Món quà khung ảnh bằng gỗ này, khiến cho Hà Diệp nhớ tới lần gặp gỡ chính thức đầu tiên giữa cô và Lục Tân, cũng chính là lần hai người gặp nhau ở siêu thị nhỏ nhà cô.
Vậy nên, từ lúc ấy Lục Đã đã có "cảm giác" với cô rồi sao?
Vừa mới nghĩ như vậy, Hà Diệp không thể không bội phục Chu Tình được, không ngờ vậy mà lại bị cô ấy đoán trúng thật rồi.
Hà Diệp lại nhìn cô gái hoạt hình trong khung ảnh, có lẽ là do bầu không khí nên quả thực nhìn khá là đẹp đấy chứ.
Chiếc lá tròn tròn: [Ai vẽ vậy?]
Lục Tân: [Cô nhỏ của tớ, sinh viên tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật.
]
Chiếc lá tròn tròn: [Cậu cho cô ấy xem ảnh của tớ?]
Lục Tân: [Bức ảnh đại hội thể thao năm ngoái.
]
Chiếc lá tròn tròn: [Vậy cậu nói với cô ấy như thế nào?]
Lục Tân: [Không cần nói, tự hiểu.
]
Hà Diệp đúng là phục anh luôn, nếu cô mà thích ai thì chắc chắn sẽ không để cho người lớn biết.
Lục Tân: [Có thích không?]
Hà Diệp ăn ngay nói thẳng, có gì nói đấy: [Ừ, cô nhỏ của cậu giỏi thật đấy.
]
Lục Tân: [Bóc hết quà rồi?]
Hà Diệp đọc xong nhưng chưa trả lời vội, cô mở hộp quà thứ hai ra.
Hộp quà nhỏ tinh tế giống như hộp đựng trang sức, bên trong quả nhiên cũng là một sợi dây chuyền màu bạc.
Hà Diệp chưa từng tiếp xúc với những thứ này, cô thậm chí còn không phân biệt rõ được sợi dây chuyền mảnh nhỏ kia rốt cuộc là chất liệu gì.
Thứ thu hút cô đầu tiên, thực ra là chiếc mặt dây chuyền, đó là một chiếc "lá sen" xanh mươn mướt, mép của mặt dây truyền không được gọn gàng, nhưng hình dáng tổng thể là một hình tròn, giống như là nickname tài khoản wechat của Hà Diệp "Chiếc lá tròn tròn".
Mặt dây chuyền to bằng khoảng đồng xu một tệ, màu xanh lục ngọc bảo dịu mát và tròn trịa, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay của Hà Diệp.
Vì liên quan đến tên của mình nên Hà Diệp rất khó lòng không rung động với sợi dây chuyền này.
Sau khi sự bất ngờ qua đi, Hà Diệp nhớ tới vấn đề giá tiền, cô lập tức hỏi Lục Tân: [Là ngọc sao? Có phải rất đắt không?]
Lục Tân: [Phỉ thúy, đặt thiết kế riêng ở cửa hàng của nhà ông ngoại tớ, chỉ chọn chất liệu bình thường thôi, cậu không cần cảm thấy áp lực.
]
Chiếc lá tròn tròn: [! Người thân họ hàng nhà cậu đúng thật là đa tài đa nghệ.
]
Lục Tân gửi cho cô một bức ảnh, là chiếc móc chìa khóa mà Hà Diệp tặng anh, chỉ có điều bây giờ trên chiếc móc khóa đã có thêm một miếng ngọc phỉ thúy hình lá sen giống với của cô đang treo ở trên đó, nhưng nhỏ hơn nhiều so với chiếc mặt dây chuyền của Hà Diệp, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ không phát hiện ra được.
Chiếc lá tròn tròn: [Nhìn đẹp lắm, thực ra chỉ cần tặng tớ cái này là được rồi.
]
Cô cứ cảm thấy dây chuyền sẽ đắt hơn rất nhiều.
Lục Tân: [Tặng dây chuyền thích hợp hơn.
]
Chiếc lá tròn tròn: [Bình thường tớ cũng không đeo, có chút lãng phí.
]
Lục Tân: [Sau này khi nào ra ngoài chơi thì đeo lên.
]
Chiếc lá tròn tròn: [Được thôi, cảm ơn cậu.
]
Lục Tân: [Quan hệ của chúng ta bây giờ không gióng như trước nữa rồi, không cần khách sáo như vậy.
]
Chiếc lá tròn tròn: [Không nói nữa, tớ còn phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.
]
Lục Tân: [Được, ngày mai gặp.
]
Thực ra giáo án giảng bài cho ngày mai Hà Diệp đều đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ là cô không biết nên tiếp tục nói chuyện với Lục Tân như thế nào nên mới kết thúc cuộc trò chuyện như vậy.
Lúc này, Chu Tình lại gửi cho cô một dòng tin nhắn: [Về đến nhà chưa?]
Bấy giờ Hà Diệp mới trả lời lại, Chu Tình bèn gọi luôn video cho cô.
Hà Diệp chột dạ, ánh mắt né tránh.
Chu Tình cười vô cùng vui vẻ: "Nhìn cậu như thế này là tớ đoán được ngay Lục Tân đạt được ý đồ rồi, mau kể cho tớ nghe đi, cậu ấy tỏ tình với cậu như thế nào vậy?"
Người ăn dưa hóng chuyện còn hưng phấn hơn cả người trong cuộc là Hà Diệp, Hà Diệp không trốn tránh được, chỉ đành đơn giản tổng kết lại quá trình, nói với Chu Tình: "Thì, thì cùng nhau xem nhạc nước, sau đó cậu ấy nói thích tớ, hỏi tớ có muốn yêu đương không.
"
Chu Tình bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ: "Thật muốn tận mắt nhìn thấy cảnh này mà, với nhan sắc như của hai người các cậu, lời tỏ tình nào cũng đều lãng mạn hết.
"
Hà Diệp không có cảm nhận lãng mạn gì cả, lúc đó cô chỉ cảm thấy căng thẳng thôi.
"À đúng rồi, cậu ấy tặng quà gì cho cậu vậy?"
Quà sinh nhật vẫn đang bày ngay trước mặt Hà Diệp, cô xoay camera lại để cho cô bạn tốt của mình xem.
"Oa, cái khung ảnh này nhìn đẹp thật đấy, không hổ là học bá, đến cả quà tặng cũng khác so với những nam sinh bình thường kia.
"
"Dây chuyền! Lại còn là dây truyền hình lá sen!"
Hà Diệp liền nghe chị em tốt của mình cảm thán một lúc lâu.
Xem quà xong, Chu Tình đột nhiên nở nụ cười mờ ám: "Với cả, bầu không khí ở bên hồ tốt như vậy, Lục Tân có hôn cậu không?"
Hà Diệp: "! Không có, cậu nghĩ đi đâu vậy.
"
Chu Tình: "Đúng đúng đúng, Hà Diệp nhà chúng ta vẫn còn là một đứa bé mà!"
Hà Diệp bị câu hỏi này làm cho hoảng hốt: "Chắc không nhanh đến như vậy đâu đúng không? Chúng tớ vừa mới ở bên nhau.
"
Mặc dù quả thật là cô đã trưởng thành rồi, nhưng cuộc sống trong vai trò là một học sinh suốt mười mấy năm trước đó vẫn khiến cho Hà Diệp bất giác coi bản thân mình là một học sinh, việc quyết định thử yêu đương với Lục Tân đã đủ đột phá rồi, cô vẫn không thể nào tưởng tượng đến cảnh tượng quá mức kích thích như hôn môi này được.
Chu Tình bày ra vẻ mặt của một chuyên gia: "Loại chuyện này không có tiêu chuẩn, chắc còn phải xem tính cách của hai bên nam nữ như thế nào nữa, có những người có thể phải yêu đương rất lâu rồi mới có những động tác thân mật, có những người có thể mới chỉ quen nhau ngày đầu tiên mà chuyện gì cũng làm rồi, rất nhiều phim đều diễn với tình tiết như vậy mà.
Cái cậu Lục Tân đó, nhìn thì có vẻ như là kiểu người lạnh nhạt cấm dục, còn tính cách cụ thể của cậu ấy như thế nào, thì chỉ đành để cậu từ từ sờ mò tìm hiểu thôi, hê hê.
"
Hà Diệp:!
Cô một chút cũng không muốn sờ mò.
Bởi vì cuộc trò chuyện với Chu Tình tối hôm trước, mà ngày hôm sau khi xuống dưới tòa nhà gặp Lục Tân, ngoại trừ việc chưa làm quen được với thân phận mới vì vừa mới xác định quan hệ yêu đương, thì Hà Diệp còn có một chút phòng bị đối với những hành động thân mật, cô rất sợ Lục Tân sẽ đột nhiên muốn hôn mình.
Nhưng có điều những ý nghĩ đó đều được giấu sâu trong lòng, Lục Tân trông thấy bạn gái mình vẫn là bạn học Hà Diệp có chút hướng nội ngại giao tiếp với đám đông kia.
"Hôm nay phỏng vấn tình hình như thế nào?"
Đợi đến khi Hà Diệp ngồi lên yên sau xe đạp, Lục Tân vừa đạp xe vừa hỏi cô.
Hà Diệp chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô giải thích: "Là một cặp chị em gái song sinh chuẩn bị lên lớp mười hai, cũng là học sinh trường Nhị Trung của chúng ta, cần học thêm môn toán, tổ hợp tự nhiên, năm tới muốn thi vào một trường trọng điểm.
"
Lục Tân: "Hai người thì lấy phí như thế nào?"
Hà Diệp cười: "Ưu đãi một chút, một tiếng tổng cộng một trăm tám, nhà họ hy vọng một tuần dạy hai buổi, buổi sáng học toán, buổi chiều dạy tổ hợp tự nhiên.
"
Lục Tân: "Công việc làm thêm này của cậu quả nhiên là kiếm được nhiều hơn công việc kia của tớ.
"
Hà Diệp khiêm tốn: "Vẫn chưa chắc đã nhận được việc mà, càng những nhà mà có mục tiêu cao như vậy thì yêu cầu của phụ huynh lại càng cao.
"
Lục Tân: "Yêu cầu cao nên mới cần người như cậu.
"
Hà Diệp cười.
Tuyến xe buýt lần này không cần phải đổi xe, tám giờ năm mươi phút hai người thuận lợi đi tới tiểu khu nhà học sinh, trên đường đi Lục Tân vẫn giúp Hà Diệp che ô như lần trước, anh không hề có bất cứ hành động nào đặc biệt.
Cặp sinh đôi cùng với bố mẹ của họ đều ở nhà, lúc hai vợ chồng ra mở cửa, hai cô con gái cũng ra ngoài cửa đón tiếp, sau đó cả hai chị em đều nhận ra Lục Tân.
Lần này đều không cần tới Hà Diệp giới thiệu hộ anh nữa, hai cô gái liền đọc vanh vách thành thích của học bá Lục Tân ra!
Ánh mắt của hai vị phụ huynh cũng trở nên khác đi.
Lục Tân chào hỏi với cả gia đình họ xong, xác định sự an toàn của Hà Diệp khi ở đây chắc có lẽ không có vấn đề gì rồi mới khéo léo từ chối lời mời của hai vị phụ huynh, nói với Hà Diệp: "Dạy từ từ thôi, tớ ra ngoài tìm chỗ đợi cậu.
"
Nói rồi, anh lấy từ trong cặp sách ra một quyển sách chuyên ngành tự mang theo, sau đó đưa cặp sách cho Hà Diệp.
Sau khi chào tạm biệt, Lục Tân rời đi, Hà Diệp cũng bắt đầu buổi dạy thử hôm nay của cô.
Hai vị phụ huynh ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu một cuộc thảo luận ngắn.
Người bố: "Hai đứa nhỏ đó có phải đang yêu nhau không?"
Người mẹ: "Chắc là phải.
"
Người bố: "Liệu có khi nào sẽ xảy ra chút ảnh hưởng không tốt đối với hai đứa con gái của chúng ta không?"
Người mẹ: "Cứ yêu đương là sẽ ảnh hưởng không tốt à? Giáo viên trong trường còn kết hôn hết rồi thây, chỉ biết lo xa thôi.
Hơn nữa, cho dù có ảnh hưởng thì cũng là ảnh hưởng tích cực, để cho hai đứa con gái của chúng ta biết, chàng trai thật sự ưu tú cũng sẽ chỉ thích những cô gái ưu tú mà thôi, đầu tiên phải nâng cao thành tích của bản thân trước đã, thi vào một trường đại học tốt, tương lai không sợ không có bạn trai để cho mình chọn, hừ, ngày xưa tôi không hiểu những chuyện này, nếu không thì đã gả cho một người tốt hơn rồi.
"
Người bố: "! "
Trong thư phòng, hai cô gái một trái một phải vây quanh Hà Diệp, đều muốn nghe chuyện yêu đương của Hà Diệp và Lục Tân trước.
Hà Diệp:!
Đợi đến khi Hà Diệp mang theo bản hợp đồng đã được ký xong rời đi rồi, cả hai vị phụ huynh cũng mới nghe hai đứa con gái của mình kể lại rằng không ngờ Lục Tân vậy mà lại thi đại học xong mới theo đuổi Hà Diệp.
Người mẹ: "Thấy chưa, người như Lục Tân mới được gọi là thích thật lòng, khi còn là học sinh thì phải đặt việc học lên hàng đầu, sau khi tốt nghiệp mới suy nghĩ đến vấn đề tình cảm.
"
Cô chị của cặp chị em sinh đôi: "Con khâm phụ Hà Diệp hơn, ngày nào cũng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai như vậy mà chị vẫn có thể không phân tâm được.
"
Người mẹ: "Đó là người ta biết thứ bản thân thật sự cần là gì, hai đứa các con nhìn mà học hỏi đi.
"
Hà Diệp không biết gia đình nhà học sinh của mình đang thảo luận những chuyện gì, cô đi xuống dưới tòa nhà gặp Lục Tân, nhìn thẳng vào ánh mắt ân cần hỏi han của anh, Hà Diệp không nhịn được mà nở nụ cười.
Lục Tân không hề thấy bất ngờ, lúc Hà Diệp ngồi trong lớp học giảng bài cho những bạn học khác, thái độ kiên nhẫn giảng bài rõ ràng dễ hiểu, làm cho người khác vô cùng dễ hiểu.
Có lẽ cô không giỏi giao tiếp, thế nhưng năng lực kết nối và bày tỏ lại vô cùng xuất sắc.
"Buổi trưa vẫn ăn cơm ở ngoài?"
"Về nhà nấu đi, bên ngoài đắt quá rồi.
"
"Vậy thì gọi taxi về, nếu không thì buổi trưa nấu cơm xong cũng phải hơn một giờ rồi.
"
Taxi đi rất nhanh, cả quãng đường chỉ hết hai mươi phút, về đến tiểu khu mới là mười một giờ rưỡi.
Hà Diệp ngồi trên xe đạp của Lục Tân gọi điện thoại cho bố, nói bữa trưa chắc phải muộn một chút mới nấu xong.
Hà Dũng cười vui vẻ tỏ ý không sao cả.
Hà Diệp cất điện thoại đi, nghe thấy Lục Tân hỏi: "Chuyện của chúng ta, chú có biết không?"
Hà Diệp: "! Tớ chưa kể, cậu kể cho bố mẹ cậu nghe rồi sao?"
Lục Tân: "Vẫn chưa có cơ hội, hai hôm nay họ đều không ở nhà.
"
Hà Diệp lập tức nói: "Trước hết cậu đừng nói vội.
"
Mọi người sống trong cùng một tiểu khu, cô sợ một ngày nào đó tình cờ bắt gặp bố mẹ Lục Tân ở trên đường, vậy thì ngượng ngùng lắm.
Lục Tân: "Cũng được, đợi cậu chuẩn bị tốt thì tớ sẽ chính thức giới thiệu cậu với hai người họ.
"
Hà Diệp căn bản chưa từng suy nghĩ tới những chuyện này, gặp phụ huynh gì đó, cảm giác còn quá xa vời với cô.
Chiếc xe đạp men theo bóng cây dọc hai bên đường, chầm chậm tiến đến tòa nhà số bảy.
Thấy bạn gái mình đi tới gần cửa tòa đơn nguyên, sau đó rũ mắt chào mình rồi chuẩn bị đi vào, Lục Tân bóp chuông xe đạp.
Hà Diệp khó hiểu quay đầu lại.
Ánh mắt Lục Tân thâm trầm, anh đùa: "Lần trước đi cùng cậu cậu còn hứa là sẽ mời cơm trưa, bây giờ thành bạn trai của cậu rồi, đãi ngộ ngược lại còn kém hơn rồi sao?"
Hai má trắng nõn của Hà Diệp lập tức biến thành hai má đỏ: "Vậy, vậy tớ nấu xong sẽ gói riêng cho cậu một phần nhé?"
Lục Tân nhìn lên trên nhà: "Như vậy phiền phức quá, hay là tớ cũng lên đó, còn có thể giúp cậu nấu cơm.
"
Hà Diệp cắn môi, cúi đầu từ chối: "Đừng mà, tớ sợ bị hàng xóm nhìn thấy, sau đó sẽ nói cho bố tớ biết.
"
Lục Tân: "Vậy thì tới nhà tớ nấu, tớ không sợ bị hàng xóm bắt gặp, hàng xóm bên đó cũng không quen biết cậu.
"
Hà Diệp lắc đầu: "Thôi để tớ gói đồ ăn cho cậu đi.
"
Lục Tân: "Cũng được, lần này cậu nấu, lần sau tớ nấu, về nhà muộn thì ăn ở bên ngoài.
"
Hà Diệp đồng ý với anh.
Lúc này Lục Tân mới bảo cô vào nhà đi.
Hà Diệp thở phào một hơi, lúc đứng trong thang máy cô nghĩ, ngoại trừ nội dung cuộc nói chuyện ra thì lúc hai người ở cạnh nhau cũng không khác gì như lúc vẫn là bạn học bình thường.
Bởi vì hồ sơ thi đại học của Hà Diệp đủ để hấp dẫn phụ huynh nên chẳng qua bao lâu, Hà Diệp đã xếp kín lịch trình đi gia sư trong tháng bảy rồi, một ngày dạy từ bốn đến sáu tiếng, một tuần nghỉ hai ngày.
Lục Tân đi cùng cô tới những nơi dạy gia sư kia một lần, trong lúc đó cũng giúp Hà Diệp chọn đối tượng học sinh, sắp xếp thành một tờ bản đồ đường đi hợp lý nhất, ví dụ như là sắp xếp lịch dạy cho những học sinh có địa chỉ nhà gần nhau vào cùng một ngày, như vậy thì có thể bớt đi vài lượt ngồi xe buýt.
Học sinh nhiều cũng đồng nghĩa với việc Hà Diệp sẽ trở nên bận rộn hơn, ngoại trừ ban ngày phải đi dạy thì buổi tối về nhà còn phải soạn bài giảng hay chuẩn bị giáo án, chẳng thoải mái nhẹ nhàng hơn khoảng thời gian chạy nước rút đến kỳ thi đại học chút nào.
Chu Tình nghe kể xong thì liền cảm thám: "Người khác đi hẹn hò thì tới khu thắng cảnh hoặc tới rạp chiếu phim, còn hai người các cậu hẹn hò thì đều ở trên xe buýt xe taxi, thứ hai Lục Tân cũng phải tới Lam Hải thực tập rồi đúng không, vậy các cậu làm gì còn thời gian mà yêu đương?"
Hà Diệp: "Yêu đương cũng có phải là ngày nào cũng bắt buộc phải gặp nhau đâu.
"
Chu Tình: "Tùy các cậu đấy, là cảnh giới của tớ thấp, không hiểu được cách yêu đương của học bá như các cậu.
"
Bởi vì buổi "hẹn hò" của hai người họ quá mức nhàm chán, tấm lòng hóng chuyện chờ đợi chuyện hẹn hò của bạn mình cũng càng ngày càng nhạt bớt.
Hà Diệp cảm thấy như vậy vẫn rất tốt.
Sau đó, Lục Tân gửi cho cô một dòng tin nhắc đặc biệt: [Lao động và nghỉ ngơi kết hợp điều độ, cuối tuần đi xem phim nhé?]
Chiếc lá tròn tròn: [Dự báo thời tiết nói cuối tuần mưa vừa sẽ chuyển thành mưa lớn.
]
Lục Tân: [Bắt taxi đến đó, đảm bảo sẽ không để cậu phải dầm mưa.
]
Chiếc lá tròn tròn: [Được thôi, xem phim gì vậy?]
Lục Tân gửi ảnh chụp màn hình mấy bộ phim sẽ chiếu vào hôm đó cho Hà Diệp, để cho cô lựa chọn.
Hà Diệp quả thực muốn thả lỏng một chút, cô chọn một bộ bom tấn trên thị trường Hollywood đang hót lúc đó.
________________________________.