Tờ Vé Số Chết Chóc

Chương có nội dung bằng hình ảnh

1.

Tôi tên Âm Cửu Tư, năm nay 18 tuổi và cũng là quỷ sai đời thứ 283.

***Tớ search hán tự thì ra tên Diêm Cửu Tư, Diêm Cửu Ti, Âm Cửu Tư, Âm Cửu Ti nên tớ chọn 1 trong 4 cái tên này thôi, nếu mọi người thấy cái tên nào khác hay hơn thì góp ý tớ edit lại nhé

Tôi chịu trách nhiệm hỗ trợ xử lý các công việc ở địa phủ.

Nhưng gần đây, dưới địa phủ thật sự có quá nhiều việc phải làm.

2.

Trong ký túc xá.

Tôi cầm tờ vé số nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, trừng mắt một hồi mới nhận ra mình vừa trúng số, lập tức hét toáng lên: “Cái gì cơ? Trúng 20 triệu cơ á?”

Ngay lập tức một trận âm phong truyền đến, tôi vội vàng bịt chặt miệng mình.

Một âm thanh âm trầm vang lên trong căn phòng vắng vẻ: “Cô mà còn la nữa thì Diêm Vương cũng bị cô gọi đến.”

Người vừa lên tiếng chính là Hắc Vô Thường, người được tôi đánh giá là đẹp trai nhất ở địa phủ.

Anh ta là người chịu trách nhiệm về việc kết nối hai giới âm dương.

Nhưng dù anh ta có đẹp trai đến đâu, một đứa liếm nhan như tôi cũng không chấp nhận bị bắt phải tăng ca!

Xú quỷ căn bản không hiểu nổi đau của những con người luôn bị tư bản bóc lột!

Tôi đứng dậy kiểm tra cửa phòng ký túc xá, nhỏ giọng oán giận nói: “Dù sao cũng là vé số ở địa phủ, sao còn phải đốt xuống đó mới cho nhận giải nữa?”

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi không nói.

Tôi ném tờ vé số lên bàn, bắt chéo chân và khoanh tay thể hiện sự bất mãn của mình.

Trước đây làm quỷ sai rất nhàn.

Tiết Thanh Minh thì đốt chút tiền giấy, một năm bốn mùa mỗi mùa ra tảo mộ quét tước một lần, ngoài ra cũng chẳng cần phải làm gì khác.

Kết quả số người tiến vào luân hồi quá nhiều, hết lắp thêm lan can cho cầu Nại Hà lại đến sửa chữa đường Hoàng tuyền.

Hiện tại lại đến nói là cần phải xây Diêm La Điện! Có biết bao nhiêu thứ vẫn còn đang đốt cả ngày lẫn đêm kia rồi mà còn muốn đốt thêm?

Nhưng dĩ nhiên anh ta cũng không quan tâm đến sự phản đối yếu ớt của tôi.

Anh ta nhìn tôi nhướng đôi lông mày như đang cảnh cáo.


Trong đầu tôi lập tức hiện ra những quy tắc và điều lệ mà anh ta thường treo ở miệng, so với thế hệ trước thì rõ ràng đã nhiều hơn vài chục cái.

Tôi vội thu chân lại, bĩu môi ấm ức nhìn anh ta.

“Hắc ca ca, tôi còn phải học bài chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, chuyện xây lại Diêm La điện có thể đợi thêm 10 năm hay 20 năm nữa được không?”

Tôi nắm nhẹ tay áo anh ta khẽ lắc.

“Không thì để quỷ sai đời thứ 284 thay tôi xây đi, nhé!”

Còn chưa nói hết câu thì cánh cửa phòng ký túc xá đột nhiên hé mở, phía sau cửa chính là Mã Nhã Nhã, bạn cùng phòng của tôi.

Tư thế này nhìn sao cũng giống như cô ta vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe lén.

Mắt cô ta liếc ngang liếc dọc, trông vô cùng chột dạ.

Tôi cũng không biết rốt cục Mã Nhã Nhã đã đứng đó nghe được bao nhiêu.

3.

Đương nhiên chỉ có tôi mới có thể thấy quỷ.

Hắc Vô Thường ung dung ném ra một câu “Cho cô ba ngày” rồi xách đít rời đi, để lại tôi và Mã Nhã Nhã đứng nhìn nhau trân trối.

Cô ta chỉ xấu hổ đúng nửa giây, sau đó bắt đầu vênh váo tự đắc mà oán trách tôi.

“Ai bảo cô lau dọn phòng? Nếu làm túi hàng hiệu của tôi dính nước rồi thì cô có đền nổi không?”

Sau đó, ánh mắt cô ta rất tự nhiên mà liếc đến trên bàn.

Tiếp theo cô ta lại giả vờ giả vịt kiểm tra cái túi fake của mình.

Tôi liếc mắt xem thường.

Nghe lén thì nhận nghe lén đi, còn tìm cái cớ vụng về như vậy.

Tôi xùy một tiếng châm chọc: “Cho dù nó có hỏng thì tôi cũng đền nổi, cô yên tâm, dù sao cũng có phải hàng real đâu.”

Cô ta giận dữ hét vào mặt tôi: “Cô có ý gì?”

Tôi khoanh tay nhếch miệng cười đáp: “Cô kích động làm gì? Chột dạ à?”

Mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận.

Tôi chợt nhớ đến hôm khai giảng.

Ngày hôm ấy, Mã Nhã Nhã cũng đeo một cái túi fake nhưng lại khoe khoang khắp nơi là cái túi ấy có giá lên đến mấy chục ngàn. Đối với một người chỉ có 2 nghìn tệ một tháng để sống như tôi, con số kia quả thực là trên trời.


Hai người bạn của cô ta lập tức vây quanh xum xoe sờ mó, trên mặt còn hiện lên vẻ vô cùng hâm mộ.

Nhưng tôi chỉ liếc mắt nhìn đã biết đó là đồ giả, liền có lòng tốt nhắc nhở cô ta đừng để bị lừa, nhanh chóng tìm người bán đòi lại tiền đi.

Kết quả cô ta thẹn đến đỏ bừng mặt, lắp bắp nói rằng cô ta mua tại một cửa hàng rất lớn còn có hóa đơn, chẳng qua cô ta đã vứt ở xó xỉnh nào rồi.

Kể từ đó, cô ta mặt dày mua toàn đồ giả khoác lên mình, biến bản thân thành bạch phú mỹ trong mắt người khác. Tất nhiên là cô ta cũng không dễ dàng bỏ qua cho tôi vì tôi đã vạch trần cô ta tại buổi khai giảng hôm ấy, liên tục khiêu khích và tung tin đồn về tôi.

Chẳng qua, tôi thật sự quá bận rộn chẳng có thời gian mà để ý đến cô ta.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho cô ta chuyện cô ta cố tình nghe lén ngoài cửa, nhất định phải cho cô ta một bài học.

4.

Tôi nắm lấy cổ áo cô ta, nhìn cô ta hoảng sợ co rúm lại: “Nghe lén người khác nói chuyện cũng là chuyện mà một bạch phú mỹ như Mã tiểu thư đây nên làm sao?”

Cô ta thấp hơn tôi nửa cái đầu, lúc bị tôi túm cổ áo còn phải cố nhón chân lên mới đứng vững.

Tôi tiếp tục nói: “Mẹ cô mỗi ngày đều vất vả làm lụng nuôi cô, cô ở đây giả vờ giả vịt làm bạch phú mỹ chê nghèo yêu giàu cái gì? Có biết xấu hổ không?”

Mã Nhã Nhã bị tôi nói đến hồ đồ.

Cô ta chưa bao giờ nói về gia đình mình với bạn học, vì thế cô ta không nghĩ tới tôi lại biết chuyện về gia đình của cô ta.

Đúng lúc tiếng cười nói của hai bạn cùng phòng khác từ ngoài hành lang truyền vào.

Tôi lập tức buông cô ta ra.

Đột nhiên Mã Nhã Nhã ôm mặt khóc rấm rức, lại bắt đầu diễn trò: “Cái túi hỏng rồi thì thôi, tôi cũng không bắt cô đền tiền, tại sao cô còn đánh tôi?”

Hành động của cô ta thu hút sự chú ý của hai người bạn cùng phòng kia, bọn họ bao quanh cô ta như gà mái bảo vệ gà con.

Một người trong đó hét lên với tôi: “ Âm Cửu Tư, cô ganh tị với gia cảnh nhà Nhã Nhã cũng không nên động thủ đánh người chứ? Cô ấy đã mua nhiều đồ cho phòng ký túc xá của chúng ta như vậy, cô dám nói cô không dùng ké không?”

Tôi nghẹn họng không nói nên lời.

Dùng ké trong miệng bọn họ chính là cái nhang muỗi 5 tệ để trên bệ cửa sổ kia hai tháng trời sao. Cũng bởi vì trước giờ Mã Nhã Nhã luôn bị muỗi chích nên cô ta đã mua nó, ngoài cái đó cô ta cũng chẳng mua thứ gì thêm cho ký túc xá giống như lời bọn họ nói.

“Cửu Tư, cô tưởng cô giấu chuyện mẹ cô là nhân viên vệ sinh quét rác thì không ai biết sao? Cô vì sĩ diện nên mới bịa đặt cho Nhã Nhã chứ gì? Cô đúng là đê tiện!”

Tôi khiếp sợ ngây ngốc tại chỗ.

Cái gì mà mẹ tôi, rõ ràng là mẹ cô ta!


Cô ta đúng là điên rồi, ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng không dám thừa nhận?

Cô ta giả bộ đáng thương cầm cái túi fake lên và nói: “Không sao, tôi cho cô cái túi này luôn đấy!”

“Cô có bệnh à?”, tôi hất tay cô ta ra muốn thay mặt mẹ cô ta dạy dỗ cô ta một chút để cô ta biết thế nào là tình mẹ bao la.

Còn chưa kịp động thủ, trong đầu liền vang lên lời nhắc nhở của Hắc Vô Thường: “Cô nếu không muốn tích công đức nữa thì cứ nổi điên lên tôi xem…”

Ặc, con mẹ nó! Tôi suýt chút nữa bị nghẹn ch ế t.

Nhìn ba người ghê tởm trước mặt, tôi nhịn lại cơn giận, ném tờ vé số vào ngăn tủ khóa lại rồi ôm sách đến thư viện.

5.

Lúc tôi trở lại ký túc xá vào buổi tối, tôi phát hiện ổ khóa ngăn kéo đã bị cạy ra, tờ vé số đã biến mất.

Theo phản xạ tôi liền nghĩ đến Mã Nhã Nhã.

Nhưng tờ vé số đó là vé số của địa phủ, lại thưởng tiền Minh tệ chỉ có quỷ mới xài tới.

Ăn cắp một thứ như vậy để tế tổ tiên cô ta à?

Tôi tức giận lục lọi ngăn kéo và giường ngủ của mình một lượt, chắc chắn rằng tờ vé số không còn ở chỗ tôi nữa mới tìm trên giường Mã Nhã Nhã.

Đúng lúc cô ta vừa bước vào cửa, nhìn thấy liền hét toáng lên: “ Âm Cửu Tư, cô làm gì vậy?”

Tôi nhìn một con oán quỷ đang đu vắt vẻo trên vai cô ta, âm thầm rùng mình trong lòng.

Trong các loại quỷ quái mà tôi biết, oán quỷ là loại kinh khủng nhất. Người bị nó đeo bám sẽ liên tục gặp xui xẻo cho đến c h ế t.

Nhìn tình cảnh trước mắt này, tôi đã có thể khẳng định chắc chắn Mã Nhã Nhã đã lấy tờ vé số kia của tôi, sau đó bị bọn quỷ này đánh hơi thấy âm khí trên tờ vé số mà cô ta lấy đi.

Nếu tôi không đốt tờ vé số này gửi xuống Diêm La điện, phỏng chừng sẽ bị Hắc Vô Thường mắng cho máo chó ngập đầu.

Tôi bình tĩnh đưa tay về phía Mã Nhã Nhã, có lòng tốt nhắc nhở cô ta: “Tôi khuyên cô nên nhanh chóng trả đồ lại cho tôi, nếu không hậu quả tự cô chịu.”

Ánh mắt Mã Nhã Nhã láo liên một chút rồi nhanh chóng trấn định khôi phục dáng vẻ vênh váo tự đắc.

“ Âm Cửu Tư, cô đừng có vừa ăn cướp vừa la làng! Nhìn lại hoàn cảnh của tôi với cô một chút đi, là cô trộm đồ của tôi mới đúng!”

“Đúng đó, Âm Cửu Tư cô đừng có quá đáng!”, một chân chó thường xuyên a dua nịnh hót cô ta cũng lên tiếng phụ họa.

Được thôi, đã cho lời khuyên rồi còn cố chấp không muốn tin, tôi cũng không rảnh đôi co với mấy người này. Sự chú ý của tôi hoàn toàn tập trung trên người con oán quỷ kia.

Đột nhiên tôi nhìn thấy nó bẻ khớp xương ngón tay một chút rồi nhanh chóng gõ binh binh bang bang trên đầu Mã Nhã Nhã.

Tôi gấp đến mức cầm cái gối đang ở gần tôi nhất đập qua phía nó, la lên: “Cút ngay!”

Hành động này tuy làm gián đoạn động tác của con oán quỷ, nhưng lại hoàn toàn chọc giận Mã Nhã Nhã.

Cô ta tức giận giậm chân tại chỗ sau đó chạy vào nhà vệ sinh cầm lấy chậu nước hắt lên giường tôi.

“Âm Cưu Tư cô quá đáng vừa thôi! Tôi nói không lấy thì chính là không lấy!”

Lúc này, ngay cả con oán quỷ kia cũng ngây ngốc.


Tôi nhìn về phía giường mình, cảm thấy vô cùng nực cười. Nếu cô ta đã muốn ch ế t nhanh như thế, tôi đây cũng chẳng thèm quản.

Tôi không muốn nói nhiều với cô ta, xách túi đứng dậy nói: “Cô không trả chứ gì? Được thôi, vậy cô cứ đợi nhận hậu quả đi.”

Trước khi ra đến cửa, tôi vỗ vai cô ta nhưng lại nói với con oán quỷ.

“Ngươi muốn chơi cô ta thế nào thì cứ chơi.”

6.

Ngày hôm sau tôi gặp lại cô ta ở phòng thi.

Gần đến giờ nộp bài, đột nhiên Mã Nhã Nhã từ ngoài xông vào phòng thi, trên đầu còn đội một cái mũ trùm hoàn toàn khác với bộ dáng xinh đẹp hào phóng trước kia. Cô ta cứ thế xông đến trước mặt tôi hét lên:

“Cô đã làm gì tôi?”

“Tại sao những con quỷ lại kia đi theo tôi? Bọn chúng nói là cô để bọn chúng tới tìm tôi.”

Mã Nhã Nhã cũng không thèm ngụy trang nữa, tôi chưa từng thấy dáng vẻ thất thố của cô ta như bây giờ.

Tôi nhìn con oán quỷ đang vui vẻ lắc lư trên vai cô ta. Không hổ là ác quỷ, biện pháp tra tấn người cũng đủ tàn nhẫn.

Tôi đi đến gần Mã Nhã Nhã cảnh cáo cô ta: “Nếu cô sợ thì trả lại đồ cho tôi, đó không phải là thứ mà cô có thể đụng vào.”

Thấy cô ta không phục, tôi lại nói: “Hôm qua chỉ là mới bắt đầu, cô mà còn chấp mê bất ngộ thì những ngày như vậy sẽ còn rất dài.”

Tôi vừa nói xong, con oán quỷ dường như cũng hiểu lời tôi, vô cùng phối hợp mà gõ đầu cô ta một cái.

Mã Nhã Nhã điên cuồng ôm đầu hét toáng lên, thanh âm cao quãng tám cực kỳ chói tai. Mọi người trong phòng đều vô cùng hoảng sợ, không một ai dám bước đến để giúp cô ta.

Thầy giám thị không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, liền dẫn đầu xông vào giữ chặt cô ta để cô ta bình tĩnh lại. Nhưng càng chạm vào người cô ta càng phát điên, bắt đầu lục lọi khắp người lôi ra một tờ 20 tệ nhăn nhúm ném cho tôi.

“Tôi mua lại gấp 10 lần.”

Nói xong cô ta bắt đầu khóc lóc kể lễ với thầy giám thị: “Thầy ơi, thầy thấy đó, Âm Cửu Tư đang bắt nạt em.”

Cô ta không ngừng khóc trông vô cùng đáng thương.

Kết quả, thầy giám thị còn chưa kịp tỏ thái độ thì mấy bạn học xung quanh đã ồn ào thảo luận với nhau.

“Sao tôi cảm giác giống như cô ta mới là người bắt nạt Âm Cửu Tư ấy nhỉ?”

“Ha ha ha, cậu có thấy bộ tóc giả của cô ta đang lung lay muốn rớt ra ngoài luôn rồi không?”

“Mã tiểu thư thì ra cũng chỉ là cái đức hạnh này thôi sao?”

Mọi người mồm năm miệng mười, âm thanh càng lúc càng nhiều.

Mã Nhã Nhã bắt đầu hoảng loạn.

Trước đây cô ta được mọi người vây quanh hâm mộ, các bạn học thấy vậy cũng chỉ âm thầm chán ghét trong lòng, chẳng có ai dám nói thẳng ra trước mặt cô ta như bây giờ.

Cô ta nhìn tôi với đôi mắt ngập tràn sự thù hận: “Cô đợi đấy! Tôi nhất định sẽ chơi ch ế t cô!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận