- Mau mau nghĩ cách đi, chết đến đít rồi.
Ta càu nhàu đáp:
- Chết thì thôi, có gì phải sợ. Bình tĩnh xem nào, ngươi cứ kêu quang quác như vậy ta làm sao nghĩ cách được
Vũ ngoác mồm ra chửi:
- Con ma khốn nạn, mày là ma thì tất nhiên không sợ chết rồi. Tao còn muốn sống, ít nhất cũng phải lấy vợ đẻ con xong rồi mới được chết biết chưa.
Vũ kêu như con heo bị chọc tiết làm ta phát bực. Tên này láo toét vô cùng, nếu tính tuổi đời thì ta gấp đôi hắn là ít, còn nếu so bối phận vị trí thì ta thừa sức gọi cụ tổ nhà hắn là chắt nội thế nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm là hắn chửi bới được ngay, lại còn mày tao chí tớ.
Mà hắn làm như mỗi mình hắn gặp nguy hiểm không bằng. Nếu để cái thứ oán niệm kia bám được vào thì ta cũng đi đời nhà ma luôn chứ nào khá khẩm gì hơn.
Cũng còn may, lão già vẫn không dám vận dụng pháp thuật gì quá cao siêu, chẳng qua là phun ra ít niệm lực, phương pháp tấn công cũng rất là đơn giản. Nếu cứ thế này thì Vũ vẫn còn có thể chạy được thêm một lúc, thằng này cái gì cũng không ra hồn, riêng khoản giữ mạng thì cũng tạm được.
Vũ chạy ngược lên vách hang rồi lại ngoặt sang bên phải chạy mấy bước, tình cờ lao thằng về phía Thầy Tào, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Biết thế vừa nãy đế Trần Oai xé xác lão già này ra cho rồi. - Nói đoạn hắn cong hai tay thủ thế, định đánh ra Quy Thần chưởng.
Ta vội cản hắn:
- Tuyệt đối không được giết lão già ấy.
Vũ vẫn ương bướng vận công, miệng hét " Ka ... "
Ta vội giải thích:
- Niệm lực đang đuổi giết chúng ta không phải do lão già này khống chế. Mà đúng hơn là do lão đang khống chế nó giúp chúng ta, nếu ngươi đánh lão chết đi thì nó sẽ bùng nổ mạnh gấp ngàn lần, chúng ta sẽ chết chắc luôn đó.
Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Mày nói thế là sao?
Ta giải thích qua loa rồi bảo hắn:
- Cố cầm cự đến lúc Linh thể hấp thụ xong long mạch ở đây. Lúc đó lão già sẽ phải thực hiện nghi lễ hợp nhất. Chỉ cần chúng ta phá rối một chút là cho lão hồn phi phách tán ngay. Không có gì phải vội.
Vũ vội hỏi:
- Khoảng bao lâu nữa thì xong?
Ta đáp:
- Một canh giờ nữa.
Hắn vấp ngã dúi dụi, suýt chút thì bị Niệm lực của Thầy Tào đánh trúng, miệng chửi vống lên:
- Mẹ kiếp, tao mệt lắm rồi, một phút nữa cũng chưa chắc chịu nổi nói gì đến một tiếng đồng hồ.
Ta mặc kệ:
- Không chịu được cũng phải chịu, không có cách khác đâu. Mà một canh giờ tức là hai tiếng đồng hồ chứ không phải một nhé.
Vũ rên lên một tiếng, phóng ùm xuống đầm lặn thẳng xuống xoáy nước khi nãy. Xem ra hắn thà chấp nhận chết ngộp trong đó còn hơn là chạy chết suốt hai tiếng đồng hồ.
Hành động này của hắn thoạt nhìn ngu ngốc nhưng lại hiệu quả không ngờ. Thầy Tào rõ ràng rất cố kị đầm nước. Lão hết nhìn vòi rồng khổng lồ đang cuốn lấy Bảo Châu ở trên cao lại cố gắng tìm kiếm bóng dáng Vũ trong làn nước.
Thời khắc Linh thể hấp thu long mạch thế này cực kì quan trọng, chỉ cần long mạch bị nhiễm một chút niệm lực là có thể sinh ra những hậu quả không cách gì khắc phục nổi. Bởi vậy lão cũng không dám tìm tòi dưới nước, khi nãy Vũ nhảy xuống đó lão không tìm, bây giờ hắn lại nhảy xuống đó, lão cũng đành đứng trên bờ giận dữ mà thôi.
Vũ tất nhiên không phải cá để có thể ở mãi dưới nước không thò đầu lên nhưng hắn tốt xấu gì cũng luyện được Quy tức đại pháp, nín thở một lúc không khó khăn gì.
Ta cũng không dám thò mặt ra. Đừng coi thường lão già kia, đến cả tinh quái trong Thánh vật lão còn phong ấn được thì ta tính là cái thứ gì?
Bọn ta thành ra có được một khoảng thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi.
o0o
"Ta nhớ năm xưa, đột nhiên Thiền Sư Vạn Hạnh gọi ta tới, nói muốn dạy cho ta một phép gọi là Tam Muội Hỏa. Lúc đó ta rất ngạc nhiên, Sư Vạn Hạnh tu hành theo Thiền Tông, trọng tu tâm không trọng tu pháp. Mặc dù đạo hạnh cao cường nhưng chưa bao giờ dạy các môn pháp quyết cho các đệ tử. Vậy mà lại muốn dạy cho ta một pháp môn cao cấp của Mật Tông khiến ta tò mò hỏi:
- Thầy dạy tôi phép này để làm gì?
Thiền Sư nói:
- Sau này ngươi gặp yêu ma tinh quái có thể gây hại cho chúng sinh thì vận dụng phép này tịnh hóa chúng đi.
Ta ngạc nhiên hỏi:
- Tôi nghe nói yêu quái không có hình dáng, cũng không có thân thể,chỉ cấu thành bởi oán niệm sâu sắc hoặc là dục vọng mãnh liệt hay là ảo cảnh mị hoặc cho nên chém không đứt, đốt không cháy, biến hóa vô cùng. Liệu lửa này có đốt được chúng không?
Thiền Sư đáp
-
- Oán niệm sâu sắc là biểu hiện của niệm Sân, dục vọng mãnh liệt thì là biểu hiện của niệm Tham, còn như ảo cảnh khiến cho người ta trầm mê sợ hãi thì ấy là do niệm Si tạo thành. Khi ấy ngươi dùng lửa Tam Muội đốt lên. Lửa này lấy Tham Sân Si ba niệm làm chủ, dùng nguyện lực của bản thân làm vật dẫn có thể tịnh hóa hết thảy dục niệm, đưa chúng trở về nguyên bản. Như vậy những tinh quái kia sẽ bị tịnh hóa hết, chỉ còn lại ba chủ niệm mà thôi, cũng không thể gây hại cho các sinh linh khác nữa. "
o0o
Ta cứ nghĩ mãi không hiểu vì sao Thiền Sư vốn trọng đức hiếu sinh, không bao giờ cổ súy việc chém giết lại nhất quyết dạy phép này cho ta. Đến tận bây giờ mới lờ mờ hiểu được. Có lẽ Thiền Sư đã biết trước sứ mạng của ta nên mới bắt học cho bằng được.
o0o
Ta lặng lẽ nhập định, phép đốt lửa Tam Muội cần nhất là phải " Nguyện ". Mà ta, một con ma tồn tại vô mục đích suốt ngàn năm nay thiếu nhất chính là tâm nguyện.
Trường sinh bất tử ư? Ta vốn bất tử rồi
Ân đền oán trả? Những việc này dù ta đã hoàn thành hay chưa thì cũng vĩnh viễn không còn cơ hội. Thời đại của ta trôi qua từ rất lâu rồi.
Lạc thú, quyền lực, trách nhiệm.... đối với ta cũng hoàn toàn vô nghĩa. Ta là một dạng tồn tại khác, hoàn toàn không bị những thứ này chi phối chút nào.
Do vậy sau một lúc lâu ta cũng không cách nào đốt được lửa Tam Muội lên, đành bỏ mặc đó, quay sang thúc giục Vũ lặn trở về xem tình hình trong động thế nào nhưng không hiểu hắn nghĩ gì, lại lần theo gờ đá mò ngược trở vào trong xoáy nước.
Vũ không biết bơi. Mặc dù Quy Tức công có thể giúp hắn nín thở rất lâu, nhờ đó không bị chết đuối nhưng kỹ thuật bơi lặn thì lại chẳng liên quan gì. Bảo hắn bơi hai chục mét đã khó, mà bơi ngược dòng nước càng khó hơn nhiều.
Khi nãy Vũ bị cuốn vào xoáy nước lẽ ra đã chết đuối rồi, may sao Thầy Tào dùng bí pháp nào đó kêu gọi long mạch khiến con rồng đang ngủ say kia cuồn cuộn lao ra, mạch nước cũng vì thế mà đảo lộn kéo luôn hắn ra ngoài.
Bây giờ khi xoáy nước đã đảo chiều,không hút vào mà lại không ngừng bơm ngược nước ra thì hắn lại phải tìm cách chui ngược vào trong đó.
Ta ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi bơi vào trong đó làm gì vậy?
Vũ tất nhiên là không thể trả lời, chỉ cắn răng vận hết sức bình sinh lần từng cen ti mét một, trông vẻ mặt thì như thể có thù với cái xoáy nước này.
Ta biết hắn đã lâu cũng ít khi thấy hắn dốc sức liều mạng như thế. Đành giúp hắn tìm đường, dù sao ở dưới đáy đầm tối đen như mực này hắn lại cũng không mở nổi mắt ra thì có khác chi người mù.
Vũ đúng là đang tìm kiếm gì đó, sau khi vượt qua được xoáy nước kia, hắn bèn ra dấu nhờ ta giúp. Ta hỏi đang tìm gì thì hắn cứ lắc đầu ra chiều không biết.
Thằng này rõ dở hơi, sùng sục đi tìm mà mục tiêu là cái gì cũng không biết được. Ta tất nhiên không có ý định giúp hắn làm cái công việc vô bổ kia
Đầm nước này sở dĩ nằm ngay trong lòng một ngọn núi đá mà khi trời mưa mực nước cũng không bị dâng lên, hiển nhiên có nhiều khe đá thông với những mạch nước ngầm. Cũng vì vậy mà thứ Vũ cần tìm hẳn cũng đã bị những mạch nước ngầm này cuốn vào các hốc đá rồi bị lá cây, bùn đất bịt kín lại rồi, tìm làm sao được
Nhưng hơn một ngàn năm tồn tại ở đời, ta phải công nhận là kỳ tích rất thường xuất hiện trên tay mấy thằng ngu làm việc ngốc.
Vũ lần mò một lúc, quấy cho làn nước trở nên đục ngầu vì bùn đất thì ta vô tình phát hiện ra thứ kia.