Edit+beta: LQNN203
Lời của Thái tử gia bình lặng không gợn sóng. Nhưng nghe vào tai Ân Tô Tô, cô lại cảm thấy kinh hoàng, khó có thể tiếp thu.
Tăng thêm thời gian ở cùng nhau, vun đắp mối quan hệ?
Ân Tô Tô nhìn khuôn mặt như ngọc của Phí Nghi Chu, khuôn mặt trắng ngần của cô hiện lên một chút mờ mịt. Thầm nghĩ: Quý công tử thuộc dòng dõi danh giá rất kỹ tính việc mình làm, hóa ra kết hôn giả cũng cần phải trau dồi tình cảm.
Sau một lúc đờ đẫn, Ân Tô Tô tỉnh táo lại. Cô cụp mắt xuống, từ mặt Phí Nghi Chu chuyển sang chiếc chìa khóa xe trong tay anh, sau đó lắc đầu xua tay, chính đáng lý trí nói: "Nếu ngài cho tôi chiếc xe này vì thuận tiện cho tôi thì không cần thiết, tôi rất thích chiếc CLA của tôi. Nếu ngài là vì thuận tiện cho mình thì càng không cần, tôi có tài đức gì để ngài làm tài xế cho tôi chứ."
Phí Nghi Chu nghe xong, hơi nhướng mày, nhàn nhã trả lời: "Chồng lái xe chở vợ không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Giọng nói của anh tự nhiên bình thản, lời nói rất quen thuộc và thân mật, gần như khiến Ân Tô Tô ảo tưởng rằng họ diễn trò không chỉ vì thỏa thuận mà thực ra họ đã yêu nhau được mấy năm, kết thành vợ chồng, có tình yêu sâu đậm với nhau.
Ngực giống như có một miếng sô cô la tan chảy, nước sốt ngọt ngào đặc sệt chảy ra, khiến trái tim cô nóng bừng không thể giải thích được.
Mặt Ân Tô Tô đột nhiên đỏ bừng, giống như màu của say rượu sau khi uống quá nhiều, đầy quyến rũ.
Đột nhiên xấu hổ nhìn anh, cô cúi đầu, nhìn đi chỗ khác, như không có việc gì, trả lời: "Tùy anh nói thế nào, tóm lại tôi không muốn chiếc xe này."
Phí Nghi Chu nhìn cô, ánh mắt vài phần tò mò: "Mọi thứ Ân tiểu thư liệt kê trong thỏa thuận đều có giá trị cao hơn chiếc xe này."
Ân Tô Tô nghe vậy nghẹn lời.
Cô không phải là kẻ ngốc, nên tất nhiên cô hiểu ngay ý anh muốn biểu đạt trong lời nói.
Chắc hẳn anh đang muốn nói: Cô đã liệt kê hàng trăm điều trong thỏa thuận đó, ngoài tất cả các loại tài nguyên thương vụ liên quan đến công việc của cô, cô còn yêu cầu anh hơn mười căn biệt thự.
Lúc liệt ra đống thỏa thuận đó da mặt dày lắm mà, sao bây giờ da mặt bỗng mỏng đi, không chịu nhận dù chỉ một chiếc ô tô?
Ân Tô Tô cho rằng anh đang chế nhạo cô giả vờ, đột nhiên có chút tức giận, hất cằm đáp: "Phí tiên sinh, mặc dù tôi chỉ là một diễn viên, không xuất thân từ một gia đình danh môn cao quý như anh, nhưng tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Thỏa thuận đó tương đương với giá giao dịch của chúng ta, tôi và anh đều ký tên và thanh toán, nghĩa là cả hai chúng ta đều đồng ý về giá này, sẽ không có thay đổi gì nữa. Tôi diễn kịch với anh, anh trả thù lao cho tôi, lấy những gì đã đề ra. Chiếc xe này không có trong thỏa thuận, hoàn toàn là khoản thanh toán vượt mức của anh, tất nhiên là tôi sẽ không muốn."
Phí Nghi Chu đứng nhìn cô hồi lâu, nghe được mấy chữ "thanh toán vượt mức", cuối cùng rũ mắt xuống, nhéo nhéo lông mày, không khỏi cong môi.
Ân Tô Tô bị nụ cười của anh làm cho choáng váng, đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, bối rối nói: "Anh cười cái gì? Tôi buồn cười lắm à?"
Ngược lại với sự tức giận của cô, Thái tử gia bên cạnh cô dường như đang có tâm trạng rất tốt.
Anh cầm chìa khóa xe, đầu tiên nhếch môi khẽ mỉm cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng to, cười nhiều đến mức dựa vào cây cột hành lang bên cạnh, thậm chí cả bờ vai rộng thẳng tắp của anh bắt đầu co giật yếu ớt.
"..." Ân Tô Tô không nói nên lời, cô thực sự không biết mình đã làm điều tốt gì khiến ngài Phí đây, người luôn không lộ cảm xúc, có thể bày tỏ hỉ nộ của mình.
Người con trai cả của gia đình cười sảng khoái như thế.
Gió thu buổi tối xuyên qua hành lang không để lại dấu vết.
Phí Nghi Chu cười một lúc lâu mới dừng lại, lại nhướng mi nhìn cô gái trước mặt.
"Thanh toán vượt mức?" Anh nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt trong veo còn lưu lại tia ý cười, so với trước đây, anh bớt lạnh lùng hơn một chút, có thêm thần thái trẻ trung hiếm thấy. Anh lại nhướng mày hỏi: "Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi, lớn như vậy nhưng tôi chưa từng nghe thấy từ này, mong Ân tiểu thư chỉ dạy."
Lời vừa dứt, khuôn mặt trắng như tuyết của Ân Tô Tô bỗng đỏ bừng.
Cô chỉ ngẫu nhiên bịa ra từ "thanh toán vượt mức", chính cô thậm chí còn không biết nó có nghĩa là gì, làm sao có can đảm hay có mặt mũi để chỉ dạy anh.
Lắp bắp mấy giây, nhiệt độ trên má Ân Tô Tô càng lúc càng cao, trước khi bốc cháy, cuối cùng cô cũng nặn ra được mấy chữ: "Dù sao ý tôi chính là, mức thù lao mà anh trả đã vượt quá mức thỏa thuận ban đầu, đã cho quá nhiều!"
Nhìn thấy cô gái xấu hổ lại bướng bỉnh, Phí Nghi Chu nhất thời không rời mắt, nhìn thẳng vào cô, vẫn muốn cười.
Anh bình tĩnh hỏi: "Em ăn Khả Ái Đa* lớn lên sao?"
*Là tên tiếng Trung của loại kem ốc quế Cornetto.
Ân Tô Tô sửng sốt, không nhận ra anh đang nói về cái gì, có vẻ mờ mịt: "Khả Ái Đa gì cơ?"
"Ý tôi là." Phí Nghi Chu đi đến gần cô, cách cô nửa bước thì dừng lại, cúi đầu, hơi áp sát vào dái tai nhỏ nhắn đỏ rực của cô, dùng âm lượng mà chỉ cô mới có thể nghe được, anh thì thầm: "Ân Tô Tô, em đừng lúc nào cũng đáng yêu như vậy."
Người đàn ông đột nhiên đến gần, mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của anh vương vấn trên chóp mũi Ân Tô Tô, xâm nhập vào lỗ mũi cô, lan vào phổi khiến não cô có chút mơ hồ.
Khi tim trở nên căng thẳng và não thiếu oxy, các chuyển động của cơ thể sẽ mất đi sự phối hợp, trở nên mất phương hướng.
Ân Tô Tô vô cùng xấu hổ, cô vội vàng lùi lại vài bước, tránh xa anh, không tự nhiên giơ tay vuốt tóc rồi đổi chủ đề: "Kỳ lạ, sao muộn thế này nhà anh vẫn chưa ăn cơm?"
Nhưng Phí đại công tử là ai, làm sao anh có thể bỏ cuộc khi chưa đạt được mục đích của mình?
Nhìn thấy cô bỏ chạy về phía sau, anh không cưỡng ép cũng không ngăn cản, chỉ đi theo cô như đang thong thả đi dạo bằng đôi chân dài của mình.
Phí Nghi Chu chăm chú nhìn cô: "Nhận quà ngoài thỏa thuận thực sự khiến em khó xử đến vậy sao?"
Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lấy hết can đảm để ngước mắt lên nhìn anh. Trả lời: "Đúng vậy."
Trong mắt Phí Nghi Chu lộ ra vẻ nghi hoặc: "Có nguyên nhân cụ thể không?"
Ân Tô Tô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, rồi trả lời: "Tôi nhớ tôi đã nói với anh từ lâu, giáo dục mà tôi nhận được khi còn nhỏ là không có công không nhận thưởng."
Lúc này, cô như chợt nhớ ra điều gì đó, cúi đầu lấy ra chiếc phong bì lớn màu đỏ mà nhị trưởng bối Phí gia trước đó cho cô, đưa ra trước mắt Phí Nghi Chu, vô cùng nguyên tắc nói: "Vừa lúc, phong bì này cũng không nằm trong phạm vi thỏa thuận, tôi không thể nhận. Cũng trả lại cho anh."
Phí Nghi Chu nhìn cô đăm đăm, nhướng mày: "Không có công không nhận thưởng. Ý em là, tất cả thù lao khi gả cho tôi đều đã được ghi rõ ràng trong thỏa thuận, em sẽ không nhận thêm bất cứ thứ gì."
"Đúng vậy." Ân Tô Tô gật đầu. May mắn đại lão này cuối cùng cũng hiểu được nguyên tắc giáo dục mà cô đã tiếp thu khi còn nhỏ, "Chính là ý đó."
Phí Nghi Chu lại hỏi: "Vậy nếu có thêm công việc thì sao?"
Ân Tô Tô chớp mắt, đầu cô xoay chuyển mấy vòng, suy nghĩ rồi trả lời rất cẩn thận: "Nếu có thêm công việc thì đương nhiên thù lao cũng sẽ tăng theo."
Phí Nghi Chu gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Sau đó anh bình tĩnh nói: "Buổi chiều tôi nhận được điện thoại của em gái tôi, nói con mèo em ấy nuôi nghịch ngợm lẻn vào thư phòng của tôi ở nhà tổ qua khe cửa sổ tầng ba, làm bừa bộn tủ sách của tôi."
Ân Tô Tô nghe vậy không hiểu ra sao, không biết sếp lớn này muốn bày tỏ điều gì, cô cau mày bối rối: "Con mèo của em gái anh làm loạn thư phòng của anh. Sau đó thì?"
Phí Nghi Chu: "Thư phòng của tôi, giống như phòng ngủ của tôi, là không gian riêng tư của tôi. Trong hoàn cảnh bình thường, em gái tôi và quản gia đều không được vào nếu không có sự cho phép của tôi."
"Ồ." Ân Tô Tô gật đầu, "Cho nên?"
Phí Nghi Chu: "Sau bữa tối, em cùng tôi đi dọn dẹp thư phòng, làm gia chánh bán thời gian."
"... Được thì được."
Ân Tô Tô bị chữ "gia chánh" nghẹn lời, sau khi trả lời, cô cảm thấy có chút do dự: "Nhưng, ngay cả em gái của anh và chú Thận cũng không thể vào một nơi quan trọng và riêng tư như vậy, anh yên tâm để tôi vào sao? Không sợ tôi sẽ đánh cắp bí mật kinh doanh Phí thị của anh sao?"
Phí Nghi Chu rũ mắt liếc nhìn cô, bình tĩnh trả lời: "Nếu em thực sự có năng lực ăn trộm bí mật kinh doanh dưới mí mắt tôi thì em không nên là diễn viên nhân tài không được trọng dụng, nên được Cục An ninh quốc gia đặc biệt tuyển dụng làm đặc công."
Ân Tô Tô: "..."
Nghe kìa nghe kìa, lời này thiếu đòn biết bao nhiêu.
Sao trước đây không nhận ra miệng anh hỗn như vậy?
Ân Tô Tô nghẹn ngào năm giây, sau đó cô mỉm cười, trả lời một cách rất dịu dàng và hào phóng như một thục nữ: "Được thôi sếp, tôi không có ý kiến."
Một nụ cười hiện lên trong mắt Phí Nghi Chu nhưng lại biến mất trong nháy mắt. Sau đó, anh nhìn chằm chằm cô, lại đưa tay ra, nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy gò của cô, chậm rãi vuốt ve những đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, hướng lên trên, xòe những ngón tay cong cong của cô ra.
Nhiệt độ trên ngón tay của anh nhuốm chút mát mẻ của mùa thu, động tác của anh rất chậm rãi và nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh ma thuật không thể cưỡng lại.
Làn da non nớt của Ân Tô Tô bị đầu ngón tay anh vuốt ve, dây thần kinh dưới da run lên không thể khống chế, mặt cô đỏ bừng, tai bỏng rát, lớp nhung mịn trên cánh tay dựng đứng lên.
Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay.
Ân Tô Tô vô thức cúi đầu, chiếc chìa khóa xe mà cô đã từ chối nhiều lần lại được đặt vào tay cô một cách không thể cưỡng lại.
Mắt Ân Tô Tô khẽ lóe lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, mấp máy môi định nói, nhưng người đàn ông đối diện đã lên tiếng trước, khiến lời nói của cô nghẹn lại trong cổ họng.
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Dọn dẹp thư phòng coi như là công việc bổ sung, đây chính là phần thưởng tương ứng."
Ân Tô Tô: "..."
Lần này, Ân Tô Tô rơi vào im lặng sâu sắc.
Cuối cùng cô cũng hiểu.
Chẳng trách chị Lương lại nói anh coi tiền như rác. Dọn dẹp thư phòng liền cho một chiếc xe thể thao sang trọng cực đỉnh, đưa anh vào một bộ tiểu thuyết hay ho để làm nam chính bá đạo tổng tài còn không phù hợp sao?
Lúc này, Ân Tô Tô đã biết mình không thể từ chối nên cô chắp các ngón tay lại, siết chặt chìa khóa xe Pagani trong tay, chân thành xin lỗi hai vị trưởng bối trong nhà: Bố, mẹ, con xin lỗi, không có công mà nhận thưởng phải chịu hậu họa, nhưng anh ấy thực sự quá hào phóng.
Nguyên tắc sống rất quan trọng.
Nhưng đôi khi không cần phải quan trọng hóa.
Kiểu công việc bổ sung này mang lại nhiều phiền phức hơn một chút, cô có thể không? Vô cùng có thể ấy chứ.
Một chiếc Pagani. Đừng nói là dọn dẹp thư phòng, thậm chí quét dọn toàn bộ căn nhà tổ của Phí gia từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cô hoàn toàn không nề hà.
Trong lòng dâng trào cảm xúc, Ân Tô Tô một lần nữa bị ấn tượng trước thế lực đồng tiền của đại công tử Phí gia, đành phải rưng rưng nước mắt nhận chiếc xe siêu sang.
Sau đó từ đáy lòng chân thành nói: "Tiên sinh ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dọn dẹp thư phòng của ngài sạch sẽ không chút bụi bặm."
Thái độ của cô gái này có thể nói là thay đổi 180°, khóe môi Phí Nghi Chu hơi nhếch lên.
Đôi khi cảm thấy cô thật mâu thuẫn, rõ ràng là một người bị tiền bạc ám ảnh, nhưng cô cũng có những nguyên tắc mạnh mẽ. Phí Nghi Chu đoán điều này rất có thể là do cô được nuôi dạy tốt và nghiêm khắc từ nhỏ.
Nhưng hơn hết, vẫn cảm nhận được cô thông minh và hoạt bát, mang đầy vẻ đẹp phức tạp mà lại chân thực của con người.
Sự nhanh nhẹn và tươi mới phức tạp này chính là điều mà Phí Nghi Chu thiếu và tò mò nhất trong mấy chục năm của cuộc đời anh.
Cuộc sống thờ ơ tám ngọn gió cũng không thể di chuyển ngắm hoa rơi trong sân, cuối cùng cũng trở nên thú vị hơn một chút vì sự xuất hiện của cô gái này.
Phí Nghi Chu mỉm cười, nắm tay Ân Tô Tô, chậm rãi bước về hướng anh thường lui đến.
Đi bên nhau thân mật, nắm tay nhau mờ ám.
Tay của Ân Tô Tô bị anh nắm lấy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn ghi nhớ sứ mệnh và danh tính của mình vào lúc này, cắn môi, không rút tay lại.
Cô chỉ thấp giọng hỏi: "Bây giờ anh đưa tôi đi đâu?"
"Không phải đói bụng sao?" Anh thản nhiên nói, nhưng giữa lông mày lại có chút nuông chiều không dễ thấy, "Đã đến giờ ăn tối rồi, dẫn em đi ăn gì đó."
*
"Mẹ kiếp! Chị có thấy không?"
"Ai ya, thấy rồi được chưa? Sao lại ép chị! Tránh ra chút coi."
"Tránh ra làm sao nhìn được? Mau dịch sang bên trái nhường chỗ cho em."
"Phí Vân Lãng, em muốn chết hả! Túm tóc chị mày rồi!"
Phía sau hòn non bộ trong vườn, ba cái đầu chồng lên nhau như xiên kẹo hồ lô, thì thầm tục tĩu. Người đứng đầu kẹo hồ lô không ai khác chính là Phí Văn Phạn, con trai thứ tư của Phí gia. Với lợi thế chiều cao 1m88, anh ta chiếm vị trí đẹp nhất, nheo mắt, nhướng mày, chăm chú nhìn cặp đôi trong phòng trưng bày phía xa, mặc cho mấy đứa em bên dưới cãi nhau.
Lục tiểu thư Phí Văn Mạn và thất thiếu gia Phí Vân Lãng cách nhau chưa đầy hai tuổi, ngày thường tiếp xúc với nhau nhiều nhất, quan hệ cũng tốt nhất, không gặp nhau thì rất nhớ nhau, thỉnh thoảng sẽ nhắn tin, gọi điện để tìm hiểu tình hình gần đây của đối phương. Nhưng nếu thực sự gặp nhau, chính là một đôi dở hơi chí chóe suốt ngày.
Phí Văn Mạn hất văng móng vuốt đang nắm đuôi tóc mình của Phí Vân Lãng, giơ nắm đấm lên với tư thế đe dọa.
Phí Vân Lãng biết chị sáu nhà mình yêu thích cưỡi ngựa, đánh nhau, lại là một người biết võ chân chính, sợ hãi không dám lỗ mãng, đành phải dùng ánh mắt và cử chỉ tay ra hiệu đình chiến.
Phí Văn Mạn hừ một tiếng kiêu ngạo mới hạ nắm đấm xuống. Cô chuyển sự chú ý về hai bóng người đang đi xa, sờ cằm, không thể tin được nói: "Vừa rồi em không nhìn nhầm đúng không? Anh cả vậy mà cười thoải mái như vậy, còn cười đến mức toàn thân co giật?"
"Còn không phải sao?" Phí Vân Lãng cũng có vẻ kinh ngạc: "Nếu không phải chị vừa mới đánh tay em rất đau, em còn tưởng mình đang nằm mơ."
Phí Văn Mạn nói tiếp: "Thấy Ân Tô Tô đó thực sự rất xinh đẹp, việc anh cả thích cô ấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vấn đề là anh cả của chúng ta bình thường rất ổn trọng, sao trước mặt cô gái này lại hoạt bát hiếu động như vậy?"
Em trai em gái thảo luận chị một câu em một câu. Phí Văn Phạn liếc nhìn hai người họ, sau đó thở dài, tấm tắc như ông cụ non: "Chưa bao giờ nghe nói đến câu danh ngôn kia sao? Đàn ông là cho đến khi chết vẫn là thiếu niên, nhất là đàn ông đang yêu, càng trẻ con."
Phí Vân Lãng gãi đầu không thể tin được: "Em chỉ nghe nói phụ nữ đang yêu có chỉ số thông minh bằng 0. Không nghĩ tới đàn ông cũng sẽ như thế này."
Nói xong, thất thiếu gia lại dừng lại, như chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên vỗ trán, ngạc nhiên nói: "Ôi vãi. Ân Tô Tô này không phải cho anh cả uống gì, khiến anh ấy trúng tà rồi chứ?!"
Những lời này ngớ ngẩn đến mức Phí Văn Phạn và Phí Văn Mạn phải xem thường.
Đối mặt với ánh mắt khinh thường của hai người, thất thiếu gia giàu trí tưởng tượng ngượng ngùng cười lên, trong mắt hiện lên vẻ ngu ngốc rõ ràng, nói: "Xin lỗi, gần đây em đang đọc tiểu thuyết kinh dị về Miêu Cương."
Phí Văn Mạn lười để ý đến đứa trẻ to xác này, cô quay mặt đi, tiếp tục nói với Phí Văn Phạn: "Ân Tô Tô còn cầm một phong bì đỏ trong tay, xem ra đã vượt qua bài kiểm tra của bố mẹ chúng ta."
Phí Văn Phạn uể oải trả lời: "Nghe chú Thận nói ông nội đã đánh tiếng từ trước, dặn bố mẹ chuẩn bị quà gặp mặt, không được đặt câu hỏi gây khó dễ khi gặp nhau. Đã nói như vậy rồi, bố mẹ có thể không cho ông nội mặt mũi được sao?"
Phí Văn Mạn nghe xong trợn mắt kinh ngạc, thắc mắc: "Ông nội thích Ân Tô Tô này quá."
Phí Văn Phạn dang tay nhún vai, không bình luận gì về kết luận này. Sau đó anh ta nói với hai người: "Đi, ăn cơm thôi. Nếu thực sự tò mò về chị dâu nghệ sĩ này thì tìm cơ hội trò chuyện với chị ấy nhiều hơn."
*
So với bữa tối của Chu gia tại núi Thái Bình lần trước, bữa cơm này của Phí gia có vẻ thường lệ hơn nhiều.
Ân Tô Tô theo Phí Nghi Chu đến nhà ăn, khi cô nhìn lên, thấy một chiếc bàn gỗ tròn màu vàng ở giữa nhà ăn, trên đó đã có rất nhiều món ăn nguội, chay mặn được sắp xếp rất hài hòa và đẹp mắt. Trên bàn ăn không thấy bố mẹ và ông nội Phí của Phí Nghi Chu, chỉ có ba người trẻ tuổi với dáng vẻ bất phàm.
Ân Tô Tô nhận ra một trong số họ là tứ thiếu gia, Phí Văn Phạn, từ đó đánh giá hai nam nữ thanh niên còn lại cũng có lẽ là em trai em gái của Phí Nghi Chu.
Dựa theo tính chuyên nghiệp tốt của cô, Ân Tô Tô nhanh chóng mỉm cười và lên tiếng trước, chào hỏi mấy người họ một cách nhẹ nhàng và hòa nhã: "Xin chào."
Trên thực tế, tứ thiếu gia và hai người còn lại không ngờ Ân Tô Tô lại hào phóng và chủ động như vậy, họ đều sửng sốt một lúc rồi mỉm cười đáp lại: "Xin chào."
Sau đó ánh mắt lướt qua Ân Tô Tô, nhìn Phí Nghi Chu bên cạnh cô, vẻ mặt cung kính vài phần khó nhận ra. Họ vô thức đứng dậy khỏi ghế, đồng thanh gọi: "Anh cả."
Phí Nghi Chu bình tĩnh gật đầu: "Ngồi đi."
Sau đó, mấy người trẻ tuổi lại lần lượt ngồi vào chỗ của mình.
"Lão tứ thì em biết rồi." Phí Nghi Chu dùng giọng điệu tùy ý ôn hòa giới thiệu: "Đây là lão thất Phí Vân Lãng, tiểu lục Phí Văn Mạn."
Sau đó anh nhìn các em trai em gái của mình, nói: "Đây là bạn gái anh, diễn viên Ân Tô Tô."
Lời này vừa nói ra, ba người lập tức lên tiếng, ngoan ngoãn gọi: "Chào chị dâu."
"Gọi chị dâu lạ lạ sao ấy." Ân Tô Tô mỉm cười lịch sự với ba người họ, không khiêm tốn cũng không hống hách: "Tuổi của chúng ta cũng gần nhau, mọi người cứ gọi tên tôi là được."
Sau vài lời chào hỏi ngắn gọn, mấy người im lặng.
Phí gia dạy dỗ rất nghiêm khắc, trưởng bối chưa đến, hậu bối có mặt cũng không ai động đũa.
Ngồi lúng túng không nói gì, bầu không khí vi diệu.
Cuối cùng, Phí Văn Mạn không thể kiềm chế sự tò mò của mình, nhìn Ân Tô Tô bằng đôi mắt đen sáng, thấp giọng tìm hiểu: "Đúng rồi. Tô Tô, làm sao chị quen biết anh cả em?"
Sau khi nghe điều này, mắt Ân Tô Tô đột nhiên hơi nhảy lên.
Trong lòng cô thầm vui mừng - cũng may cô là người cơ trí, trước đó đã thảo luận với Phí Nghi Chu tạo nên một "chuyện tình" suôn sẻ, tự nhiên và rất đáng tin cậy, chẳng phải có ích sao?
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi liếc nhìn Phí Nghi Chu qua khóe mắt, nói bằng ánh mắt: May là có tôi đúng không?
Phí Nghi Chu uể oải rót cho cô một tách trà, cũng dùng ánh mắt đáp: Ừm, may là có em.
Ân Tô Tô cảm thấy rất đắc ý, nhướng mày trả lời lục tiểu thư theo kịch bản đã định sẵn, thoải mái đáp lại: "Chúng tôi gặp nhau trong một bữa tiệc tối."
Lục tiểu thư rất nhiều chuyện, lại hỏi: "Vậy hai người ai theo đuổi ai?"
Ân Tô Tô suy nghĩ nhanh chóng, chọn câu trả lời an toàn nhất trong số rất nhiều câu trả lời thay thế: "Cả hai đều có ấn tượng tốt về nhau, hai bên đều theo đuổi."
Phí Văn Mạn đột nhiên cười nhẹ, thấp giọng nói: "Khẳng định là anh trai em theo đuổi chị."
Lần này Ân Tô Tô khó hiểu: "Sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì anh cả em siêu khó theo đuổi." Phí lục tiểu thư ghé sát vào tai cô, tựa như đang nói ra bí mật gì đó, "Từ khi em nhớ được, có rất nhiều người truy đuổi anh ấy, nhưng chưa có ai thành công."
"Anh trai cô kiêu ngạo vậy sao?" Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, cũng hạ giọng.
"Không phải là kiêu ngạo." Phí Văn Mạn nhẹ nhàng vẫy ngón trỏ, sửa lại cho cô: "Là quá kén chọn."
Ân Tô Tô cẩn thận suy nghĩ về khoảng thời gian cô ở bên Phí Nghi Chu, gật đầu đồng ý: "Đúng là rất kén chọn."
Trong khi đợi trưởng bối đến, hai cô gái trẻ gần tuổi trò chuyện vu vơ.
Đột nhiên, Phí Văn Mạn đột nhiên nảy ra ý, hỏi Ân Tô Tô: "Vậy hai người dự định tổ chức đám cưới ở đâu? Trong nước hay ngoài nước?"
"..." Ân Tô Tô không so câu trả lời cho câu hỏi này với Phí Nghi Chu, thành công bị làm cho bối rối.
Ngay khi Ân Tô Tô đang bế tắc, rối rắm không biết phải trả lời như thế nào thì mắt cô chợt sáng lên, nhớ lại ám hiệu mà cô đã thỏa thuận với vị đại công tử nào đó.
Vì thế cô giơ tay giả vờ dùng đầu ngón tay vuốt ve nốt ruồi nhỏ sau gáy một cách tự nhiên, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của Phí Nghi Chu.
Một giây tiếp theo, Thái tử gia uống trà, nhàn nhã nói chuyện, ăn ý với cô vô cùng, phối hợp hoàn hảo.
"Ông nội thúc giục kết hôn vội, bọn anh còn chưa bàn chuyện tổ chức đám cưới như thế nào, dự định sẽ lãnh chứng trước." Sắc mặt Phí Nghi Chu không hề gợn sóng, ngón tay tự nhiên vuốt ve sau gáy Ân Tô Tô, vuốt mái tóc xoăn đen của cô, tiếp tục nói: "Về những vấn đề cụ thể và chi tiết của đám cưới, tất nhiên đều dựa trên sở thích của cô ấy, cô ấy là người quyết định."
"Ồ." Nhận được câu trả lời này, Phí Văn Mạn hiểu ý gật đầu, cũng không hề nghi ngờ lời nói này. Suy cho cùng, với địa vị của anh cả cô ấy, hôn lễ không thể qua loa, mọi chi tiết đều cần phải cân nhắc lâu dài, trì hoãn là chuyện hết sức bình thường.
Lục tiểu thư cùng chị dâu tương lai trò chuyện xong, tứ thiếu gia Phí Văn Phạn vốn luôn có thái độ chờ xem, chậm rãi nhấp một ngụm trà, đột nhiên mở miệng cười nói: "Chị dâu, lúc trước anh cả em tiến cử chị cho "Phàm độ" của bọn em, em còn tưởng hai người mới quen nhau. Không ngờ làm tốt công tác bảo mật như vậy, đến cả em trai là em mà cũng gạt?"
Bàn tay Phí Nghi Chu vẫn đặt trên gáy Ân Tô Tô, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi chu sa trên cổ cô. Cả người Ân Tô Tô khô khốc do bị anh cọ xát, trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài. Chỉ có thể tiếp tục mỉm cười với tứ thiếu gia một cách bình tĩnh, nói: "Chủ yếu là vì tôi và anh trai anh đều rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, trước khi chính thức kết hôn, chúng tôi đã đồng ý yêu nhau bí mật."
"Là như vậy à." Tứ thiếu gia nghịch chén trà trong tay, hơi nhướng mày: "Vậy những năm này đúng là oan ức cho chị. Chị đừng trách anh cả có tài nguyên tốt như vậy mà không giúp chị nhé."
Lời nói xong, sắc mặt Ân Tô Tô hơi thay đổi, im lặng một lúc.
Ngay lúc cô đang loay hoay không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề của tứ thiếu gia, Phí Nghi Chu ở bên cạnh cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Chị dâu em là người tính tình quật cường, mọi việc đều muốn dựa vào chính mình. Anh đương nhiên tôn trọng mong muốn của cô ấy. Chuyện cô ấy không thích không muốn chấp nhận, anh không bao giờ áp đặt."
Phí Văn Phạn có chút hoang mang: "Nhưng nếu không sử dụng tài nguyên, chẳng phải uổng công đi đường vòng sao?"
Phí Nghi Chu nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Uống nhiều nước, ít nói lại."
"..." Tứ thiếu gia nghe thấy giọng điệu của anh cả không tốt, cũng biết anh ta đã nói nhiều, nên im lặng cúi đầu uống trà, không nói nữa.
Nhận được bài học của lão tứ trước mắt, Phí Vân Lãng vốn rất háo hức muốn nhiều chuyện lập tức nản lòng. Anh ta đầy tò mò không có nơi nào để trút, chỉ có thể hắng giọng khô khốc, tự giác uống trà, không hé răng.
Cuối cùng, vì sự thân thiện và lịch sự, Ân Tô Tô mỉm cười hỏi han thất thiếu gia, nói: "Thiếu gia Vân Lãng..."
Phí Vân Lãng bị sặc trà, vội vàng cung kính đáp: "Chị dâu, chị cứ gọi em là Vân Lãng hoặc lão thất là được ạ."
"Được, Vân Lãng." Ân Tô Tô mỉm cười hỏi, "Tôi nghe anh trai cậu nói cậu luôn ở Dubai mấy năm nay?"
"Vâng." Ánh mắt Phí Vân Lãng thuần khiết, rất nghiêm túc trả lời: "Nhưng bắt đầu từ năm sau, em dự định trở về Trung Quốc, ở đây làm chuyện mình thích, nhân tiện tìm bạn gái kết hôn."
Ân Tô Tô thấy người em trai này đẹp trai, ngoan ngoãn, tâm tư trong sáng, cô đảo mắt, lập tức có hứng thú: "Cậu muốn tìm bạn gái?"
Phí Vân Lãng thò lại gần, kích động nói: "Chị dâu, chị muốn giới thiệu cho em sao?"
"Thành thật mà nói, chỗ tôi có nguồn lực rất tốt. Tính cách hiền lành, nụ cười còn có lúm đồng tiền, là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, hiện đang làm trợ lý cho tôi." Ân Tô Tô với đôi mắt to và sáng, cũng thò tới, "Năm nay hai mươi hai, vừa mới tốt nghiệp đại học, có muốn tìm hiểu thêm không?"
Phí Vân Lãng nghe vậy, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra: "Nào nào nào chị dâu, chị quét em đi, chúng ta kết bạn giao lưu chút."
Ân Tô Tô: "Được."
Hai người nhanh chóng trao đổi phương thức liên lạc và trở thành bạn bè trên WeChat.
Phí Nghi Chu ở một bên nhìn một màn này, không khỏi khẽ mỉm cười, rũ mắt uống trà.
Trước đây còn lo lắng cô gái nhỏ này sẽ không thích nghi được với gia đình kỳ lạ của anh, nhưng bây giờ nhìn thấy, thực ra mình lo lắng quá mức.
*
Một lúc sau, Phí Dự Chân dẫn theo Phí Thiện Thanh và Thân Thái Lệ vào nhà ăn, ba trưởng bối ngồi vào ghế chính. Trong nhà rất coi trọng thứ tự người lớn và người nhỏ, phải đến khi lão tiên sinh Phí Dự Chân thực sự giơ đũa lên thì mọi người mới bắt đầu dùng bữa cùng nhau.
Sau đó, mẹ Phí lại mỉm cười trò chuyện với Ân Tô Tô, hầu hết các chủ đề đều xoay quanh sở thích của cô cũng như những tương tác hàng ngày của cô với Phí Nghi Chu.
Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu ngầm phối hợp, vượt qua mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Bữa ăn đầu tiên với Phí gia kết thúc trong không khí hòa thuận.
Binh tới nước dâng, không lộ sơ hở nào.
Sau bữa ăn, tiểu thư Ân Tô Tô lễ phép chào mấy trưởng bối rồi đích thân đến gặp quản gia, cô nở nụ cười lịch sự trước vẻ nghi hoặc của quan gia hỏi cần một miếng giẻ lau sạch rồi mang theo trang bị như đã hứa, đi lên thư phòng của Phí Nghi Chu tiên sinh trên tầng ba, bắt đầu công việc bổ sung của mình--
Gia chánh bán thời gian.
Ân Tô Tô ban đầu nghĩ căn phòng nơi con mèo quậy phá chắc hẳn rất bừa bộn với lông mèo bay khắp nơi. Tuy nhiên, khi thực sự bước vào thư phòng, cô mới nhận ra ở đây hầu như không có bụi bặm chứ đừng nói đến lông mèo và rác.
Thư phòng rất rộng rãi, tổng thể phong cách trang trí cũng là phong cách Trung Hoa, sách trên giá sách cổ được sắp xếp ngay ngắn, nhiều loại sách và bộ sưu tập sách khổng lồ.
Ân Tô Tô cầm chiếc khăn trong tay, nhìn xung quanh, lẩm bẩm nghi ngờ: "Anh có chắc là con mèo đã làm loạn căn phòng này không? Tôi thấy ở đây rất sạch sẽ, có chắc là phải bỏ ra một chiếc Pagani để mời tôi dọn dẹp? Tôi cảm thấy anh đang lỗ..."
Chưa kịp nói xong, chợt nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng từ phía sau.
Cạch.
Ai đó đã đóng cửa thư phòng và khóa từ bên trong.
Ân Tô Tô sửng sốt, quay người nhìn về phía cửa, không hiểu mô tê gì: "Sao anh lại khóa cửa?"
Người đàn ông cao lớn không nói gì, cởi áo khoác vest treo lên giá treo mũ áo ngoài cửa, hơi nới lỏng cà vạt, sau đó đôi chân dài thong thả đi về phía cô.
Đôi mắt đẹp sâu thẳm đó nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt nặng nề, trên khuôn mặt đối lập với màn đêm ngoài cửa sổ lộ ra một chút bình tĩnh và tản mạn, thoạt nhìn nguy hiểm không thể giải thích được.
Tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên trong tâm trí Ân Tô Tô.
Anh và cô là hai người duy nhất trong căn phòng rộng lớn.
Một nam một nữ, từ trường va chạm.
Ân Tô Tô đột nhiên trở nên lo lắng, nhịp tim của cô thậm chí còn ngừng đập hai giây. Trong lúc vô thức lùi lại, vừa giả vờ bình tĩnh, lắp bắp: "Anh, anh muốn làm gì?"
Không ngờ, vừa dứt lời, sau lưng cô đã có một cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn. Ân Tô Tô đổ mồ hôi lạnh, nhận ra mình đang bị ép vào chiếc bàn phía sau.
Đường lui bị chặn, không có đường lui.
Hoảng hồn mấy giây, khi ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt của người đàn ông kỳ thực đã gần trong gang tấc.
"Em nói có lý, chỉ dọn dẹp thư phòng một chút liền đổi được một chiếc Pagani." Phí Nghi Chu duỗi cánh tay thon dài của mình chống lên bàn ở hai bên cơ thể Ân Tô Tô. Anh cúi đầu, như vô ý tiến lại gần cô: "Tôi thực sự có chút lỗ."
Đôi má trắng như tuyết của Ân Tô Tô đỏ bừng như ráng chiều, cô trừng mắt nhìn anh nhắc nhở: "Bố mẹ và ông nội anh đang ở dưới lầu, anh đừng xằng bậy."
"Cái gì gọi là xằng bậy?" Phí Nghi Chu hỏi.
Ân Tô Tô không nói nên lời, không biết phải nói gì.
"Như vậy?" Anh vòng tay qua eo cô, ôm cô thân mật lại bá đạo, gần cô đến mức kín kẽ, thân mật đến mức không thể tách rời.
Ân Tô Tô: "..."
"Như này?" Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh và duyên dáng của cô, từ trên xuống dưới, chậm rãi, cuối cùng dừng lại ở chính giữa dưới xương quai xanh của cô hai tấc, chạm vào trái tim đang đập loạn loạn và cuồng nhiệt của cô qua làn da trắng.
"..." Ân Tô Tô muốn phát điên rồi.
Cô bị nhốt trong vòng tay anh, không thể thoát ra hay cử động, da thịt khắp người khô khốc, đầu choáng váng, gần như muốn ngất đi.
Lúc này, Phí Nghi Chu lại cúi đầu, môi mỏng tiến gần đến đôi môi đỏ mọng vì kinh hãi mà hơi hé mở của cô, cách nửa ngón tay thì dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Hay là như này?"
*****
Editor: Nết ghẹo vợ y chang ông Dã, đúng là cùng một mẹ 🤣