Tổ Trọng Án

Triển Chiêu tự giam mình trong phòng tắm hết nửa tiếng, cuối cùng vẫn bị thua bởi da mặt dày Bạch Ngọc Đường. Ai bảo cậu là một người mềm lòng như vậy chứ? Sau khi rửa mặt xong, Triển Chiêu vẫn bước ra khỏi phòng tắm, kéo Bạch Ngọc Đường ném vào trong phòng.

Nằm trên salon không thể ngủ được thoải mái, Triển Chiêu mơ màng ngủ tới nửa đêm liền tỉnh lại, cậu ngồi lặng giữa phòng khách gần 30 phút mới tỉnh táo biết mình đang ở chỗ nào. Màn hình tivi đã là một mảng nhòe nhoẹt, Triển Chiêu tắt tivi, thư giãn thân thể cứng ngắc, sau đó lại thất thểu lết lên lầu, theo trí nhớ tìm về phòng.

Nhưng chờ đến lúc cậu nằm lên giường, vừa nhắm mắt lại, bên cạnh lập tức có thân thể khác dựa tới khiến cậu ý thức được ngay rằng, sao trên giường còn có một người vậy!? Bất quá cơn buồn ngủ đã đánh bại khôn khéo trong chớp mắt đó, Triển Chiêu cuối cùng vẫn lười bò dậy, bất đắc dĩ chấp nhận nằm dưới cánh tay Bạch Ngọc Đường ngủ thiếp đi.

Rạng sáng hôm sau, Bạch Ngọc Đường sảng khoái rời giường, Triên Chiêu lại ôm gối đầu không muốn thức dậy. Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng ngái ngủ đang nằm cạnh mình của Triển Chiêu, trong lòng nóng lên, bắt đầu có chủ ý xấu. Triển Chiêu đang mơ màng chỉ cảm thấy được có người đang nhéo má cậu, khỏi nghĩ cũng biết nhất định là tên khốn Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu giận phất tay, muốn lấy móng vuốt của Bạch Ngọc Đường xuống khỏi mặt. Triển Chiêu vừa động Bạch Ngọc Đường lập tức bỏ tay, lòng Triển Chiêu cảm thấy hơi hài lòng chút, tâm nói, tên Bạch Ngọc Đường này xem như biết điều, cho nên cậu trở mình chuẩn bị ngủ tiếp. Không ngờ ngay lúc cậu lật người được một nửa, trên môi lại có thêm một cảm xúc lạ thường. Có cái gì đó mềm, ấm dán lên môi cậu, liếm, sau đó rất nhanh đã trở nên ẩm ướt, giống như có thứ gì đó đang liếm môi của cậu.

Triển Chiêu hết hồn, thế này không thể nào ngủ được nữa! Cậu đột ngột mở mắt, quả nhiên thấy tên Bạch Ngọc Đường chết tiệt đó đang hôn cậu. Triển Chiêu chợt hoảng hốt, phản xạ có điều kiện đẩy Bạch Ngọc Đường một cái, làm anh ngã nhào. Người sau cau mày, phát ra tiếng kêu đau. Triển Chiêu cả kinh, vội lao qua cẩn thận kiểm tra bả vai bị thương của Bạch Ngọc Đường, phát hiện vết thương ra khép lại hoàn toàn, cũng không có dấu hiệu tét ra, mới hơi an tâm.

Nhưng vừa phục hồi tinh thần, lông mày Triển Chiêu liền dựng lên, mặt của đỏ bừng.

“Bạch Ngọc Đường! Anh bị cái gì vậy!?”

Bạch Ngọc Đường xoa bả vai ngồi trên giường, đuôi mắt tà tà nhếch lên, biểu tình khỏi nói, vô cùng đắc ý. Triển Chiêu giận một bụng không có chỗ phát, nếu không phải sợ thân thể Bạch Ngọc Đường hiện giờ không chịu nổi, cậu tuyệt đối sẽ lao tới hung hắng đánh người một phen! Bất quá, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ không để Triển Chiêu có cơ hội đánh mình, anh vừa dùng động tác xoa vai để nhắc nhở Triển Chiêu rằng mình bây giờ là người bị thường, vừa mặt dày cười hì hì tiến sát lại gần Triển Chiêu.


“Triển Chiêu, sao em nỡ đẩy tôi? Em không nhớ tôi vì cứu em nên mới bị thương nặng vậy sao, lỡ em bất cẩn đánh chết tôi em không đau lòng à?”

Triển Chiêu thấy gớm muốn điên rồi, cậu hung hăng trừng mắt với Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó tung người nhảy xuống giường, nhanh chóng phóng vào phòng tắm, tiện tay đập mạnh cửa. Bạch Ngọc Đường bị tiếng sập cửa dữ dội làm hết hồn, run run, nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt chớp mắt, lát sau, khóe miệng của anh lại nhếch lên.

“Triển Chiêu, tôi muốn tắm, em không giúp tôi sao?”

Rầm một tiếng, cửa phòng tắm trắng phau lại run lên, nụ cười trên mép Bạch Ngọc Đường càng thêm dịu dàng.

Triển Chiêu tự giam mình trong phòng tắm hết nửa tiếng, cuối cùng vẫn bị thua bởi da mặt dày Bạch Ngọc Đường. Ai bảo cậu là một người mềm lòng như vậy chứ? Sau khi rửa mặt xong, Triển Chiêu vẫn bước ra khỏi phòng tắm, kéo Bạch Ngọc Đường ném vào trong phòng.

Nhưng tắm xong rồi, hai người cũng không nói gì về chuyện nụ hôn buổi sáng nữa. Suốt quá trình tắm cho Bạch Ngọc Đường, mặt Triển Chiêu đen lại, thấy phản ứng đó của cậu, tuy trong lòng Bạch Ngọc Đường cảm thấy hơi ủy khuất, nhưng cũng không dám phá nữa, trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Triển Chiêu dọn dẹp sạch sẽ Bạch Ngọc Đường rồi, liền nhét anh về trên giường, sau đó rời khỏi phòng ngủ. (Xin lỗi em thấy giống chăm con hơn là chăm chồng =)]]]) Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu rời đi, đột nhiên cảm thấy vội vã, nhanh chóng kêu, “Triển Chiêu, em giận thật sao?”

Triển Chiêu dừng chân, không quay đầu lại, một hồi sau mới lên tiếng, “Tôi đi nấu cơm cho anh, phá phách nãy giờ, anh không đói bụng sao?”


Nói xong Triển Chiêu bước ra cửa, cũng đem theo cửa phòng ngủ đóng lại.

Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triển Chiêu đi, lại nhìn giường nệm lộn xộn trong phòng, khóe miệng nhẹ cong, sau đó bất đắc dĩ thở dài. Cậu tiến sĩ nhỏ này không biết nghĩ gì đây? Tiếp tục thế này cũng không phải cách, nếu không trực tiếp hỏi em ấy đi cho rồi!

Bạch Ngọc Đường ở trên lầu tiếp tục gầy dựng tinh thần, hi vọng mình có thể lấy dũng khí, mạo hiểm trước nguy cơ bị Triển Chiêu cự tuyệt cùng khinh bỉ, chuẩn bị trực tiếp nhào xuống tỏ tình với đối phương. Còn Triển Chiêu lúc này đang ở trong phòng bếp, vừa xắt thức ăn vừa di thần. Con dao nhọn có mấy lần thiếu chút nữa đã cắt trúng ngón tay cậu, nhưng cậu hoàn toàn không phát hiện, cứ đứng ngây ra ở chỗ này làm động tác hết sức nguy hiểm.

Lại bị hôn, Bạch Ngọc Đường lại hôn cậu! Tại sao có thể như thế? Cậu là đàn ông nha, tại sao cái tên Bạch Ngọc Đường đó lại muốn hôn đàn ông!? Không đúng! Vấn đề bây giờ là, tại sao mình cứ thế để anh ta hôn, không có đánh anh ta, cũng không đạp cửa đi mất! Vẫn còn ở lại chỗ này nấu cơm cho anh ta ăn, còn tiếp tục ở lại đây chăm sóc anh ta? Có vấn để, không chỉ Bạch Ngọc Đường có vấn đề, mà Triển Chiêu, cả mày cũng tuyệt đối có vấn đề!! Hai người các người đều con bà nó bất thường cả rồi!!

Trong lúc Triển Chiêu đang ở đây lăn lộn với vấn đề vì sao hai tên đàn ông bất thường lại muốn hôn nhau, thì đột nhiên bị người bắt lấy cổ tay. Triển Chiêu hơi ngẩn ra, định thần nhìn lại mới phát hiện tay bị nắm chính là cái tay đang cầm dao. Mà dưới con dao, là những miếng giăm bông bị thái thê thảm, đang tố cáo tài nấu ăn đáng hổ thẹn của cậu. Triển Chiêu đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi phát hiện đối phương đang chăm chú nhìn mình, cho nên mặt cậu càng đỏ.

“Bạch… Ngọc Đường.”

“Em không thích chuyện tôi hôn em, cũng không thể chặt tay mình nha!” Bạch Ngọc Đường nổi hết gân xanh, cầm dao trong tay Triển Chiêu bỏ qua một góc, thô lỗ kéo tay của cậu qua nhìn qua nhìn lại, đến khi nhận ra ở trên cũng không có các loại vết thương hay vết máu gì mới yên tâm trợn mắt nhìn Triển Chiêu một cái. Triển Chiêu khổ sở nhìn hành động có thể xem là đau lòng của Bạch Ngọc Đường, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Không phải cậu không cảm động, xem như là một người trì độn, sống chung với nhau hơn nửa tháng như thế, nhất là mấy ngày nay, đủ loại biểu hiện của Bạch Ngọc Đường khác gì một loại tỏ tình trắng trợn. Nếu còn nhìn không ra nữa thì Triển Chiêu quả thực là đồ ngu.


Triển Chiêu một chút cũng không ngu, cậu chẳng qua chỉ không hiểu, rốt cuộc vì cái gì quan hệ của hộ sẽ phát triển thành như vậy. Cậu rõ ràng chỉ xem Bạch NGọc Đường nhưng bằng hữu, sao cuối cùng lại nảy sinh ra tình cảm vượt quá tình bạn như vậy? Triển Chiêu không kỳ thị đồng tính, cũng hiểu được có loại đàn ông trời sinh đã có ham muốn với đàn ông, nhưng cái cậu không hiểu, chính là, cậu cùng Bạch Ngọc Đường đều không phải người đồng tính, làm sao có thể ……

Đợi chút! Triển Chiêu hơi nhíu mày, cậu đột nhiên nhớ lại một vấn đề mình luôn bỏ sót trước giờ, hình như lúc đầu Bạch Ngọc Đường đúng là đã từng nói với cậu về vấn đề liên quan tới đồng tính nha. Lúc đó làm sao bọn họ lại nói về chuyện này nhỉ? Lâu quá rồi, cũng phải gần một năm, hơn nữa lúc ấy cũng không muốn nhớ, bây giờ Triển Chiêu lại không nhớ rõ nội dung cụ thể của chuyện này. Nhưng đại khái thì còn được.

Bạch Ngọc Đường nói, lúc anh ta còn rất nhỏ, Bạch đại ca đã từng cho anh ta một ít khái niệm tào lao, mà đồng tính trừ bẩm sinh ra còn một phần nhất định là do bị ảnh hưởng. Lúc đó Bạch Ngọc Đường mới nói một nửa đã ngưng, giờ nghĩ lại, hình như rất khả nghi đây này?

Triển Chiêu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng lại khó ở.

Chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường thật sự là…. , đúng không? Nếu không, đàn ông bình thường đời nào sẽ sinh ham muốn với một người đàn ông khác. Hảo cảm có thể có, nhưng sẽ không muốn hôn đối phương, cũng không nảy sinh ra phản ứng sinh lý. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu cổ quái nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu nhìn như thế, cũng cảm thấy có gì không đúng. Anh nắm ngón tay Triển Chiêu, cau mày chăm chăm nhìn biểu tình kỳ quái trên mặt Triển Chiêu, không vui nói, “Sao lại nhìn tôi như vậy? Không lẽ em thật sự ghét tôi sao?”

Triển Chiêu bối rối dời tầm mắt, rút tay khỏi bàn tay đối phương, xoay người trở về gian bếp, chăm chú nhìn mấy miếng thịt bị xắt hết sức khó coi kia, lén thở dài. Bên trong tủ đựng đầy dụng cụ gốm sứ cao cấp, Triển Chiêu tiện tay lấy ra một dĩa trắng được tráng men tinh sảo, đặt mấy miếng giăm bông vào, sau đó lấy ra hai cái chén, mở nồi múc cháo ra.

Thấy Triển Chiêu không để ý tới mình, Bạch Ngọc Đường buồn bực kéo ghế ngồi xuống, nhàm chán mở ti vi. Bạch Cẩm Đường không hổ danh là thổ hào, nghe đâu căn biệt thự con này ban đầu mua cũng không phải vì để lại cho Bạch Ngọc Đường ở, chẳng qua để tiện sống, lúc Bạch Cẩm Đường sửa sang hình như đều trang bị ti vi ở từng phòng một. Chỉ trừ tủ cùng phòng tắm là không có mà thôi.

Cho nên, ngày đầu tiên lúc Triển Chiêu dọn vào, hơn nữa sau khi nhanh chóng phát hiện tình hình đó, đã không nhịn được mà thầm chửi trong lòng. Không lẽ lão nhân gia Bạch đại ca đây không biết mình có một đứa em trai dễ bị kích thích khi xem ti vi sao a?

Triển Chiêu tăng nhanh động tác trên tay, lúc cậu bưng hai chén cháo trở lại bàn, tivi đang phát tin tức buổi sáng. Mà lúc này sức chú ý của Bạch Ngọc Đường cũng bị tin tức trên tivi hấp dẫn hết rồi, không để ý tới Triển Chiêu đang bưng cháo lại.


Triển Chiêu cũng tập trung nhìn về phía màn hình, vừa liếc qua, nội dung tivi đang phát đã khiến Triển Chiêu lập tức rơi vào khẩn trương. Cậu cau mày đặt cháo xuống, sau đó ngồi xuống bên cạch Bạch Ngọc Đường, hai người đều không đụng vào chén cháo trước mặt, mà cau mày một mực xem cho hết tin.

Sau khi hình ảnh trên tivi thay đổi, Bạch Ngọc Đường chớp mắt, bưng chén trước mặt lên, nhưng không ăn, mà nhìn khuôn mặt lo lắng của Triển Chiêu nói, “Thành phố D rất ít khi xảy ra hỏa hoạn, chuyện này có hơi khác thường.”

Sắc mặt Triển Chiêu vô cùng nghiêm túc, cậu nhìn khuôn mặt đã trở về sắc mặt khỏe mạnh của Bạch Ngọc Đường, nói như có điều suy nghĩ, “Tối qua, lần đầu tiên tôi nghe tin, chỉ xảy ra một trận hỏa hoạn, không ngờ, sau đó lại sinh ra ba vụ hỏa hoạn liên tiếp.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ba vụ hỏa hoạn, xảy ra ở ba trường học khác nhau, đúng là kỳ quái.”

“Một lần, hai lần có thể là trùng hợp, nhưng ba lần, không phải quá nhiều sao?”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cong miệng, “Đừng nghĩ nhiều, bây giờ chúng ta đang nghỉ phép. Cho dù là có kẻ phóng hỏa thật cũng không cần đến người của tổ Trọng án chúng ta tới xử lý, tiến sĩ nhỏ, cậu còn là ăn cơm mau chút đi. Ăn cơm xong chúng ta còn phải đi mua đồ, đừng quên trong nhà đã hết đồ ăn rồi.”

“Chúng ta?” Triển Chiêu không đồng ý nhìn Bạch Ngọc Đường, một chút cũng không bị ánh mắt chờ mong của đối phương lay động, vô cùng quả quyết lắc đầu, “Không phải chúng ta, là tự tôi đi, anh ở nhà nghỉ ngơi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận