Tổ Trọng Án

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã ba tháng, gió thu mát lạnh, thời tiết từ ấm áp đã chuyển dần sang lạnh lẽo. Mọi thứ tiêu điều, thu hậu vấn trảm (秋后问斩(1),không làm tổn thương hòa khí. Bây giờ cũng không phải thời xưa, lúc thi hành án tử cũng chẳng còn ba cái quy củ của những vị tiền nhân hồi trước, thời điểm tử hình Tiền Minh được chuẩn bị trúng mùa này hoàn toàn là chọn đại. Sau khi tiến hành tư vấn tâm lí mấy tuần, tâm tình Triển Chiêu cũng khôi phục lại, giấc ngủ thật tốt cũng đã trở về, rất hiếm khi gặp lại ác mộng nữa. Tuy cánh tay bị Tiền Minh đâm bị thương, nhưng Triển Chiêu đối với tên sát thủ giết người này lại không cảm thấy hận, cậu cảm thấy Tiền Minh đáng thương nhiều hơn đáng ghét. Cho nên cậu quyết định đến trại giam lần nữa, để lần cuối cùng đưa tiễn vị tội nhân hai mươi mốt tuổi này.

Tiền Minh trước khi bị tử hình, lại càng gầy hơn so với ba tháng trước, nếu như bây giờ cho Triển Chiêu đấu lại với cậu ta, cho dù trong tay cậu ta có dao sắc đi nữa người bị thương cũng không phải là Triển Chiêu. Đại Tống 5 năm trước cũng thay đổi toàn bộ cách thức tử hình, bỏ súng mà đổi thành tiêm thuốc độc. Mặc dù vào giờ khắc cuối cùng, cha mẹ ruột của Tiền Minh cũng nhất mực không chịu đến, nhưng người đến tiễn cậu ta cũng không phải là ít. Thân nhân của hai cô gái bị hại dắt díu nhau, căm phẫn ngồi ở mặt kia lớp kính thủy tinh, chăm chú theo dõi từng động tĩnh trong phòng tử hình, chỉ sợ sơ ý, sẽ để ác ma giết hại con gái mình chạy mất. Trừ bọn họ ra, còn có mấy ký giả của trung tâm truyền thông trọng yếu ở thành phố D, sau khi dai dẳng đấu tranh cuối cùng đã được phê chuẩn, cho phép tiến vào nơi tử hình để chứng kiến sự kiện kết thúc của vụ án. 

Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bước vào khu vực nhỏ bé này, nhìn thấy số người đến xem nhiều hơn tưởng tượng, cả hai cùng lúc giật cả mình. Sau khi kinh ngạc một lát, hai người chọn chỗ ngồi ở hàng cuối ngồi xuống, Triển Chiêu ngồi một bên, bên cạnh Bạch Ngọc Đường là một cô gái khoảng chừng 30 tuổi, ăn mặc trang trọng, trang điểm khéo léo, hẳn là một nhân viên của trung tâm truyền thông rồi.

“Cảnh sát Bạch, chúng ta lại gặp nhau.”

Bạch Ngọc Đường hơi ngớ người, cẩn thận quan sát cô nàng một cái, liền nhớ ngay đến cái nữ ký giả hung hăng chạm phải ở cửa Tổ trọng án. Anh khẽ mỉm cười, mấy cái người này thật đúng là cố chấp.

“Chào.” Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt trả lại một câu, liền im bặt. 

Nữ ký giả không thèm để ý đến thái độ Bạch Ngọc Đường, giống như cô rất có kinh nghiệm, sớm đã quen việc đối mặt với kiểu người khôn lỏi rồi. Chẳng qua chỉ hơi lúng túng cười, cô ta đã tự nhiên nói, “Lần này, có thể trong thời gian ngắn phá được vụ án lớn như vậy, tổ trọng án quả nhiên danh bất hư truyền. Nghe đâu là cảnh sát Bạch tự tay tóm hung thủ đưa ra công lý, không biết tình huống lúc đó có phải nguy cấp lắm không? Còn nghe ở hiện trường có rất nhiều vết máu, cảnh sát Bạch bị thương à?”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó đã nhăn mày, anh lạnh lùng quan sát nữ ký giả, 

“Tiểu thư họ gì đây?”  

“Họ Bàng.” 

Bàng? Bạch Ngọc Đường lại nhăn mày, cái họ này thế nào lại quen thuộc vậy. Nhìn kỹ thêm một chút khuôn mặt của cô ta, càng nhìn càng thấy quen mắt. 

“Bàng Thống là gì của cô?” 

Nữ ký giả bật cười “Đồng nghiệp của cảnh sát Bạch, ngài Bàng Thống chính là anh trai của tôi, tôi là em gái duy nhất của anh ấy – Bàng Tiểu Điệp.” 

Bạch Ngọc Đường chậm rãi gật đầu, “Khó trách.” 

“Khó trách cái gì.”  

“Khó trách cô lại biết một ít thông tin không được công khai ra ngoài, bất quá cũng chỉ là một ít, Bàng Thống làm việc luôn biết tính toán, tôi khuyên cô đừng có đem những thông tin này tuồn ra bên ngoài, tránh việc thêm phiền cho Bàng Thống. Anh ta là người phát ngôn của tổ trọng án, tự anh ta có trách nhiệm với tổ và cảnh sát, cô đừng nghĩ là em gái của anh ta liền có thể quấn lấy để hỏi cái gì có hay không, các cô là ký giả, nhiệm vụ của ký giả là báo cáo sự thật chứ không phải ngồi chém gió.”  

Bàng Tiểu Điệp quả nhiên đã biết qua rất nhiều loại người, nhưng loại giống như Bạch Ngọc Đường biết rõ cô là em gái Bàng Thống cũng không thèm khách khí quả thật chưa hề gặp qua, bị chặn họng một lúc đã thấy khó chịu, biểu lộ trên mặt cũng có chút mất tự nhiên.

“Cảnh sát Bạch, tôi chỉ cảm thấy công chúng có quyền biết chân tướng.”

“Công chúng chỉ cần biết tội phạm đã bị xử trí, còn về chuyện đây là công lao của ai —” 

Bạch Ngọc Đường liếc Bàng Tiểu Điệp một cái, “Tôi nghĩ bọn họ cũng chẳng quá quan tâm như Bàng tiểu thư đâu, cô nói đúng không?” 

Bàng Tiểu Điệp cứng mặt, vừa định nói tiếp gì đó, chợt nghe một tiếng la thật nhỏ từ khắp nơi truyền tới, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn, đã tới lúc thi hành án tử.

Chất lỏng đỏ tươi vào thời gian chỉ định không chút do dự tiêm vào mạch máu, hô hấp của Tiền Minh bắt đầu dồn dập, con ngươi từ từ mở to, sinh mạng chậm rãi tiến vào hồi kết. Giữa những người ở đây truyền đến tiếng thút thít, rất nhanh trở thành gào khóc, Nỗi đau tinh thần cùng sự giải thỏa trong một lúc ở trong phòng đan xen vào nhau. Tội phạm đã chịu xử lý, giống như lời dặn dò cuối cùng của người đã ra đi, về sau, những người còn sống phải tiếp tục bước tới thật mạnh mẽ. 

Bàng Tiểu Điệp nhìn cảnh tượng đàng sau cửa kính bị một tấm vải gần giống tấm màn dần dần che khuất, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi quay đầu lại đã không tìm thấy Bạch Ngọc Đường nữa rồi, đương nhiên, càng không chú ý tới một Triển Chiêu cùng đi với Bạch Ngọc Đường. Tức giận cắn răng, tới mức nhỏ giọng chửi thầm, tức quá, lại để ahh ta chạy mất!!

Bạch Ngọc Đường cũng chẳng biết Bàng Tiểu Điệp đang chửi anh, mà có biết chắc cũng chẳng buồn để ý. Anh bây giờ đang đen mặt lái xe, Triển Chiêu lại làm bộ mặt buồn cười nhòm ngó, không hiểu nổi anh ta lại đang giận cái gì.  

“Cậu còn dám cười?” Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn Triển Chiêu, “Toàn là do cậu mới phiền toái thế này.”  

“Hả?” Triển Chiêu sửng sốt, cau mày suy nghĩ một chút, hỏi, “Sao lại tại tôi, không phải cô ấy tìm anh à?” 

“Tìm tôi?” Bạch Ngọc Đường vừa buồn bực vừa buồn cười, “Cậu không nghe cô ta nói hả? “Công chúng muốn biết hung thủ bị bắt như thế nào. Cậu có tin, bây giờ tôi lập tức quay lại mở cuộc họp ký giả, sau đó đem đại anh hùng nhà cậu quăng ra trước mặt mấy người đó, bảo đảm bọn họ tên tôi là cái gì cũng quên mất, trực tiếp nhào tới chỗ của cậu cho xem. Thế nào, có muốn thử một chút hay không?”  

“Đừng đừng đừng! Ngàn vạn lần không muốn!!” Triển Chiêu một thân mồ hôi lạnh, “Bao đại ca cũng hứa với tôi rồi, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài tổ trọng án, tôi cũng không muốn làm anh hùng gì hết, dù sao cũng không phải cảnh sát mà.”  

nhìn Triển Chiêu sợ như sắp chết, Bạch Ngọc Đường đổi giận làm vui “Thấy dáng vẻ cậu bị dọa sợ thế này, làm sao lúc đối mặt với tội phạm lại anh dũng như thế?” Dứt khoát đừng ở lại đại học A làm giáo sinh nữa, qua làm cảnh sát ở tổ trọng án luôn đi, cũng tiện đội trưởng Bao tính thành tích cho cậu, thấy thế nào?”  

Triển Chiêu hết hồn, híp mắt quan sát Bạch Ngọc Đường mấy lần, tới mức Bạch Ngọc Đường cảm thấy sợ hãi, “Cậu, cậu nhòm ngó cái gì?”  (Chú Bạch, chú là seme đấy seme)

“Không có gì.” Triển Chiêu đảo mắt, một hồi lâu sau, mới tiếp tục nói, “Có thể một 

ngày nào đó, tôi thật sự sẽ xin làm cảnh sát đấy.” 

Xe đột nhiên thắng gấp, Bạch Ngọc Đường đem xe dừng ở ven đường, quay đầu nghiêm túc nhìn về phía Triển Chiêu, “Thật?” 

Triển Chiêu gật đầu. 

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nghiêm trọng hẳn, nheo mắt nhìn Triển Chiêu, 

“Tại sao? Ở trường học không thoải mái?” 

“Rất thoải mái, cũng rất thích, nhưng làm người không thể sống thoải mái không được.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, ý bảo anh tiếp tục lái xe,

“Không nói chuyện này nữa, dù sao bây giờ hãy còn sớm, mấy năm này, tôi còn muốn tiếp tục theo học trong trường, chuyện sau này cứ để sau này nói đi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu không có ý định nói tiếp, bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài khởi động xe, trầm mặc một lúc lâu, anh đột nhiên giở giọng vô cùng nghiêm túc nói, “Làm cảnh sát rất nguy hiểm.”

Rồi lại tiếp tục trầm mặc, thật lâu sau Triển Chiêu mới đáp “Thế giới này vốn là đầy rẫy nguy hiểm.”  

Bạch Ngọc Đường chau mày, đưa mắt nhìn cánh tay bị thương của Triển Chiêu, nhờ quần áo dày che đi vết sẹo xấu xí, nhưng không cần nghĩ cũng biết, lúc đó đau biết bao nhiêu.

Không khí trong xe có chút nặng nề, Bạch Ngọc Đường ho một tiếng, đổi đề tài, “Cậu không nói, tôi cũng không biết thân thủ của cậu lại tốt như vậy. Công phu của cậu học từ ai?” 

“Không phải công phu gì đâu, chẳng qua là vài chiêu đánh lộn đơn giản.” Triển Chiêu khẽ cười, “Có điều công phu này là gia truyền, do chính anh hai dạy tôi đó.”

“Là anh trai từng nhập ngũ của cậu phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, có chút hứng thú. 

“Ừ, cho nên công phu tôi dùng đều là những chiêu được huấn luyện trong quân đội.” 

“Thì ra là thế,” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy anh hai cậu bây giờ cũng ở thành phố D ha.” 

“Không có, tôi vốn còn tính —–” Triển Chiêu vừa nói được một nữa, bỗng nhiên tiếng điện thoai vang lên.”  

“A? Trùng hợp thật, là điện thoại của anh ấy.” Triển Chiêu bấm nhận cuộc gọi, nhưng khuôn mặt vốn đang mỉm cười lại ngày càng trầm xuống, cho đến cuối cùng, trong ảm đạm còn mang chút hoảng loạn.

“Xảy ra chuyện gì?” lúc cậu cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường đã một lần nữa dừng xe ở ven đường, ân cần nhìn Triển Chiêu. 

“Tôi… Anh tôi….” Triển Chiêu lộ ra vẽ mặt vô cùng hốt hoảng, cậu nhìn đôi mặt lo lắng của Bạch Ngọc Đường, hít sâu, ổn định tâm tình, mới nói ra được cuộc gọi vừa nãy báo tin không tốt.

Bạch Ngọc Đường nghe xong cau mày, hơi suy tính rồi gật đầu. “Cậu bây giờ đừng hoảng hốt, bất kể là chuyện gì, cứ đi xem trước rồi tính sau. Thành phố S cũng không xa, đi xe khoảng ba giờ sẽ tới, bây giờ chúng ta đi luôn.”  

“Chúng ta?” Triển Chiêu nhíu mi. 

Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu không muốn để mình đến chuyện phiền toái này, cũng chẳng quan tâm cười, “Phải, chúng ta. Đồn cảnh sát bên thành phố S có bạn học của tôi, cũng tiện cho tôi đi nói chuyện một chút, đi thôi, đừng lo nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui