám chuyện trò rôm rả.
Phó Tiệp cụp mi quan sát một lúc, sau đó cười dặn nhà bếp nấu thêm đồ ăn trưa rồi gọi điện cho Diệp Nghị Vân.
Lát sau, Diệp Nghị Vân khó tin hỏi: “Em nói anh vừa đi là Nam Nịnh và Tiểu Viễn lập tức dẫn bạn của hai đứa đến nhà chơi á?”
“Đúng vậy, hơn nữa bạn của Tiểu Viễn còn là cô nàng học chung, rất dễ thương.” Phó Tiệp nói.
Diệp Nghị Vân bất mãn nói: “Chúng cố ý dẫn bạn về nhân lúc anh không có nhà đúng không?”
Phó Tiệp cười cười.
“Là các bạn nào đâu? Chụp tấm ảnh cho anh xem, đặc biệt là bạn học nữ của Tiểu Viễn ấy.” Diệp Nghị Vân hỏi.
Phó Tiệp chụp lén hai chị em Đỗ Hà Nhược một tấm: “Hai cô bé này còn là chị em ruột nữa đấy.”
Diệp Nghị Vân xem ảnh, đầu tiên là bị cô gái trưởng thành ngồi bên cạnh Diệp Nam Nịnh thu hút sự chú ý: “Đỗ Khê Nhiễm?”
“Anh biết à?”
“Ừm, cấp trên của Nam Nịnh, năng lực làm việc rất xuất chúng.” Từ sau lần đến hiện trường sát hạch sinh viên thực tập, biết Đỗ Khê Nhiễm là cấp trên trực tiếp của Diệp Nam Nịnh thì Diệp Nghị Vân đã để ý hơn một chút.
Cúp điện thoại, Diệp Nghị Vân nhín thời gian đi tìm hiểu tình hình làm việc của Đỗ Khê Nhiễm, lại nghe cấp trên của cô nàng báo cáo lại một chuyện, khiến ông cảm thấy rất kinh ngạc: “Cậu nói cô ấy chủ động rút báo cáo thăng chức về à?”
“Phải.” MD tiếc nuối nói, “Chỉ nói là do nguyên nhân gia đình, tạm thời bỏ qua cơ hội thăng chức.

Rõ ràng mới trước đó cô ta còn hùng tâm tráng chí chuẩn bị lên chức, cơ hội lần này đã nắm chắc trong tay.

Thật sự quá đáng tiếc.”
Diệp Nghị Vân nhìn báo cáo công việc trước kia của Đỗ Khê Nhiễm, đúng là phải thấy tiếc cho đối phương.
...
Bữa trưa ăn tại nhà họ Diệp, hết sức đa dạng, phong phú, suýt chút nữa đã khiến Đỗ Hà Nhược chói mù mắt.

Nhưng cô nàng lại không tỏ ra hoảng loạn gì lắm, hết sức bình tĩnh mà ăn xong bữa, sau đó trò chuyện với Diệp Nam Nịnh trên WeChat: [Aaaaaaa! Chị Tiểu Diệp, nhà chị giàu quá!]
Diệp Nam Nịnh: [Đừng hoảng.]
Đỗ Hà Nhược: [Em không có hoảng một chút nào hết! Aaaaaa! Vừa rồi em có giống đồ nhà quê quá hông?!]
Diệp Nam Nịnh: [Đâu có.

Em biểu hiện rất tốt, chị hâm mộ em lắm đó.]
Cơm nước xong, Diệp Đình Sương phải chuẩn bị ra sân bay, hai chị em họ Đỗ đành cáo từ trước.

Diệp Nam Nịnh vì phải đi tiễn chị gái nên thì thầm bàn bạc chiều nay ăn gì với hai chị em xong là lên ngay một chiếc xe khác.
“Nam Nịnh, con cũng thân với Đỗ Hà Nhược lắm à?” Trên xe, Phó Tiệp hỏi.
“Dạ.”
“Con bé là người thế nào?”
Diệp Nam Nịnh còn chưa kịp trả lời thì Diệp Đình Viễn đã nhịn không được mà xen mồm: “Mẹ hỏi ba cái đấy làm gì? Tụi con chỉ là bạn bè thôi.

Mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của con có được không?”
Phó Tiệp cau mày: “Mẹ quan tâm một chút cũng không được sao?”
Diệp Đình Viễn im tiếng.

Diệp Nam Nịnh véo cánh tay cậu ta, sau đó cất lời: “Dì, dì yên tâm đi.

Hà Nhược tuy tính tình hơi hoạt bát một chút nhưng không phải người không biết suy nghĩ.

Em ấy cũng có ước mơ riêng, là một cô bé hết sức đặc biệt.”
Nghe thế, trên mặt Diệp Đình Viễn lại hiện vẻ đắc ý.
Phó Tiệp lắc đầu thở dài: “Được, con trưởng thành rồi, mẹ không quản được nữa.”
Diệp Nam Nịnh đưa mắt ra hiệu cho Diệp Đình Viễn.

Diệp Đình Viễn xấu hổ gãi đầu: “Xin lỗi mẹ, mới rồi giọng con gắt quá.”
Diệp Đình Sương ngồi một bên cười nói: “Mới đó đã vì vợ mà bật lại mẹ rồi, sau này không biết còn khó quản tới cỡ nào.”
“Chị trật tự đi.” Diệp Đình Viễn quay sang lườm chị gái một cái, “Em thấy chị cũng tốt lành gì đâu.

Quanh năm suốt tháng không biết về nhà được mấy lần.

Mai mốt có phải muốn chết già ở nước ngoài luôn không vậy?”
“Ha, không cần mày phải quản.”
Phó Tiệp cười cam chịu: “Được rồi.

Hai đứa không đứa nào nhẹ lo hết.

Vẫn là Nam Nịnh nhẹ lo nhất.”
Trong xe đột nhiên im ắng hẳn, ngay cả Phó Tiệp cũng sợ không biết mình có lỡ lời không mà nhìn sang Diệp Nam Nịnh theo phản xạ.

Bà muốn cải thiện quan hệ với Diệp Nam Nịnh, nhưng cũng tự biết khi đối phương còn nhỏ, mình đã không gửi gắm nhiều tình cảm nên trước giờ vẫn luôn có một cái rãnh ngăn giữa hai người.

Sợ lại một lần nữa làm tổn thương cô bé nhạy cảm nên bà vẫn cố chấp mà gượng gạo đứng yên tại chỗ.
Diệp Nam Nịnh nhìn sang Phó Tiệp, cười cười: “Cảm ơn dì.

Sau này nếu chị không về thường thì con về nấu cơm cho dì vậy.”
Phó Tiệp sửng sốt, nét mặt cũng xúc động, song vẫn gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Được.”
Diệp Đình Sương cười: “Đây là muốn tranh sủng này.”
Tất cả nở nụ cười, đã không còn những tâm tư ngờ vực, nhạy cảm trong quá khứ.

Đám trẻ đều trưởng thành cả rồi, đã dần dần nhận thức được rằng sự thật năm đó không cách nào bình phán chỉ bằng hai khái niệm đúng sai đơn thuần.

Hơn nữa, đó đều là chuyện của thế hệ trước, người trẻ bọn họ hẳn nên dừng gây tổn thương nhau khi vẫn chưa quá muộn.
Diệp Nam Nịnh nhìn ra cửa sổ, tâm trạng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Hình như cô đã không sợ việc trở lại nhà họ Diệp, cũng không sợ nhìn thấy cảnh tượng cả gia đình họ Diệp hòa thuận, ấm áp nữa, bởi vì cô cũng là một phần trong đó.
“Diệp Nam Nịnh.” Diệp Đình Sương đột nhiên gọi một tiếng.

Diệp Nam Nịnh quay sang nhìn, thấy chị hỏi với nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Em thật sự không định ra nước ngoài học lên nữa sao?”
Phó Tiệp và Diệp Đình Viễn cũng nhìn sang.

Diệp Nam Nịnh ngơ ngác mất một lúc, không biết phải trả lời thế nào.
“Hồi trước em chăm học tiếng Anh như vậy, chẳng phải để đi du học nước ngoài à?” Diệp Đình Sương hỏi.
Diệp Nam Nịnh cúi đầu: “Đó là chuyện hồi trước...”
“Em sợ tụi chị nghĩ nhiều đúng không?” Diệp Đình Sương hỏi thẳng.
Diệp Nam Nịnh ngẩng phắt lên nhìn chị, sự kinh ngạc trong mắt vẫn chưa kịp che giấu.
“Quả nhiên.” Diệp Đình Sương thở dài.
Mãi một lúc sau, Phó Tiệp mới nói tiếp: “Nam Nịnh, có phải con nghe ai nói gì lạ nên mới bỏ dở chuyện ra nước ngoài không?”
Diệp Nam Nịnh đảo mắt một lượt, thấy vẻ nghi hoặc và lo âu ngập tràn trong mắt Phó Tiệp, cô mới nói ra lời mình kiềm nén đã lâu: “Con không có ý định tranh giành tài sản.”
Sau khi thi đại học, cô từng vô tình nghe thấy mấy người họ hàng thêu dệt nói với Phó Tiệp trong một bữa tiệc rằng cô chọn học ngành tài chính, rõ là muốn tiếp nhận công ty, dặn Phó Tiệp phải đề phòng.
Diệp Nam Nịnh vốn chỉ muốn làm người vô hình, nghe được lời ấy lại càng phải giấu dốt.

Thế nên cô từ bỏ ý định đi du học, chỉ tính học cho xong đại học rồi tìm việc, làm một đứa con bình thường an phận.
“Nam Nịnh, xin lỗi con.” Phó Tiệp thấp giọng nói một câu.
Diệp Nam Nịnh giật mình: “Dì?”
“Trước kia là dì hẹp hòi quá, lúc nào cũng khó mở lòng ra với con.” Phó Tiệp cụp mắt, “Dì biết Nghị Vân và mẹ con không có tình cảm gì khác, nhưng dì không kiềm nổi sự nghi ngờ.

Bởi vì mẹ con quá ưu tú, dì vừa thấy con là sẽ hoài nghi ba con...!chẳng lẽ ông ấy thật sự chưa từng rung động với Diệp Minh hay sao? Thật sự có thể cưỡng lại sự thu hút mạnh mẽ đến thế ư?”
Lần đầu tiên Diệp Nam Nịnh nghe đối phương nhắc lại chuyện cũ.

Cô nắm tay bà, nói: “Dì, dì yên tâm, mẹ con chưa bao giờ yêu ba.

Ngày mẹ mất, những gì mẹ dặn đều là bảo con phải biết ơn dì.

Mẹ nói dì là người rất tốt, dì mang cơm cho mẹ khi mẹ bận, còn tổ chức sinh nhật cho mẹ.

Là mẹ có lỗi với dì.

Nếu không phải vì sự cố đó thì mẹ vẫn chỉ muốn làm người bạn kề vai sát cánh với mọi người.”
Nghe vậy, Phó Tiệp rốt cuộc chẳng màng nổi hình tượng mà thất thanh nức nở ngay trước mặt đám trẻ.
Diệp Nam Nịnh và Diệp Đình Sương vội trấn an, Diệp Đình Viễn cũng chu đáo mà đưa khăn giấy.
Chờ đến khi tâm trạng hơi lắng xuống, Phó Tiệp mới cười cười: “Để con chê cười rồi.

Dì thừa nhận lúc trước, do sự ngờ vực mà dì bị ảnh hưởng bởi những lời ra tiếng vào của người ngoài, sợ con oán hận dì và hai đứa con mà mưu đồ quấy rối.

Nhưng không ngờ bọn dì mới là người gây tổn thương sâu sắc đến con.”
Diệp Nam Nịnh: “Không có, không có.

Dì, dì đã tốt với con lắm rồi.”
Sau khi trải lòng cùng nhau, cả hai đều thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Bấy giờ Phó Tiệp mới nói: “Vậy nên con không phải sợ mấy lời đồn đại về gia sản.

Cả ba đứa đều có con đường riêng, muốn đi như thế nào là do bản thân mình quyết định, dì luôn luôn ủng hộ.

Đặc biệt là Nam Nịnh, con sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ thật sự muốn bắt đầu từ tầng dưới chót trong công ty mà làm đến già sao? Nhân lúc còn trẻ, đi học hỏi nhiều hơn mới là đúng đắn.”
Diệp Nam Nịnh gật đầu, song vẫn đắn đo chưa quyết: “Con sẽ suy nghĩ thêm vậy.”
Diệp Đình Sương liếc cô nàng một cái, dường như đã đoán được sự băn khoăn của em gái, cô nhắc nhở một cách ẩn ý: “Suy nghĩ cho kĩ đi.

Đây là tương lai của chính em, đừng giao nó vào tay người khác.

Vì người khác mà từ bỏ cơ hội tốt, không đáng.”
Phó Tiệp gật đầu: “Đúng vậy, đừng có lo về dì mà làm ảnh hưởng đến quyết định của con nữa.”
Diệp Đình Sương: “...” Thật ra không phải nói mẹ đâu.
Mọi người đưa tiễn tại sân bay.

Phó Tiệp dặn dò một lượt từ công việc đến cuộc sống, từ chuyện lớn đến chuyện bé.

Diệp Đình Sương nghe mà gật đầu lia lịa, không biết lọt được bao nhiêu.
Diệp Đình Viễn lại một lần nữa xen mồm: “Em thấy chị vui lắm cơ.

Có phải chị định ở lì tại nước ngoài luôn không?”
Phó Tiệp không khỏi lộ vẻ khó xử, bà cũng từng lo chuyện đó.

Con gái đi du học bao nhiêu năm, sự nghiệp giờ cũng ở nước ngoài, khó đảm bảo sẽ không trực tiếp di dân luôn, nhưng bà sao nỡ?
May mà Diệp Đình Sương vẫn xem như có chút lương tâm, nói: “Yên tâm đi, lần này con về ngoại trừ thăm mọi người ra thì còn bàn chuyện hợp tác nữa, tranh thủ năm nay mở một phòng làm việc trong nước.”
“Thật à?” Diệp Đình Viễn cùng Phó Tiệp đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy quyết định ấy, Diệp Nam Nịnh cũng mừng cho họ.

Ánh mắt cô vừa đảo qua thì bất chợt nhìn thấy bóng dáng Minh Sương giữa đám đông.

Đối phương xách túi đựng laptop, trông tất bật, hối hả, không biết là sắp đi hay mới từ chỗ khác về.
“Minh Sương.” Cô đánh tiếng gọi theo thói quen.
Nghe gọi, bước chân Minh Sương chợt khựng lại.

Cô quay đầu nhìn sang, đoạn cười bước đến, nhưng vừa đến gần thì ánh mắt đã bị cô gái đứng xéo trước mặt bạn thu hút, nụ cười bỗng dưng vụt tắt.
“Cậu...” Diệp Nam Nịnh vừa định cất tiếng hỏi chuyện thì đã thấy cô bạn vội lướt ngang qua mình, giữ chặt lấy vai Diệp Đình Sương.
Tất cả đồng loạt nhìn về phía cô gái vừa bất thình lình xuất hiện.

Diệp Đình Sương cũng tò mò quay đầu, sau đó mặt mày biến sắc chỉ trong nháy mắt: “Sao cô lại ở đây?”
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc: “Hai người quen nhau hả?”
Minh Sương lại như không hề nghe thấy, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Diệp Đình Sương.

Nét mặt cô biến đổi mấy bận, cuối cùng cười lạnh một tiếng, gần như là nghiến răng nói: “A, tôi còn tưởng cô chết rồi cơ đấy, cô chủ.”
Sắc mặt Diệp Đình Sương cứng đờ, thoáng qua một chút mất tự nhiên.
“Hai người...” Diệp Nam Nịnh kinh ngạc phát hiện hai người này thế mà lại biết nhau, hơn nữa cô chưa bao giờ thấy Minh Sương bày ra vẻ mặt ấy, trông như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, nhưng giọng nói lại để lộ một sự bất an rất khó phát hiện.
“Chị là ai? Ăn nói kiểu gì thế?” Diệp Đình Viễn trầm mặt, Phó Tiệp cũng hơi cau mày.
“Không có gì, là một người bạn con quen ở nước ngoài.” Diệp Đình Sương giải thích với người nhà.
Sắc mặt Phó Tiệp hơi dịu lại: “Thế à? Vậy người bạn này của con tên gì?”
“À...” Diệp Đình Sương căng não, “Cô ấy tên Tiểu Minh.”
*Tiểu Minh là cái tên hay xuất hiện trong sách giáo khoa, kiểu như bạn Lan đạp xe 200 cây số đến trường trong 38 phút, tính vận tốc đạp xe của Lan dị đó.
Mọi người: “...”
Lát sau, Minh Sương hỏi ngược lại: “Cô tên gì?”
Mọi người: “...”
Minh Sương đột nhiên cười mấy tiếng: “Giờ tôi có thể biết tên cô được chưa? Cô chủ?”
Không biết có phải ảo giác không mà Diệp Nam Nịnh lại nghe ra một chút ái muội từ cái xưng hô “cô chủ” kia.
“Cô qua đây với tôi.” Diệp Đình Sương túm Minh Sương bước sang một bên.

Không biết đã nói gì với nhau mà cuối cùng hai người đều bực tức.

Minh Sương lạnh lùng, kênh kiệu bỏ đi một nước, Diệp Nam Nịnh gọi cũng ngó lơ.
Người nhà còn định hỏi thêm thì thông báo về chuyến bay đã vang lên, Diệp Đình Sương lập tức vẫy tay chào mọi người.
Tiễn Diệp Đình Sương xong, Diệp Nam Nịnh lập tức về thẳng chung cư.

Chiều, lúc phụ đạo cho Đỗ Hà Nhược, cô nàng hỏi han rất nhiều về nhà họ Diệp, từ ăn, mặc, ở, đi lại cho đến các thành viên trong gia đình, tất cả đều đảo qua một lượt, Diệp Nam Nịnh cũng kiên nhẫn trả lời hết.
Đỗ Khê Nhiễm ngồi ngay bên cạnh, nghe một cách quang minh chính đại, còn lấy cớ là để hiểu rõ hơn về nhà chồng của Đỗ Hà Nhược, khiến Đỗ Hà Nhược đỏ bừng mặt đuổi chị gái ra ngoài.
Tối, ba người cơm nước xong xuôi là Đỗ Hà Nhược về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người các cô xem TV.
Đỗ Khê Nhiễm ghì Diệp Nam Nịnh trong lòng, một tay chống lên sô pha đằng sau, tay kia xoa xoa lỗ tai bạn gái: “Hôm nay trở lại trông em vui lắm.”
“Ừm ừm!” Diệp Nam Nịnh kể cho chị nghe chuyện người nhà mình giải hòa, mặt vui mừng thấy rõ, “Em cảm thấy giờ em hạnh phúc quá chừng.

Có người nhà, còn có cả người yêu.”
“Vậy tốt quá rồi.” Đỗ Khê Nhiễm cười cười.
Đúng lúc này, Đỗ Hà Nhược bước ra đi vệ sinh, thấy hai người này ngồi trên sô pha mà xà nẹo với nhau thì thoáng cảm thấy buồn bực.
“À đúng rồi, chị có chuẩn bị thứ này cho em.” Đỗ Khê Nhiễm bật ngồi dậy, chạy vào nhà bếp mang ra một hộp bánh quy, “Vừa về là chị nướng ngay.

Em mau nếm thử xem.”
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn sang: “Tự chị nướng á?”
“Ừa, làm theo công thức mà em cho chị đó, nhưng hơi bị khét.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Không sao hết!” Diệp Nam Nịnh mở hộp, cầm lấy một cái nhét vội vào miệng.

Ngoài mấy vấn đề bé tí ti như màu hơi đen, vị hơi nhạt, hình dạng hơi quái, ăn không đủ giòn thì còn lại vô cùng hoàn mỹ, “Quá ngon! Đúng là tuyệt tác nghệ thuật!”
Đỗ Khê Nhiễm bật cười, bóp mũi cô nàng: “Cái đồ dóc tổ nhà em, tưởng chị chưa tự ăn thử hả? Đỗ Hà Nhược còn phun ra ngay kia kìa.”
“Đó là con bé không biết thưởng thức.” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Hà Nhược: “?”
Đỗ Hà Nhược vừa bước ra từ nhà vệ sinh đã nghe thấy hai người này quấn lấy nhau nói xấu mình trong bếp, cảm thấy hết sức buồn bực, sau đó quay về phòng.
Nửa tiếng sau, Đỗ Hà Nhược lại trở ra lấy đồ, thấy hai người kia đang nói chuyện với nhau ngoài ban công.

Tay Đỗ Khê Nhiễm còn ôm eo Diệp Nam Nịnh.

Đỗ Hà Nhược lại càng khó hiểu, đầu đầy hỏi chấm mà quay về phòng.
...!Sao thế này? Cô với bạn thân cũng đâu thân đến mức đó? Đúng là trên đời có bảy tỉ người thì bạn thân kiểu gì cũng có!
Không còn sớm nữa, Diệp Nam Nịnh trở về nhà mình tắm rửa xong đâu đấy.

Nghe tiếng chuông, cô ra mở cửa, thấy Đỗ Khê Nhiễm mặc đồ ngủ, khăn lụa quấn quanh tóc, đường hoàng bước qua.
“Nhiễm Nhiễm.” Diệp Nam Nịnh gọi một tiếng, thoáng kinh ngạc, “Trễ vậy rồi, có chuyện gì sao?”
“Em có quên chuyện gì quan trọng không đấy? Hôm nay vừa nhận lời chị một chuyện quan trọng lắm.” Đỗ Khê Nhiễm liếc cô nàng.
Diệp Nam Nịnh còn đang ngẫm lại thì đột nhiên bị chị nắm tay đi vào phòng ngủ.

Cô lập tức nhớ ra, sắc mặt chợt ửng đỏ, vừa hồi hộp lại vừa nôn nao muốn thử.
Cửa phòng khép lại, Đỗ Khê Nhiễm kéo tay Diệp Nam Nịnh ngồi xuống giường.

Ánh mắt đan cài vào nhau, không khí lập tức biến đổi.

Thấy chị mãi vẫn chưa có hành động gì, Diệp Nam Nịnh mới e lệ hỏi: “Em tới?”
“Tưởng bở.

Chị đây tốt nghiệp rồi.” Đỗ Khê Nhiễm suýt chút nữa đã bị sắc đẹp của em người yêu mê đến mức quên luôn chuyện chính.

Sau đó, cô lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp chuẩn bị đã lâu, bắt đầu xé thứ bên trong: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Diệp Nam Nịnh: (*/ω*)
Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn cô nàng thêm cái nữa, rồi thuận tay kéo chiếc khăn lụa trên đầu xuống.

Mái tóc cô xõa tung trên vai, vài sợi quét qua gương mặt Diệp Nam Nịnh.

Ngay sau đó, đôi tay Diệp Nam Nịnh đã bị chiếc khăn lụa cột lại.

Đỗ Khê Nhiễm nói khẽ: “Ngoan.”
_____________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui