Tổ Trọng Án

Sợ?” Vân Thu Trạch nhếch miệng, cười lạnh nói, “Khuyết điểm lớn nhất của em, chính là thích khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, lại không biết cách che giấu khuyết điểm của mình. Ngay khi nhược điểm của mình bị kẻ thù nắm giữ mà còn mạo hiểm chọc giận kẻ thù, thì không phải dũng cảm mà là ngu!”

Lãnh khốc cùng tàn bạo thường sẽ cùng xuất hiện trên một người, vậy mà sau mấy ngày chung sống với hắn, lại làm Triển Chiêu sâu sắc hiểu rõ, Vân Thu Trạch không phải là người tàn bạn, cho dù hắn đúng là một kẻ lãnh khốc vô tình.

Ngày đó, Triển Chiêu vì chọc giận Vân Thu Trạch mà suýt nữa bị đối phương bóp chết, sau đó có lẽ nhờ Vân Thu Trạch đã tìm lại được lý trí, cho là Triển Chiêu còn giá trị lợi dụng, cuối cùng bỏ qua. Cổ của Triển Chiêu bị tổn thương rất nặng, lại bị cú ném cuối cùng của Vân Thu Trạch khiến đầu bị đập, nếu như có bác sĩ chẩn bệnh, hẳn là không thoát được bị chấn động não nhẹ đâu.

Lúc đầu Vân Thu Trạch cũng không để ý tới triển chiêu, một mình hắn ngồi ở phòng khác, ném một mình Triển Chiêu xuống đất. Khoảng chừng 10 phút sau hắn bước ra, phát hiện Triển Chiêu vẫn nằm trên đất, vì hai chân bị còng dưới chân bàn, thân thể mới cong thành một tư thế không thoải mái. Biểu tình Vân Thu Trạch khẽ thay đổi, dường như rất không vui. Hắn bước tới đỡ Triển Chiêu dậy, đặt lên trên ghế, sau đó cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ cậu. Sau khi xác định thương tích Triển Chiêu không đáng ngại, Vân Thu Trạch mới lạnh lùng thả cậu ra.

Mấy giờ tiếp theo, Vân Thu Trạch không hành hạ Triển Chiêu nữa. Hắn rót nước cho cậu, chuẩn bị bữa trưa, thậm chí còn chủ động tìm đề tài nói chuyện với Triển Chiêu. Bởi vì mới nãy lúc bị Vân Thu Trạch siết cổ đã làm tổn thương tới khí quản, Triển Chiêu khi nói chuyện sẽ cảm thấy cổ họng bị đau, giọng lại càng khàn. Bất quá, mỗi khi Vân Thu Trạch hỏi cậu, Triển Chiêu đều trả lời. Hai người một chút cũng không giống kẻ thù đối đầu chết đi sống lại như vừa nãy, mà giống như hai người xa lạ đang cẩn thận tìm kiếm chủ đề, nói qua nói lại.

Triển Chiêu có một loại cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác này làm cậu có chút buồn bực. Vì cậu phát hiện Vân Thu Trạch chỉ ở lại trong phòng của hắn có 10 phút đã khôi phục lại tỉnh táo hoàn toàn. Cậu bỏ ra giá cao như thế, gần như là vất luôn cái mạng, kết quả không động đậy gì tới lý trí của Vân Thu Trạch được. Tên này đúng là tỉnh tới mức đáng sợ, bất kể Triển Chiêu dùng biện pháp gì chọc giận hắn, hắn cũng sẽ xử lý vấn đề trong chớp mắt. Hắn có thể dùng bạo lực khiến Triển Chiêu im lặng, cũng không tiết lộ một chút ý tưởng thật sự trong lòng.

Nhưng, hành động xung động khi nãy cũng không phải không có thu hoạch. Triển Chiêu trộm quan sát Vân Thu Trạch, bề ngoài bình tĩnh của hắn, có lẽ đang cất giấu thế giới nội tâm không muốn để ai biết. Hồ sơ viết lần trước rất chính xác, Vân Thu Trạch là một kẻ kiêu ngạo, tự cao, hắn đúng là có vốn liếng để tự cao. Tình huống khi nãy xảy t ới là do hai người họ đang tham khảo kế hoạch của Vân Thu Trạch. Trong kế hoạch đó, Triển Chiêu thấy được sự tự phụ, lãnh khốc, nhưng cũng thấy được sự cẩn thận cùng kín đáo tuyệt đối. Kế hoạch của Vân Thu Trạch không hề có sơ suất, bởi vì hắn rất coi trọng thắng thua.

Mà cuối cùng nguyên nhân khiến hắn mất khống chế tới mức muốn giết chết Triển Chiêu, cùng là vì Triển Chiêu đã chỉ ra biến số có thể xảy ra trong kế hoạch của hắn. Triển Chiêu nhạy bén phát hiện, kế hoạch Vân Thu Trạch với Bạch Ngọc Đường mà nói chính là một phương pháp trị liệu tâm kịch hoàn mĩ nhất. Nếu kết quả sau chót không phải Vân Thu Trạch thắng thì Bạch Ngọc Đường sẽ đạt được thắng lợi chân chính. Bất kể là thắng Vân Thu Trạch hay là chiến thắng tâm ma của bản thân, với Bạch Ngọc Đường đều là một kết quả hoàn mĩ. Còn Vân Thu Trạch sẽ thất bại ê chề.

Tại sao Vân Thu Trạch lại động sát cơ với mình? Triển Chiêu vừa lén lén quan sát Vân Thu Trạch, vừa thầm suy nghĩ. Có lẽ do mình quá mạo hiểm, đánh giá qua cao mức coi trọng kế hoạch của Vân Thu Trạch. Một người khi bị chọc giận đều sẽ mất đi lí trí, vô luận là người cẩn thận thế nào. Thật ra hành động vừa rồi là thử dò xét, cũng là đánh cuộc một trận, thứ Triển Chiêu đánh cược chính là trình độ tự tin của Vân Thu Trạch với kế hoạch của mình.

Mặc dù chuyện này trên thực tế rất mạo hiểm, nhưng Triển Chiêu vẫn thắng, bởi vì cuối cùng Vân Thu Trạch vẫn không giết cậu. Vân Thu Trạch thu tay, chứng tỏ hắn vẫn muốn hoàn thành kế hoạch ban đầu. Nhưng Triển Chiêu đã thành công làm lung lay tự tin của hắn, gieo vào tim hắn hạt giống hoài nghi.

Ban đầu, Vân Thu Trạch tự tin rằng mình nhất định sẽ thắng, nhưng sau khi biết biến số Bạch Ngọc Đường sẽ thắng rồi, kế hoạch kín đáo của hắn liền trở nên không hoàn mĩ nữa. Hơn nữa, Triển Chiêu đã thành công khiến Vân Thu Trạch cảm thấy, kế hoạch của hắn có biến số, mà biến số này chính là Triển Chiêu. Nhưng để duy trì kế hoạch, hắn không nở giết Triển Chiêu ngay lúc này, để hủy diệt hoàn toàn biến số ấy.


Đối với một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mĩ tự phụ như Vân Thu Trạch, loại biến số không hoàn mĩ này chính là một sự hành hạ trong tim. Nhìn Vân Thu Trạch ở trước mặt mình cố ra vẻ bình tĩnh nói chuyện, trong lòng Triển Chiêu không nhịn được muốn bật cười. Cũng không thể chỉ để Bạch Ngọc Đường cùng ta bị hành hạ, Vân Thu Trạch, ngươi đừng hòng sống tốt!

“Em rất đắc ý phải không?”

Ngay lúc Triển Chiêu đang thầm cười trộm trong lòng, Vân Thu Trạch lại nhạy bén như lang, đổi lời nói, đôi mắt cũng chăm chú nhìn vào Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Vân Thu Trạch. Cổ họng cậu vốn đã hết sức khó chịu, Vân Thu Trạch đột ngột hỏi vậy, khiến cơ bắp toàn thân cậu căng ra, cổ họng đau xót, càng không nói nên lời.

Vân Thu Trạch cong cong khóe miệng, tự tiếu phi tiếu nhìn Triển Chiêu, không lạnh không nóng nói, “Trong lòng em đang nghĩ cái gì, tôi đều đoán được.”

Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Vân Thu Trạch, ánh mắt thăm dò.

Vân Thu Trạch rót một ly trà cho Triển Chiêu, ý bảo cậu làm trơn họng. Lúc Triển Chiêu uống trà, hắn bất động thanh sắc nói. “Thật ra em hoàn toàn có tư cách đắc ý. Tôi thừa nhận lúc trước tôi có hơi xem thường em, tôi không ngờ cái danh tâm lý học của em cũng không phải hư danh. Em biết tính toán lòng người, lại còn can đảm, tỉ mỉ, hơn nữa…”

Vân Thu Trạch đột nhiên nheo mắt lại. Toàn thân Triển Chiêu run lên, ánh mắt của Vân Thu Trạch chợt trở nên nóng bỏng, thứ xâm lược quen thuộc đó làm cả người cậu khó chịu. Trong chớp mắt, toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay lại tái hiện trong đầu Triển Chiêu, loại cảm giác sợ hãi còn hơn cái chết, khiến người Triển Chiêu lại căng thẳng.

Dĩ nhiên Vân Thu Trạch sẽ để ý tới sự thay đổi của Triển Chiêu, hắn nhẹ cong khóe miệng, đắc ý cười, “Em là người thông minh, nhưng em có một khuyết điểm vô cùng lớn.”

Triển Chiêu cảnh giác nhìn về phía Vân Thu Trạch, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt bức người nóng rực của đối phương lại không nhịn được, dời ánh mắt.

“Sợ?” Vân Thu Trạch nhếch miệng, cười lạnh nói, “Khuyết điểm lớn nhất của em, chính là thích khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, lại không biết cách che giấu khuyết điểm của mình. Ngay khi nhược điểm của mình bị kẻ thù nắm giữ mà còn mạo hiểm chọc giận kẻ thù, thì không phải dũng cảm mà là ngu!”


Ánh mắt Triển Chiêu vẫn luôn tránh Vân Thu Trạch, dĩ nhiên cũng không tỏ ra phản ứng cho sự châm chọc vừa rồi. Thái độ như thế làm Vân Thu Trạch cảm thấy chút khó chịu, hắn chăm chăm nhìn vào mặt Triển Chiêu, lạnh lùng ra lệnh, “Nhìn tôi!”

Triển Chiêu ngẩn ra, nguy hiểm trong giọng nói của Vân Thu Trạch làm cậu khẩn trương. Gần như theo bản năng, lập tức quay đầu về phía ánh mắt Vân Thu Trạch.

“Nói chuyện.” Vân Thu Trạch lại ra lệnh.

Triển Chiêu nhíu mày, đầu tiên là ho khan mấy tiếng, rồi mới dùng giọng khàn khàn đáp, “Anh, anh muốn tôi nói… cái gì?”

“Nói em có phải rất ngốc hay không?” ánh mắt nóng bức của Vân Thu Trạch nhìn hốc mắt Triển Chiêu hơi hồng vì ho khan.

Triển Chiêu nhếch mép cười khổ, cậu hơi ngẩng đầu lên, vết bầm tím trên cổ càng lộ ra dữ tợn.

“Tôi đã phải trả giá lớn cho sự ngu ngốc của mình rồi, không phải sao?”

Giọng nói khàn khàn, vết thương xanh tím, gò má tái nhột, đôi mắt hiện chút ánh nước. Nhìn Triển Chiêu như thế, không biết vì sao, trái tim như sắt đá của Vân Thu Trạch lại có chút đau xót. Hắn nhíu mày, không nhịn được giơ tay, đưa về phía cổ Triển Chiêu.

“Ai…” Sau một cơn đau nhức, Triển Chiêu cố nén đau đớn như muốn rên thành tiếng. Hơi nước trong mắt càng nhiều hơn, cậu cảnh giác nhìn Vân Thu Trạch, khàn giọng nói, “Anh, anh rốt cuộc muốn gì?”

Vân Thu Trạch không nói gì, trên mặt cũng không có chút biểu lộ động dung. Gương mặt hắn lạnh lùng, mà động tác trên tay lại tạo cảm giác vô cùng tương phản với biểu lộ. Hắn nhẹ nhàng xoa cần cổ của Triển Chiêu, cảm nhận được sư run rẩy vì khẩn trương dưới da, hô hấp dồn dập không kiểm soát được.


Toàn thân Triển Chiêu run mạnh, cảm giác trên cổ khiến cậu không nhịn được nữa. Loại động tác đầy uy hiếp cùng khiêu gợi dục vọng cùng sự biến hóa rõ ràng trong mắt Vân Thu Trạch làm Triển Chiêu đánh hơi được sự nguy hiểm to lớn. Dưới tình thế cấp bách, cậu đẩy ra cánh tay như kiềm sắt của Vân Thu Trạch. Nhịn xuống đau đớn toàn thân, Triển Chiêu dùng hết sức lực, đột ngột xuất thủ!

Toàn bộ sức chú ý của Vân Thu Trạch đều đặt trên vết thương trên cổ Triển Chiêu, cảm xúc trên đầu ngón tay, hình ảnh trong mắt đều làm nhiệt huyết hắn sôi trào. Hơn ba mươi năm, đây gần như là lần đầu tiên xuất hiện một tâm trạng khiến hắn không sao nắm giữ được, cái loại bất an, phiền loạn, quý động, thậm chí là vui sướng, từng loại đều vô cùng nguy hiểm. Vậy mà, loại nguy hiểm đó dường như khiến hắn mê mẩn.

Thứ mê mẩn này làm toàn bộ tinh thần hắn chăm chú. Mà cũng chính sự chuyên chú hiếm có này, giúp Triển Chiêu nắm chặt cơ hội! Lúc Vân Thu Trạch đang tập trung lên người cậu, hai tay Triển Chiêu giống như kiếm sắc xuất vỏ nháy mắt đánh về hông của Vân Thu Trạch.

Thân thủ của Triển Chiêu vốn không phải là đối thủ của Vân Thu Trạch, nhưng lần này cậu ra tay vừa nhanh vừa hiểm, lại không ngờ một kích trúng đích! Vân Thu Trạch không kịp né, cứng rắn chịu đựng hai đấm của Triển Chiêu đập vào hông! Vân Thu Trạch bị trúng đòn nặng nề phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng cũng không ngã ra sau. Năng lực phản ứng không thể sánh kịp trong buổi huấn luyện đặc cảnh ngày xưa, giúp hắn cùng lúc chịu hai đấm đó, hắn đột ngột quay lại, nghênh thêm một quyền nữa, hai tay mạnh mẽ bắt lấy hai vai Triển Chiêu, dùng một ít lực, đã có thể tháo khớp vai của cậu xuống.

Đau đớn khiến Triển Chiêu gần như ngất đi, cậu hét lên thảm thiết, mồ hôi lạnh như nước chớp mắt thấm qua áo quần.

Vân Thu Trạch nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Triển Chiêu, nhướn mày, thật sâu nhìn đối phương một cái. Nhận ra ánh mắt của Vân Thu Trạch, Triển Chiêu lập tức cắn răng, nhịn xuống đau đớn ở hai vai.

“Đau lắm phải không?”

Triển Chiêu nghe thấy câu hỏi của Vân Thu Trạch cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Quật cường của Triển Chiêu làm Vân Thu Trạch im lặng một lát, hồi sau, hắn không nhịn được nhẹ thở dài, trong giọng nói như tràn đầy bắt đắc dĩ. Hắn tiến lên một bước, đỡ vai Triển Chiêu, hai tay đẩy nhẹ, liền giúp bả vai Triển Chiêu trở về vị trí.

“Sau này không nên lỗ mãng như thế, đoán tâm là thế mạnh của em, nhưng về thân thủ, 10 em cũng không phải đối thủ của tôi. Đánh nhau với tôi, em chỉ thua thiệt mà thôi, hiểu chưa?”

“Nếu như ngươi còn làm ra hành động như vừa nãy nữa thì có thua thiệt, ta cũng không ngồi chờ chết đâu.” Triển Chiêu nhịn đâu, cố chấp đáp.

Vân Thu Trạch ngẩn ra, nhìn sắc mặt sương lạnh trên mặt Triển Chiêu, không nhịn được bất đắc dĩ cười, “Em lại quan tâm chuyện tôi đụng chạm em như vậy?”

Triển Chiêu không vui cau mày, lạnh lùng nói, “Vân Thu Trạch, tự ngươi biết, nếu thay đổi quan hệ giữa chúng ta, sẽ vô cùng bất lợi cho kế hoạch của ngươi. Ngươi cũng giống ta không muốn xảy ra chuyện này!!”


Lời của Triển Chiêu làm Vân Thu Trạch ngây ra, lát sau, trong mắt hắn nhảy ra một cái vui mừng. Triển Chiêu này, lại có thể mang tới cho hắn vui vẻ duy nhất. Mỗi lần khi hắn tưởng mình đã hiểu rõ Triển Chiêu rồi, Triển Chiêu lại có thể mang sự nhận thức này tiến lên một bước mới. Thông minh, có đôi khi là một sức quyến rũ vượt qua tất thảy, nhất là với loại người thông minh như Vân Thu Trạch mà nói.

Tâm tư của hắn mà Triển Chiêu lại có thể đoán chính xác như vậy. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Vân Thu Trạch đều hận không thể lập tức giết triển chiêu. Nhưng đồng thời, hắn lại càng càng càng không nỡ giết cậu.

“Nhưng, tôi cảm thấy tôi bây giờ hình như đã dao động rồi.” Vân Thu Trạch nhìn vào mắt Triển Chiêu, nửa thật nửa giả nói ra lời đang chiếm cứ trong tim hắn lúc này, “vừa nãy, trong nháy mắt, tôi chợt cảm thấy, vì em, hình như đáng để mạo hiểm một phen.”

“Vì tôi?” Lòng Triển Chiêu trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì biểu lộ trấn định, híp mắt nói, “Không lẽ anh lúc này không còn cố chấp với Bạch Ngọc Đường?”

Bạch Ngọc Đường? Lời của Triển Chiêu gần như đã nhắc nhở Vân Thu Trạch, hắn còn có một mục tiêu quan trọng hơn, quan trọng hơn cả chút cảm giác nhảy ra trong lòng này. Đúng nha, Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường mới là mục tiêu cuối cùng của lần hành động này! Không thể thay đổi, không thể thất bại! Khiến Bạch Ngọc Đường sống không bằng chết mới là mục đích cuối cùng của ta!

Biểu lộ kiên định trở lại trên mặt Vân Thu Trạch khiến Triển Chiêu hơi an lòng, cậu biết, cậu thành công dời đi sự chú ý của đối phương rồi. Vân Thu Trạch nói không sai, đoán tâm là thế mạnh của Triển Chiêu, cậu lúc này đã đoán được suy nghĩ trong lòng Vân Thu Trạch.

Nếu sức chú ý đã đổi, vậy làm sao để tăng thêm đà đây? Triển Chiêu chăm chú nhìn vào mắt Vân Thu Trạch, thờ ơ nói, “Chúng ta nói một chút về Bạch Ngọc Đường đi, nói thật tôi có chút tò mò về quan hệ của hai người.”

“Nói về Bạch Ngọc Đường?” Với đề nghị của Triển Chiêu, Vân Thu Trạch gần như nảy sinh cảnh giác trong chớp mắt, nhưng không hiểu vì sao, hắn lại không lập tức từ chối, mà theo bản năng hỏi cậu, “Em muốn biết cái gì?”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười đáp, “Chuyện sau này tôi biết rồi, nói về chuyện ba năm trước đi. Tôi muốn biết, lúc anh làm cảnh sát là thế nào, xảy ra chuyện gì với Bạch Ngọc Đường. Tôi nghe nói, khi đó anh ấy rất sùng bái anh. Tôi khá tò mò, cái loại người xú thí như Bạch Ngọc Đường sao có thể sùng bái người khác chứ?”

“Sùng bái?” Vân Thu Trạch hơi ngẩn ra, “Là Bạch Ngọc Đường nói cho em biết?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không phải anh ta nói, nhưng tôi biết đây là sự thật, đúng không?”

Lời của Triển Chiêu khiến Vân Thu Trạch trầm mặc một hồi, bất quá lúc hắn đưa ánh mắt trở lại với Triển Chiêu, trong mắt đã hiện ra một ánh mắt đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận