Triển Chiêu thật không biết Bạch đại ca có bao nhiêu phân lượng để ảnh hưởng tới quyết định của quân đội, nhưng từ biểu hiện cùng hành động của Bao đại ca cậu có thể nhìn ra, sự xuất hiện của Bạch đại ca với quá trình phá án hiện tại mà nói, chính là một chuyện tốt. Triển Chiêu không rõ Bao đại ca với Bạch đại ca đã nói gì, cậu chỉ biết được, biểu lộ cuối cùng trên mặt Bao đại ca chính là hài lòng vô cùng.
Như vậy, toàn bộ những chuyện tiếp theo liền tương đối đơn giản. Chỉ cần phán đoán của Triển Chiêu là chính xác, thì đám phần tử khủng bố cùng đầu não của chúng đều đang tồn tại ở thành phố D chưa đi. Chỉ cần chuyện đúng là thế, thì có lực lượng quân đội cùng đội đặc cảnh dốc toàn lực lùng bắt, thì chuyện bắt lại lũ khốn kiếp kia rất nhanh sẽ thành công.
Triển Chiêu cảm nhận được cảm giác hưng phấn, rất khác biệt so với từng vụ án trước đây, vụ án lần này không chỉ dính dáng đến trừ gian diệt bạo, hơn nữa còn dính dáng đến một người có phân lượng ngày càng nặng trong lòng cậu. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu không nhịn được nhìn Bạch Ngọc Đường, không ngờ nhận ra trên mặt đối phương không hề có biểu tình vui vẻ nào.
Tim Triển Chiêu trầm xuống, cậu nghĩ, Bạch Ngọc Đường mới rồi mất đi một người thân. Lúc này tâm trạng của anh nhất định vô cùng nặng nề. Nghĩ thế, Triển Chiêu vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên lại nghe thấy tiếng của một người khác.
“Triển Chiêu, anh nghe Công Tôn khoa trưởng nói, mấy ngày nay em đều ở lại phòng làm việc tổ Trọng án?”
Triển Chiêu hơi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía anh hai mình, theo bản năng gật.
“Vậy làm sao mà được?” Triển Huy không vui nhíu mày, “Cho dù có vội phá án đi nữa cũng không thể không nghỉ ngơi. Đúng lúc hôm nay anh tới, em đưa anh về ký túc xá của em đi, ở nhà ngủ một giấc cho ngon, chuyện phá án để mai lại nói.”
“Chuyện này, không được, rõ ràng mọi người ai cũng vội vàng làm việc, chỉ có mình em về nghỉ…”
“Không sao, Triển Chiêu cậu về đi thôi.” Không biết từ lúc nào, Bao Chửng tâm trạng vui vẻ đã trở lại phòng làm việc, hắn hì hì cười nhìn Triển Chiêu nói, “Cậu với tiểu Bạch đều về nghỉ ngơi một chút, tiếp theo các cậu cũng không giúp được gì nhiều, giao cho anh với anh hai cậu là được!”
“Bậy bậy, tôi không phải cảnh sát, chuyện bắt cướp đừng có giao cho tôi.” Nghe đề nghị của Bao Chửng, Bạch Cẩm Đường kêu lên, “Tiểu Bạch với Triển Chiêu tôi dẫn đi, người của tôi đêm nay tới liền, toàn bộ giao cho bánh bao cậu chỉ huy, cậu bảo họ làm gì họ sẽ toàn lực phối hợp, chỉ cần cậu đừng quấy rầy tôi với tiểu Huy là được!”
Nói rồi, Bạch Cẩm Đường đột ngột kéo tay Triển Huy, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Triển Chiêu hơi sửng sốt, vội vàng hướng về phía anh hai đi rồi chạy theo.
“Chuyện gì thế này, tiểu Bạch, anh hai cậu tới đây để đưa người cho bọn tôi à?” Công Tôn Sách có chút cổ quái nhìn Bạch Ngọc Đường, không nhịn được hỏi.
Bạch Ngọc Đường trợn mắt, trên khuôn mặt lạnh băng tràn đầy biểu tình chửi thầm, “Anh hỏi tôi, tôi làm sao biết được, tôi với anh ta ngoài chuyện có chút quan hệ máu mủ ra, từ ngoại hình đến tính cách không có chút nào giống nhau, làm sao tôi biết tên quái thai kia đang nghĩ gì.”
“Nè, tiểu Bạch, anh đẹp trai đi với anh cậu là anh hai của Triển Chiêu hả? Lần trước ở thành phố S thấy anh ta bệnh, tôi không để ý nhìn, không ngờ anh ta lại đẹp trai như vậy, so với khoa trưởng còn đẹp trai hơn.” Vua bát quái Triệu Hổ hề hề cười tiến tới bên người Bạch Ngọc Đường, cười híp mắt hỏi, “Anh ấy với anh hai cậu có quan hệ thế nào đấy, sao lại cùng nhau xuất hiện nha?”
Bạch Ngọc Đường giận trợn mắt nhìn cậu một cái, âm trầm đáp, “Nếu cậu muốn vô bệnh vô tai sống yên ổn, tốt nhất bớt quan tâm tới chuyện này đi. Anh Huy trước kia là lính đặc công, bây giờ là…”
Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường cố tình dừng lại một chút, trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia sắc bén thâm trầm, dọa Triệu Hổ giật nảy.
“Hừ, tóm lại, anh Huy không dễ chọc đâu, các cậu tốt nhất cách xa ảnh ra một tí. Nếu các cậu không nghe tôi, sau này bị ảnh làm thịt cũng đừng trách tôi không nhắc trước.” Bạch Ngọc Đường hung hăng nhòm Triệu Hổ một cái, lạnh lùng nói, “Đi đây.”
Ném lại một phòng đồng nghiệp đang trợn mắt hốc mồm, Bạch Ngọc Đường buồn bực đuổi theo. Anh phân tích qua loa xem ba người kia có thể tới nơi nào, ngay sau đó gọi taxi chạy thẳng về biệt thự của mình.
Lúc Bạch Ngọc Đường vào cửa, phát hiện trong phòng khách chỉ còn một mình Triển Chiêu. Triển Chiêu đang ở ghế ngồi, chăm chú nhìn máy tính, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì. Bạch Ngọc Đường từ từ bước tới, lại không ngờ, trên màn hình máy tính vẫn là ba tấm hình nọ.
Vân Thu Trạch, Lô Thiêm Phong, Triệu Châu.
“Có gì để nhìn?”
Một câu nói bất ngờ của Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu giật nảy, cậu lập tức quay người, ngoắc ngoắc khóe miệng với Bạch Ngọc Đường, “Anh về rồi?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường đáp một tiếng, ánh mắt vẫn đặt trên máy tính Triển Chiêu, “Em còn chưa nói với anh, mấy tấm hình này có gì mà nhìn?”
Triển Chiêu hơi ngẩn người, cũng chậm rãi quay lại, tiếp tục chăm chú nhìn vào tấm hình kia thật lâu.
“Tôi đang nhìn hắn.” Triển Chiêu chỉ tấm hình chính giữa.
Bạch Ngọc Đường lập tức nhíu chân mày, “Vân Thu Trạch?”
Triển Chiêu gật đầu, “Không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy mình đã gặp người này ở nơi nào.”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Không thể nào.”
Triển Chiêu lắc đầu, như có gì suy nghĩ nói, “Đúng là không thể, tôi không thể nào gặp dược Vân Thu Trạch. Nhưng không biết tại sao, có thể là ánh mắt, hay dáng vẻ, không rõ là nơi nào làm tôi thấy rất quen. Theo lý thuyết, hắn có dáng dấp cao to như thế, ngũ quan cũng rất đặc biệt, nếu tôi thật đã thấy hắn, nhất định sẽ không quên. Thật là kỳ quái.”
Lời của Triển Chiêu làm long Bạch Ngọc Đường sợ hãi. Có lẽ Triển Chiêu cũng chỉ nói đại vài câu, nhưng kể từ lúc biết Triển Chiêu tới nay, Bạch Ngọc Đường đã nhiêu lần thấy Triển Chiêu dùng trực giác nhạy bén của mình giải quyết một lại một vấn đề khó. Trực giác phá án trời sanh của cậu ấy với tội phạm, chính xác làm người ta sợ hãi.
Nếu lần này, chuyện cậu ấy thấy Vân Thu Trạch quen mặt là thật thì sao? Bạch Ngọc Đường nghĩ tới suy đoán anh với Triển Chiêu đã từng nghĩ ra, anh cảm thấy Vân Thu Trạch chưa chết, Triển Chiêu cũng từng đoán, tên cat kia cũng nghĩ là Vân Thu Trạch chưa chết.
Nếu hắc bạch lưỡng đạo đều cho rằng người kia còn sống, chuyện này đồng nghĩa với chuyện hắn thật còn sống. Nếu Vân Thu Trạch còn sống, hắn sẽ tới nơi nào? Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ lại lời Tô Hồng nói, cô bảo, lãnh đạo đội đặc cảnh đã từng phát hiện, một người gần giống Vân Thu Trạch tới thành phố D. Không lẽ phát hiện này là thật?
Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này không sai. Nếu Vân Thu Trạch còn sống, nhất định sẽ tới tìm anh, nếu hắn tới thành phố D, nhất định sẽ phát hiện quan hệ của mình với Triển Chiêu. Hắn có thể lựa lúc mình không có ở nhà tới tìm Triển Chiêu hay không?
Nghĩ tới đấy, Bạch Ngọc Đường đột nhiên bắt lại tay Triển Chiêu.
“Hử?” Triển Chiêu hơi ngẩn người, nhìn tay phải bị Bạch Ngọc Đường nắm chặt, ngốc hỏi, “Ngọc Đường, anh làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đột ngột ôm chặt lấy Triển Chiêu, “Không sao. Anh chỉ là hơi hoảng loạn.”
“Hoảng loạn?” Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ôm chặt vào trong lòng, cả người truyền tới sức mạnh khổng lồ, chèn ép cơ thể của cậu, làm cho tim cậu sinh ra một tình cảm phức tạp. Tựa hồ có chút ngọt ngào, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.
Hoảng loạn cái gì đây?
Môi Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng hôn lên sau tai Triển Chiêu, làm Triển Chiêu run nhẹ. Cảm giác tê nhột làm Triển Chiêu không nhịn được mà né tránh đôi môi làm loạn của Bạch Ngọc Đường, nhưng vì đối phương ôm chặt mà không thể trốn thoát.
Lúc này thanh âm trầm thấp của Bạch Ngọc Đường vang lên bên tai Triển Chiêu.
“Triển Chiêu, em phải đồng ý với anh. Trước khi anh bắt lại tên Vân Thu Trạch nọ, phải ở bên anh nửa bước không rời. Anh không cho phép em rời khỏi tầm mắt của anh, nếu không anh sẽ sợ.”
Không lẽ đây chính là nguyên nhân khiến anh ấy lo lắng sao? Tim Triển Chiêu chớp mắt xộc lên một dòng nước ấm, đây hình như là lần đầu tiên, cậu có cảm giác mình tình nguyện cứ như thế chìm đắm trong lòng Bạch Ngọc Đường, tình nguyện không đứng dậy nữa.
“Đồng ý với anh.” Bạch Ngọc Đường vẫn không buông tha yêu cầu Triển Chiêu đáp lại.
Khóe miệng Triển Chiêu không nhịn được cong lên, ngay lúc cậu muốn mở miệng đáp lại câu hỏi của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên một thanh âm vang lên phá vỡ ấm áp cũng trầm lặng của hai người.
“Tiểu Huy, em trai tôi về rồi, nó đang ở chung với Triển Chiêu đây, không phải cậu muốn tìm tụi nó sao?”
Giọng nói của Bạch Cẩm Đường chớp mắt tách ra hai người, hơn nữa còn là tách ra trong chớp mắt! Bạch Ngọc Đường mặt đen như đít nồi, anh chăm chăm nhìn ah hai mình, ánh mắt giống như muốn nhào tới ăn thịt người. Triển Chiêu mặt đỏ như cà chua, cậu im lặng nhìn Bạch Cẩm Đường một cái, tâm nói, sở thích xấu xa của Bạch đại ca anh thật là làm người ta không chịu nổi.
Bạch Cẩm Đường không thèm để ý tới ánh mắt tố cáo của hai tiểu tử, hắn mỉm cười nghiêng người né ra, nghênh đón Triển Huy vừa từ trng phòng bước ra ngoài. Triển Huy cũng không biết mình vừa bỏ lỡ một cuộc vui, anh thấy Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường đang cùng ngồi trên ghế, không khí giữa cả hai còn có chút lúng túng. Có lẽ là từ trực giác, Triển Huy hình như đánh hơi được mùi gì không đúng.
Anh bước nhanh xuống lầu, bước thẳng tới bên người Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường. Quan sát hai người mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi gì nữa. Anh chuyển sang nhìn em trai mình, mỉm cười nói, “Triển Chiêu, em đói không, anh nấu cơm cho em ăn nhé?”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, lập tức dọa sợ Bạch Cẩm Đường. Người khác không biết thủ nghệ của Triển Huy, nhưng hắn biết rõ. Mặc dù không tính là khó ăn, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua định giá là có thể bỏ vào mồm. Mặc dù vì sự yêu thương với Triển Huy, đối phương có làm ra món ăn quỷ quái gì hắn cũng nuốt được. Nhưng, hai người ở chung với nhau đã có nửa năm, cứ ba năm ngày lại được hưởng một lần như thế, chuyện này quả thật quá khó với vị Bạch Cẩm Đường từ nhỏ đến lớn chuyên cẩm y ngọc thực.
Vì thế, trước khi Triển Chiêu đáp ứng, Bạch Cẩm Đường quả quyết cắt đứt chuyện trao đổi tình cảm của hai anh em. Đầu tiên hắn đưa mắt cho Bạch Ngọc Đường, sau đó ôm chầm lấy bả vai Triển Huy, cười hi hi nói, “Tiểu Huy, chúng ta là khách từ xa, lại là anh hai của tụi nó, làm sao để cậu nấu cơm cho tụi nó ăn được. Ngược lại bắt tụi nó phục vụ chúng ta mới đúng chứ. Quyết định vậy ha, tiểu Bạch, chú với tiểu Triển cùng nhau nấu bữa tối đi. Cho hai đứa một tiếng, anh với Triển Huy lên lầu nghỉ ngơi.”
Nói rồi, hắn liền nửa kéo nửa duệ kéo Triển Huy lên lầu, vừa vèo vừa dùng thanh âm không cao không thấp nói thầm, “A da, quả nhiên tuổi tác không tha người, ngồi máy bay cả tiếng cả người liền đau nhức. Tiểu Huy, cậu có mỏi không, đội trưởng đấm bóp cho cậu nhé?”
Cái tên sắc ma ông, ai cần ông đấm bóp, thả anh hai tôi ra! Triển Chiêu cắn răng nghiến lợi chăm chăm nhìn bóng lưng Bạch Cẩm Đường, hung hăng thầm chửi trong lòng. Quả nhiên Bạch Ngọc Đường nói đâu có sai, Bạch đại ca chính là cặn bả, tuyệt đối là cặn bã!
Chửi thì chửi, Triển Chiêu cũng phải thừa nhận, nếu không phải mới nãy Bạch đại ca đánh lạc hướng thành công, lỡ đầu để anh hai tận mắt bắt gặp cậu với Bạch Ngọc Đường ôm nhau, hậu quả không thể thu thập. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu không nhịn được quay đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.
Hai người nhìn nhau một cái, đều phát hiện bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Nhìn nhau cười một tiếng, hai người cùng lúc đứng lên, chấp nhận bước về phía phòng bếp.
Trong biệt thự Bạch gia, một bữa ăn tối thịnh soạn dưới sự hợp tác của Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, rất nhanh đã ra lò.
Trong phân cục đại lâu, có lẽ do tình thế phá án có chút lạc quan, trừ cảnh viên đang túc trực ra, phần lớn người đều có thời gian nghỉ ngơi.
Vậy mà họ không hay biết, cùng dưới thành phố, cùng một màn đên, dưới bóng đêm đen thui, một cơn ác mộng trốn trong góc cũng dần trỗi dậy. Kẻ chế tạo cơn ác mộng, tựa hồ cũng cảm nhận được áp lực ùa tới.
Trong lòng của hắn, từ từ nổi lên một sự bất an mơ hồ. Tim của hắn không yên, không buồn ngủ. Ánh mắt của hắn du dời trong phòng hẹp, cuối cùng rơi vào tấm hình đã theo hắn hai năm qua. Ánh mắt lúc thường âm u lại lộ ra ôn nhu vô cùng, tập trung vào khuôn mặt trẻ tuổi ngây ngô kia.
Nếu thuộc hạ của hắn lúc này xộc vào phòng, thấy hắn nhìn tấm hình kia nở nụ cười, nhất định sẽ cảm thấy quái dị. Nhưng mà, có lẽ chúng sẽ hiểu. Dù sao mỗi người trong bọn chúng đều là phần tử khủng bố được bồi dưỡng từ nhỏ, nhưng người dù sao vẫn là người, trong lòng của bọn họ, đều có một chỗ mềm mại như thế.
Ví dụ như hắn lúc này, đang dùng ngón tay thô cứng vuốt ve tấm hình nọ, tim của hắn bây giờ mềm mại như một tảng đậu hũ.
Nếu như Triển Chiêu có thể thấy tấm hình nọ, cậu nhất định sẽ giật mình. Trên tấm hình nọ không phải là ai khác, mà chính là một trong ba tấm hình cậu vẫn luôn nhìn từ sáng tới giờ.
Dĩ nhiên, người này cũng không biết Triển Chiêu cũng giống mình đều chú ý vào người nọ. Nhưng cho dù có biết, hắn cũng không để ý. Thứ hắn để ý, chẳng qua là mục tiêu cuối cùng trong chuyến đi tới thành phố D của hắn.
Hai năm tới nay, dự mưu từng bước, cũng là vì hành động lần này, tiểu Phong, anh sắp thành công rồi!
Nghĩ tới đây, nụ cười bên mép hắn càng lúc càng sâu. Mà lúc ấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Nụ cười của hắn trong chớp mắt biến mất, cửa chợt bị đẩy ra, một người vóc dáng nhỏ thó đi vào.
“Đại ca.” Người gầy gò kia hạ thấp tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn hơi nhíu mày, phất tay ý bảo người kia nói tiếp.
Người gầy dùng dư quang khóe mắt nhìn thái độ của hắn, lập tức nói tiếp, “Bắt đầu từ tối nay, tiếng gió ở ngoài đột nhiên chặt chẽ. Có rất nhiều cảnh sát phong tỏa các đầu đường, thậm chí còn có người bên quân đội. Ý tứ của ông chủ là chúng ta tốt nhất nên rút lui trước.”
Hai chữ rút lui làm cho hắn rất không vui, hắn chau mày, người gầy gò lập tức không dám nói tiếp nữa.
“Chỉ có những chuyện này thôi sao?”
“A, không có, còn một chuyện.” Người gầy gò lập tức dùng thanh âm hơi hưng phấn đáp lại vấn đề của đại ca. Hắn biết, nếu tin vừa rồi làm đại ca cảm thấy không vui, như vậy tin tiếp theo, nhất định sẽ để ảnh thích nghe.
“Đại ca, đương đạo cuối cùng cũng có tin, Vân Thu Trạch xuất hiện.”
Thân thể của hắn theo những lời này mà căng thẳng, vẻ mặt nãy giờ mạn bất kinh tâm, thậm chí có mấy phần phiền não lập tức trở nên hưng phấn cùng khẩn trương. Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, chăm chăm nhìn khuôn mắt xấu xí của người gầy, dùng thanh âm lạnh lẽo, nói, “Hắn đang ở đâu!?”
Nếu Triển Chiêu đứng ở nơi này, hẳn sẽ cảm thấy hết sức kinh ngạc. Vì khuôn mặt của hắn, cùng Lô Thiêm Phong trong hình giống y như đúng, mặc dù, vẻ mặt của họ hoàn toàn bất đồng. So sánh với hắn, Lô Thiêm Phong có lẽ chỉ là một hài tử ngây thơ có hơi non nớt, mà gương mặt trước mắt này, lại viết đầy điên cuồng cùng bạo lệ.
“Còn chưa biết hắn ở đâu.”
“Cái gì?” Giọng nói của nam nhân đột nhiên trở lạnh.
Người gày gò cả người run rảy, vội vàng mở miệng trước lúc đại ca nổi giận. “Mặc dù tụi em không biết hắn ở đâu, nhưng đã có tin tức của hắn.”
“Ý gì?” Nam nhân hiển nhiên đã không thể nhịn được.
Kẻ gầy gò trầm giọng nói, “Mới nãy, chúng ta nhận được tin tức của Vân Thu Trạch truyền tới.”
Lời nói của kẻ gầy khiến nam nhân trầm mặc, lát sau, hắn đột ngột phát ra một tiếng cười lạnh làm người ta rợn gai ốc. Tiếng cười kia bén nhọn chói tai, so với khóc còn khó nghe hơn. Cười xong, người nọ âm trầm nói, “Vân Thu Trạch, không hổ danh là Vân Thu Trạch, lại dám chủ động tìm tới ta! Xem ra chúng ta làm ra hành động tuyệt đẹp như thế, khiến hắn cũng không trốn được nữa rồi, đúng không!?”
“Đại ca nói đúng lắm, Vân Thu Trạch truyền tin tới, bảo mai hi vọng có thể gặp anh. Hơn nữa, hắn còn nói…”
“Nói gì!?”
“Hắn nói, hắn muốn chơi một trò chơi với anh.”
“Trò chơi?” Tiếng cười của nam nhân chợt ngưng.
“Đúng đó, hắn bảo, trò chơi này có tiền cược, đấy chính là vụ đánh bom tiếp theo. Mà con tốt trên bàn chính là tính mạng của hắn với anh. Dĩ nhiên cả tính mạng của đám cảnh sát thối nọ.”
“Cảnh sát?” Nam nhân giống như vừa nghe được một danh từ rất buồn cười, vì vậy, hắn vừa cười, “Có lẽ hắn chưa quên được những ngày tháng rực rỡ khi làm cảnh sát, cũng như tên cảnh sát ngu xuẩn xem hắn làm huynh đệ nhỉ. Thằng nhóc nọ tên gì ta?”
“Bạch Ngọc Đường.”
“Đúng rồi! Bạch Ngọc Đường!”
“Được, nếu hắn muốn chơi, lão tử theo tới cùng! Mai thì mai, ta sẽ để cho tên đó cùng Bạch Ngọc Đường nọ xuống địa ngục!”