Tổ Trọng Án

Tim Triển Chiêu vẫn còn đang đập loạn, cậu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, chợt cảm thấy áp lực trên vai thật là lớn. Giống như án tử lập tức đổi thành chết chậm, hơn nữa còn không biết tiến hành lúc nào, loại cảm giác khổ sở thế này không bằng cho cậu một súng còn thoải mái biết bao a.

“Triển Chiêu, em cũng thích anh, đúng không?”

Bạch Ngọc Đường đặt trán mình lên trán Triển Chiêu, ánh mắt hai người cách nhau rất gần, gần tới mức có thể nhìn thấy bóng của mình trong mắt đối phương. Bạch Ngọc Đường phát hiện ra mình đang nhìn về phía Triển Chiêu mỉm cười, biểu lộ trên mặt lại vô cùng trịnh trọng. Bạch Ngọc Đường tự tin nhìn biểu lộ hơi ngẩn ra của Triển Chiêu, anh tin tưởng, Triển Chiêu nhất định sẽ cho mình một câu trả lời hài lòng. Sau khi làm rõ tâm ý của mình xong, Bạch Ngọc Đường cảm thấy, mình cũng làm rõ được tâm ý của Triển Chiêu. Triển Chiêu là thích anh, nhất định vậy.

“Bạch, Ngọc Đường —-“ Triển Chiêu do dự nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, khoảng cách gần như thế, cậu chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ của mình ngày càng cao, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo. Tỏ tình chính là như vậy sao? Mặc dù trước đây từng có rất nhiều dự cảm, nhưng chuyện xảy ra trước mắt vẫn không ứng phó kịp.

“Anh không chấp nhận đáp án phủ định, Triển Chiêu, em tốt nhất là hiểu rõ rồi hãy nói.” Do dự của Triển Chiêu kiếm tim Bạch Ngọc Đường nặng nề, anh chăm chăm nhìn ánh mắt Triển Chiêu, hai tay ôm chặt người cậu, không cho cậu rời khỏi người anh dù chỉ một lát.

Triển Chiêu hơi bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường, đây  rốt cuộc là tình huống gì vậy a. Bạch Ngọc Đường, thái độ này của anh là muốn tôi nói thật hay đang buộc tôi nói lời anh muốn nghe chứ? Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng thầm thì, “Anh như vầy rõ ràng là uy hiếp.”

“Cái gì?” Giọng của Bạch Ngọc Đường có chút không vui, anh hơi thả lỏng Triển Chiêu ra một chút, lưu lại một khoảng cách đủ để nhìn thấy biểu lộ trên mặt đối phương.

Mặt Triển Chiêu rất đỏ, vừa nhận nụ hôn nên cậu còn đang tìm lại tiết tấu hô hấp phù hợp. Cậu đỏ mặt đến tân mang tai cúi đầu, không dám nhìn vào biểu tình có tính xâm lược mạnh mẽ trên mặt Bạch Ngọc Đường.

“Này, rốt cuộc em nghĩ thế nào, có thể nói ra không?”

Triển Chiêu vẫn cúi đầu, một bộ tìm chết đến cùng, Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn đỉnh đầu Triển Chiêu một hồi mới nhận ra rằng nếu mình không ép cậu ngẩng đầu lên thì tiểu tử này sẽ không chủ động đối mặt với anh.

Cho nên Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ giơ tay lên nắm cằm Triển Chiêu, hơi dùng lực bắt Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn hai mắt của mình.

“Nói chuyện.” Bạch Ngọc Đường mặt không đổi ra lệnh.

Triển Chiêu biểu hiện mờ mịt, ánh mắt ủy khuất nhìn Bạch Ngọc Đường, hai gò má đỏ rực, cả người nóng không tả. Cậu há miệng, muốn nói gì đó, lại cảm thấy bây giờ không thể nói cái gì. Muốn cậu nói cái gì đây? Mặc dù cậu không ghét Bạch Ngọc Đường, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận ý niệm đối với Bạch Ngọc Đường mà mình mới phát giác ra. Nhưng bắt cậu lập tức đáp lại lời tỏ tình đột ngột như vậy của đối phương làm sao cậu làm được?

Cậu có thể nói em cũng thích anh sao? Không thể. Bởi vì cậu còn chưa xác định được cậu đối với Bạch Ngọc Đường có phải giống Bạch Ngọc Đường đối với cậu hay không. Vạn nhất không phải, chẳng phải sẽ tạo thành hiểu lầm không thể xóa bỏ được sao?

Cậu có thể nói tôi không thích anh sao? Cũng không thể. Bởi vì từ không thích này nghe thế nào cũng giống cự tuyệt. Cự tuyệt xong bọn họ còn có thể làm bằng hữu sao? Cứ thể để Triển Chiêu đánh mất người bạn như Bạch Ngọc Đường, cậu bây giờ không bỏ được.

Cho nên, chuyện liền cứng ngắc ở nơi này. Cậu không thể nói được, cũng không thể nói không được. Vậy là Triển Chiêu chỉ có thể đỏ mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng giống như kìm nén đến thiếu hơi.

“Tôi, tôi, tôi —-“

Phải, há miệng còn cà lăm này.

Thấy bộ dáng này của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Bỏ đi, còn là đừng ghẹo em ấy. Ngày sau còn dài, dù sao giờ cũng xem như cho em ấy biết tâm ý của mình rồi. Sau này còn có thể ngày đêm trông chừng em ấy, không sợ tiểu tử này chạy.

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, dịu dàng nói, “Bằng không, tôi cho em một thời gian suy nghĩ?”

“Được!!” Những lời này của Bạch Ngọc Đường giống như lệnh đặc xá, Triển Chiêu vừa nghe xong đã lập tức đáp lời, hơn nữa vừa nói được vừa gật đầu liên tục, giống như con gà nhỏ đang ăn thóc. Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng câu lên, thừa dịp Triển Chiêu còn ở trong lòng, anh vội vàng ôm chặt rồi lại hôn lên hai cái, tiếp nữa mới không nỡ thả đối phương ra.

“Nếu em chịu rồi thì hãy nghĩ thật tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ hỏi lại, bất quá vẫn là câu nói kia, tôi không chấp nhận đáp án em không thích tôi.”

Tim Triển Chiêu vẫn còn đang đập loạn, cậu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, chợt cảm thấy áp lực trên vai thật là lớn. Giống như án tử lập tức đổi thành chết chậm, hơn nữa còn không biết tiến hành lúc nào, loại cảm giác khổ sở thế này không bằng cho cậu một súng còn thoải mái biết bao a.

Cũng may, cảnh sát Bạch không có thuật đọc ý nghĩ, nếu anh biết Triển Chiêu xem chuyện tỏ tình của mình ví với tử hình. Không biết anh có thể vì loại liên tưởng giết phong cảnh này mà lập tức nhào qua bóp chết Triển Chiêu hay không đây? (Dám làm mới sợ.)

Nhưng bây giờ anh không biết, anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng cùng đôi mắt ướt nước của Triển Chiêu mà thôi. Anh cứ cho là đối phương vì lời tỏ tình của mình mà xúc động, tuy đau lòng nhưng vẫn rất vui vẻ. Vì vậy, tiến sĩ Triển cứ thế mà thoát được một kiếp, thật là quá đáng mừng.

Bạch Ngọc Đường cho phép Triển Chiêu không cần lập tức trả lời câu tỏ tình của anh, nhưng dù sao quan hệ cả hai đã không giống như trước. Có lẽ vì do không muốn cùng ở chung một chỗ với Bạch Ngọc Đường mà sinh ra lúng túng, hơn nữa gần đây nhất xảy ra án phóng hỏa liên hoàn, nên đến chiếu Triển Chiêu liền lấy cớ muốn đi tra tài liệu mà rời khỏi biệt thự. Bạch Ngọc Đường cũng không cản cậu, ngược lại, anh còn rất thể thiếp tự mình giúp Triển Chiêu gọi xe taxi. Dặn cậu đi sớm về sớm, hơn nữa, còn bảo Triển Chiêu tốt nhất về trước giờ cơm tối, vì anh sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho cậu ăn.

Thể thiếp của Bạch Ngọc Đường khiến tim Triển Chiêu cảm thấy rất ấm áp, nhưng nhớ tới chuyện tỏ tình vừa rồi cậu lại cảm thấy áp lực cực lớn. Dưới sự xâm lấn của loại tâm tình mâu thuẫn này, vì muốn phân tán lực chú ý, Triển Chiêu đem tất cả tinh lực còn lại cũng đổ vào việc phân tích vụ án.

Bây giờ tài liệu trong tay còn quá ít. Án phóng hỏa lại là một case rất phiền, vụ án mặc dù đơn giản, nhưng thường sẽ khó nắm giữ những chứng cứ có giá trị. Bởi vì hiện trường vụ cháy sẽ thiêu hủy phần lớn dấu vết tội phạm để lại. Bình thường sau một cơn hỏa hoạn, có thể tìm ra nơi bốc lửa cùng nguyên nhân gây cháy cũng đã rất không dễ dàng.

Công việc lúc trước của Triển Chiêu cũng không tiếp xúc qua quá nhiều án phóng hỏa, lần này xem như tạm ôm chân Phật. Cậu quay về đại học A, vào thư viện mượn thật nhiều sách chuyên nghiệp, sau đó lại đi gặp thầy, tư vấn cho cậu về quan điểm của ông với vụ án.

Một buổi chiều cứ thể nhanh chóng trôi qua, Triển Chiêu đến tận lúc rất khuya mới vội vã chạy về biệt thự. Lúc cậu tới cửa biệt thự, trời đã tối. Lúc này cậu mới nhớ ra lúc gần đi Bạch Ngọc Đường đã nói, sẽ tự mình làm cơm tối cho cậu ăn.

Triển Chiêu có chút chột dạ, giơ tay lên nhấn chuông cửa.

Cửa rất nhanh được mở ra, Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, mỉm cười nhìn Triển Chiêu, “Em cuối cùng cũng nhớ phải về.”

“A, xin lỗi.” Triển Chiêu theo bản năng nói xin lỗi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chẳng qua chỉ đưa tay nhận túi đựng sách trong tay Triển Chiêu, không nói năng gì xoay người đi vào.

Triển Chiêu hơi ngẩn ra nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, lòng thấp thỏm nghĩ, không phải anh ta tức giận chứ?

“Còn ngây ngô cái gì? Không mau vào đi?” Bạch Ngọc Đương đưa lưng về phía Triển Chiêu, không nhịn được nói.

“A! Được!” Triển Chiêu vội vàng trả lời một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi vào cửa Triển Chiêu đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, mệt mỏi trên mặt lập tức tỏa ra một biểu tình thả lỏng, khóe miệng cũng không nhịn được cong cong. Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ lưu ý đến biểu lộ trên mặt Triển Chiêu, trong lòng có chút ấm áp.

Anh ném bọc sách của Triển Chiêu lên ghế salon, lập tức đuổi Triển Chiêu đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Triển Chiêu lại đột nhiên nhớ lại một vấn đề, nếu những món này đều do Bạch Ngọc Đường làm, nói vậy đồ ăn cũng là do anh ta xắt sao?

“Bạch Ngọc Đường, có phải anh lại xắt thức ăn hay không?” Triển Chiêu không vui chăm chăm nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường chất vấn.

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Thế nào, cuối cùng cũng dám nhìn vào mắt tôi rồi?”

Một câu nói của Bạch Ngọc Đường khiến ưu thế Triển Chiêu khó khăn lắm mới kiếm về được trong nháy mắt tan thành mây khói. Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, Triển Chiêu vừa định nhìn ra chỗ khác, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên nói, “Nếu em cứ định đối mặt tôi bằng cách đó mãi, tốt hơn là tôi nên trực tiếp động thủ tìm câu trả lời, chứ không em thời gian tính toán nữa.”

“Cái gì?” Triển Chiêu hơi sững sờ, giống như nghe không hiểu Bạch Ngọc Đường nói.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, bước lên trước hai bước, thẳng tới trước mặt Triển Chiêu. Hắn nhìn chăm chăm ánh mắt Triển Chiêu, dùng giọng êm ái nói, “Triển Chiêu, tôi không hi vọng lời tỏ tình cuả mình làm thay đổi cảm giác chung sống của chúng ta. Thực ra em nên nghĩ thế này, cho dù nếu như có một ngày em nghĩ thông rồi, quan hệ giữa chúng ta thật sự thay đổi, nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bằng hữu. Tình bạn với tình yêu đều không xung đột nhau, người yêu cũng có thể đồng thời làm bằng hữu. Nếu như vì tôi tỏ tình với em mà em phải giữ khoảng cách với tôi, sống chung với tôi cũng mất tự nhiên thì tỏ tình này không phải thất bại hay sao? Dù sao mục đích của tôi vẫn là kéo gần khoảng cách giữa chúng ta, chứ không phải để chúng ta xa cách nhau. Triển Chiêu, thấy em chung sống với tôi mà khổ sở như vậy, tinh thần của tôi thật không tốt, tôi nghĩ chắc em cũng không sai biệt với tôi mấy đâu?”

Nghe Bạch Ngọc Đường nói, Triển Chiêu đáng thương nhìn đối phương, cau mày gật đầu.

Bạch Ngọc Đường cười, “Cho nên, chúng ta cứ nói chuyện như trước được không? Em có thể nói chuyện với tôi giống như trước. Không phải, là tôi hi vọng em sẽ nói chuyện với tôi giống hồi xưa.”

“Phải không?” Triển Chiêu chăm chăm nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, thăm dò.

“Dĩ nhiên.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười trả lời.

Triển Chiêu chớp mắt, sau đó gật đầu, “Được, vậy tôi sẽ thử.”

Vừa nói, Triển Chiêu vừa bước về phía phòng bếp, thấy đồ ăn trên bàn đầy đủ sắc hương vị, hơn nữa rõ ràng còn là đồ ăn ngon chưa được chạm qua, cậu lại ngẩng đầu lên nói với Bạch Ngọc Đường,

“Nhìn qua đã biết chính là anh làm, đúng không?”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu.

Triển Chiêu lại nhíu mi lại, “Hôm nay xem như xong, sau này không cho nữa.”

Bạch Ngọc Đường lại gật đầu.

Nói hai câu này xong, Triển Chiêu đột nhiên có chút ngượng, cậu chỉ có thể cười lại cười,

“Vậy chúng ta ăn cơm đi.”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục mỉm cười gật đầu.

Mấy phút sau, Triển Chiêu ngồi bên cạnh bàn ăn, vừa ăn cơm vừa liếc Bạch Ngọc Đường đang ngồi đối diện mấy lần. Trong lòng hơi than thở, ai, cái gì mà trở lại như trước, cái này căn bản không thể làm.

Trước kia cũng chỉ ngồi đối diện nhau ăn một bữa ăn mà thôi, tim làm sao lại loạn như vầy chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui