Tổ Trọng Án

Ánh mắt người, không cách nào làm giả. Bạch Ngọc Đường là thật thích Triển Chiêu, rất thích.

Triển Chiêu ngây dại, một từ chợt thoáng hiện ra trong đại não trống không của cậu.

Tỏ tình.

Bạch Ngọc Đường quả nhiên là lái xe tới. Mặc dù thương trên vai anh đã khép lại, nhưng một súng kia dù sao cũng đã tổn thương tới gân cốt, lúc bác sĩ để anh ta xuất viện đã đặc biệt giải thích, ngoài tịnh dưỡng một tháng ra, trong vòng nửa năm tốt nhất không được để bả vai bị thương dùng sức. Kết quả mới nuôi được nửa tháng, anh ta lại vì vội vã muốn gặp Triển Chiêu mà phá lệ. Triển Chiêu mặc dù rất cảm động, nhưng trên đường về vẫn kiên quyết không cho phép Bạch Ngọc Đường chạm vào tay lái nữa.

Hai người gọi taxi, rốt cuộc đến gần trưa thì trở về biệt thự. Triển Chiêu không cho Bạch Ngọc Đường phụ cậu bưng đồ, trực tiếp đuổi anh vào cửa, mình ở lại đàng sau ôm hết đồ mới mua buổi sáng ôm vào. Sau khi Triển Chiêu vào cửa, chỗ góc đường loáng thoáng hiện ra một nhân ảnh mờ nhạt. Đuôi mắt Triển Chiêu quét trúng bóng người đó, tâm vừa động, vội xoay người nhìn lại. Đường phố lại trống trơn, không thấy bóng người nào. Triển Chiêu hơi sửng sốt, không lẽ hoa mắt ư?

“Em còn đứng đó làm gì đấy?” Bạch Ngọc Đường đứng trong sân không nhịn được gào Triển Chiêu, “Còn không mau vào nấu cơm, tôi sắp chết đói rồi!”

Bạch Ngọc Đường nói lời thiếu đánh, cho dù tính tình Triển Chiêu có tốt hơn nữa cũng có chút khuynh hướng muốn nổi khùng. Cậu không buồn tiếp tục quan sát tình hình trên đường nữa, nhanh chóng ôm đồ vào cửa, sau đó đóng chặt cổng vườn.

“Mới nãy ở cục không để ý, em mua cái gì đó?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu giận dữ bước tới, xấu xa cười nói, “Tôi vậy chứ là bệnh nhân à, cần dinh dưỡng nha.”

Triển Chiêu hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nhạy bén tránh thoát động tác muốn cướp túi của Bạch Ngọc Đường, thờ ơ sai khiến, “Đi mở cửa, không thấy hai tay tôi đầy hết rồi sao?”

“Tuân lệnh.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, chân lại ân cần bước tới cửa biệt thự, mở đại môn ra.

Triển Chiêu vào cửa liền chạy thẳng vào bếp, bỏ hết trái cây, rau, thịt mua được ra ngoài, phân loại bỏ vào tủ lạnh. Khi thấy hai con cá kia vẫn còn tươi, không vì lay hoay tới trưa mà biến thành cá thối, Triển Chiêu mới không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

“Hê? Cá này lựa không tệ.” Bạch Ngọc Đường vô cùng bất ngờ liếc mắt nhìn hai con cá lớn trong tay Triển Chiêu, sau đó nhìn cậu cầm một trong hai con bỏ vào ngăn lạnh, không nhịn được bước tới xem kỹ một con khác đang ở lại bên ngoài.


“Không ngờ em lại biết mua loại cá này.”

“Cá này thế nào?” Triển Chiêu không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, chỉ con cá trong tay Triển Chiêu nói, “Cá này là đặc sản thành phố D, rất thường. Bất quá mấy năm nay cá trong tự nhiên đã trở nên rất hiếm, to như thế này lại càng hiếm hơn.”

“Tự nhiên?” Triển Chiêu giật mình nhìn cá trong tay, “Tôi thật sự không hiểu, anh làm sao mới liếc một cái đã nhìn ra là cá tự nhiên rồi?”

Bạch Ngọc Đường cười cười, bước tới tủ bếp lôi ra nồi hấp, cho Triển Chiêu bỏ cá vào.

“Cũng nhờ tôi có ông anh kén ăn cá mà ra.” Dứt lời, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái, cười nói, “Không biết em làm sao mới mua được con cá này, nhưng cũng thấy được em tốn tiền không ít. Hơn nữa tôi không nhận ra em lại hiểu rõ tôi như thế, đồ mua đều là món tôi thích ăn. Nếu em đã quan tâm tôi như vậy, hôm nay Bạch gia sẽ đối xử tốt với em một chút. Em đi nấu cơm đi, đồ ăn để tôi làm cho.”

Triển Chiêu nghe thấy Bạch Ngọc Đường muốn ra tay làm bếp, hơn nữa lại còn là nấu con cá tự nhiên cỡ đại trong truyền thuyết. Không biết tại sao, cậu lập tức nhớ về nồi cá cháo Bạch Ngọc Đường làm cho mình một buổi sáng nọ. Triển Chiêu có dự cảm rằng mình hình như sắp chảy nước miếng.

Không được! Không thể mất tiền đồ như vậy được! Triển Chiêu vội khinh bỉ nhìn mình một cái, sau đó bày ra một bộ vô cùng có nguyên tắc nói với Bạch Ngọc Đường, “Không được, anh bị thương, không được dùng lực, xắt thức ăn cũng không được.”

“Em chăc chắn em có thể nấu được con cá này sao?” Bạch Ngọc Đường cũng không miễn cưỡng, chỉ tự tiếu phi tiếu nhìn Triển Chiêu, “Nó to như vậy, bị người câu lên để ăn là đã rất oan rồi,  lại còn bị hủy trong tay loại đầu bếp gà mờ như em, còn không phải sẽ chết không nhắm mắt a?”

Mặc dù Triển Chiêu cũng tự biết tài nấu nướng của mình xứng đáng bị khinh bỉ, nhưng nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy cũng sẽ không vui. Cậu tức giẫn bĩu môi, không phục nói, “Tôi cũng đâu phải đầu bếp chuyên nghiệp. Lại nói, anh từng thấy cá nào chết rồi sẽ nhắm mắt sao?”

Nghe thấy phản bác ngang ngạnh của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cười, bất đắc dĩ đặt cá lên bàn bếp, thấy bộ dạng giận dữ của Triển Chiêu, không chịu được đành mềm giọng.

“Tôi chỉ nói là tôi nấu, chứ không nói tôi sẽ xắt.” Bạch Ngọc Đường đành chọt chọt gò má Triển Chiêu, cười nói, “Tới đi, tiến sĩ nhỏ, tới làm osin cho đại đầu bếp nào.”


Vì không để ý để Bạch Ngọc Đường đánh lén thành công, Triển Chiêu bực bội trợn mắt nhìn anh, hung hăng tóm lấy con dao Bạch Ngọc Đường đưa tới.

“Nè, cẩn thận chút! Đây là dao đó.” Bạch Ngọc Đường hết cách nhìn Triển Chiêu mất bình tĩnh, “Trong lòng em có giận dữ gì cũng đừng phát tiết lúc đang xắt đồ ăn, nếu cắt trúng tay tôi sẽ đau lòng lắm. Rốt cuộc em có làm được không vậy, không được thì để tôi làm cho.”

“Bạch Ngọc Đường, anh có thể ngưng nói những lời ác độc như vậy được không hả?” Triển Chiêu vô ngữ trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy người kia còn cảm thấy không có gì sai, mặt dày cười híp mắt, cậu thì có thể bất đắc dĩ giận cá chém thớt mà thôi.

Thấy trạng thái Triển Chiêu như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng không dám để lại mình cậu trong bếp. Đứng sau lưng Triển Chiêu, nhìn cậu xử lý con cá, thỉnh thoảng cho vài câu chỉ dẫn, vừa thuận tay nấu xong cơm. Khi Bạch Ngọc Đường bắt đầu nghiêm túc làm việc, Triển Chiêu cuối cùng cũng được yên tĩnh một lát, cho nên cậu cũng đem hết lực chú ý đặt lên con cá trong tay.

Mặc dù tài nấu nướng của Triển Chiêu rất bình thường, nhưng làm phụ bếp miễn cưỡng cũng xem như hợp cách, không lâu sau cậu đã hoàn thành tất cả thành phần theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường. Sau khi xử lý hết tất cả công việc cần tới sức lực, Triển Chiêu liền lùi ra ghế sau, giao hết nhà bếp cho Bạch Ngọc Đường. Có lẽ do hôm nay Bạch Ngọc Đường thật cao hứng, anh dùng động tác thuần thục mà tiếu sái đứng hoạt động trước bàn bếp, trước khi cơm chính đã hoàn thành hai món mĩ thực khiến người ta mới nhìn qua đã bị kích thích.

Một mặn một chay, tổ hợp dinh dưỡng hợp lý, mùi thơm xộc vào mũi, câu lên dục vọng con người. Triển Chiêu nhìn chăm chăm món cá kho trong tay Bạch Ngọc Đường, đơn giản là hai mắt lóe sáng. Bạch Ngọc Đường tức cười nhìn Triển Chiêu nửa ngày, kết quả tiến sĩ nhỏ này một chút cũng không nhìn anh, toàn bộ ánh mắt đều dán hết vào trên con cá ở trong mâm rồi.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, thở dài nói, “Lau nước miếng rồi bới cơm đi thôi.”

Triển Chiêu giật mình, lại thật sự ngơ ngác đưa tay lau khóe miệng, chùi qua rồi mới nhận ra, vốn dĩ cậu cũng không có chảy nước miếng. Đều là Bạch Ngọc Đường đang đùa cậu.

Triển Chiêu trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lại vẫn vâng lời đi xới hai chén cơm. Vừa bưng cơm tới đây, vừa nói, “Bác sĩ nói không được cho anh ăn những món quá mặn, cá này rất tươi, có thể hấp hoặc nấu canh, kết quả tôi vừa không để ý anh lại dùng nó kho. Bạch Ngọc Đường, anh thật là một bệnh nhân không biết nghe lời.”

Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu nhìn Triển Chiêu, “Mấy ngày nay theo tôi ăn uống thanh đạm, em không khó chịu à?”

“Sao?” Triển Chiêu hơi ngạc nhiên.


Bạch Ngọc Đường không nói gì nữa, chẳng qua nhìn lại Triển Chiêu một cái, cười nói, “Không cãi với em nữa, đói rồi thì ăn mau đi.”

“Ừm.” Triển Chiêu theo lời, cúi đầu lập tức khởi động.

Bạch Ngọc Đường tuy hơi đói, nhưng không ăn quá nhanh. Anh động đũa thứ nhất, gắp một miếng thịt cá non ở bên mang, chấm nước sốt, bỏ vào chén Triển Chiêu.

“Ừm?” Triển Chiêu lại sửng sốt, ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt chăm chú của Bạch Ngọc Đường, tim chợt nhanh thêm mấy phần.

“Cảm ơn.” Triển Chiêu không dám nhìn lại Bạch Ngọc Đường, mà tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Bạch Ngọc Đường vui vẻ nhìn Triển Chiêu ăn cơm, cũng khống gắp thức ăn cho cậu nữa. Một bữa cơm, hai người yên lặng dùng, bất tri bất giác ăn thật lâu. Cho tới khi hơn nửa con cá cũng vào bụng Triển Chiêu rồi, Bạch Ngọc Đường mới đặt đũa xuống.

Ăn cơm trưa xong, Triển Chiêu vốn định tức khắc dọn dẹp nhà bếp, Bạch Ngọc Đường lại cản cậu. “Tôi có mời một dì tới giúp việc nhà, khoảng chiều nay dì ấy sẽ tới làm, bắt đầu từ đêm nay cậu được giải phóng.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, trong ánh mắt giật mình của đối phương, cười nói, “Tôi không phải là loại người không biết lý lẽ, để cậu ở lại đây chăm sóc tôi bấy lâu nay đã rất quá đáng rồi.”

“Anh, anh nói là tôi không cần ở lại đây nữa sao?” Không hiểu vì sao, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy thật khó khăn mới nói được câu hỏi này.

Kỳ lạ, đây chẳng lẽ còn không phải chuyện tốt sao? Mày còn muốn ở lại đây phục vụ anh ta bao lâu nữa? Triển Chiêu buồn bực nghĩ, sau đó nở ra một nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, trong đôi mắt trong suốt ấy không giấu được bất cứ tâm sự nào, thấy rõ điều Triển Chiêu đang nghĩ, Bạch Ngọc Đường cố ý, xấu xa kéo dài giọng, “Đương nhiên là ……….. không phải vậy.”

“Hả?”

“Em cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho em đơn giản như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường nhân dịp Triển Chiêu đang ngẩn ra, bước tới bên người đối phương, sau đó, anh nâng lên tay phải, một tay đặt lên gò má Triển Chiêu.

“Anh có từng nói qua rằng anh rất thích em hay không?”

“Bạch… Bạch Ngọc Đường…”


“Nhìn bộ dáng là chưa nói qua rồi.” Bạch Ngọc Đường nhíu chân mày, khóe miệng hơi câu, “Làm sao mà anh lại có thể đần như thế chứ?”

Những lời này tựa hồ như đang lẩm bẩm, mà sau khi nói xong những lời này, Bạch Ngọc Đường mỉm cười, dán khóe miệng lên môi Triển Chiêu.

So với nụ hôn này, nụ hôn trộm sáng nay giống hệt một trò chơi con nít. Triển Chiêu lần đầu tiên mới biết, chỉ ra hôn chân chính phải là như vầy. Môi của Bạch Ngọc Đường rất mềm, nụ hôn này cũng rất dịu dàng. Giống như chỉ sợ dọa Triển Chiêu chạy mất, lúc hai môi tương dán, Bạch Ngọc Đường đã đem Triển Chiêu ôm vào lòng. Thật ra Bạch Ngọc Đường đã quá lo xa, vì trong toàn bộ quá trình, Triển Chiêu đều quên chạy trốn. Cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt dần phóng đại của Bạch Ngọc Đường trước mắt mình, môi dịu dàng lại cố chấp hôn cậu. Trong đầu cậu trống rỗng, chỉ còn sót lại duy nhất một câu kia.

Anh rất thích em.

Không giống với những màn thăm dò ngày trước, lúc Bạch Ngọc Đường mới nói ra những lời này, biểu hiện lại trịnh trọng như vậy. Mặc dù từ trước tới giờ Triển Chiêu đều chưa từng gặp qua, nhưng cậu hiểu rõ nghiêm túc trong mắt Bạch Ngọc Đường. Ánh mắt người, không cách nào làm giả. Bạch Ngọc Đường là thật thích Triển Chiêu, rất thích.

Triển Chiêu ngây dại, một từ chợt thoáng hiện ra trong đại não trống không của cậu.

Tỏ tình.

Anh ta cứ thế mà nói ra, dường nhưng, không còn đường lui nữa.

Hôn dịu dàng, rất ngọt. Tim Triển Chiêu lại lọt vào lo lắng sâu. Cậu thậm chí còn phải lưu luyến nụ hôn này hơn cả Bạch Ngọc Đường, cậu không muốn nụ hôn này kết thúc, vì cậu phát hiện ra, cậu thật không biết sau khi nụ hôn này kết thúc rồi, cậu phải làm sao mới có thể đối mặt với Bạch Ngọc Đường.

Nếu như cậu cũng thích Bạch Ngọc Đường.

Trong nháy mắt nụ hôn đó xảy ra, Triển Chiêu cảm thấy, cậu không có bất cứ cảm giác chán ghét cùng chống cự nào cả, không lẽ, cậu thật thích Bạch Ngọc Đường sao?

Là, loại thích đó. Phải không?

Cho nên, thật không thể làm bằng hữu, vậy tiếp theo phải làm gì bây giờ?

Đầu, thật là đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận