12.
Một loại cảm giác thất bại khiến tôi ão não trong suốt đường đi đến nghĩa trang.
Tôi điều chỉnh tâm trạng tốt hơn một chút rồi ngồi xổm xuống, muốn dùng bút chấm qua bột vàng để vẽ tên người vừa mất lên bia mộ.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp mẹ Mã Nhã Nhã.
Hôm đó tôi mặc một bộ đồ màu xanh lá rất chói, lại ngất xỉu bên đường do hạ đường huyết dưới cái nắng như thiêu như đốt kia.
Một người phụ nữ trung niên bước đến gần, cẩn thận dè dặt nói: “Dì đang ăn cơm ở đây thấy cháu không khỏe, nếu cháu không chê thì ăn chút cơm của dì nhé?”
Tôi chóng mặt nhưng vẫn gật gật đầu.
Thấy tôi đồng ý, bà ấy mỉm cười lắc hộp giữ nhiệt trong tay một chút rồi đổ ra cho tôi một chén cháo thơm phức. Tôi một ngụm liền uống hết, cảm thấy nhạt nhẽo vì vốn dĩ đó cũng chỉ là một chén cháo trắng.
Nhưng thấy tôi chịu ăn và ăn ngon như vậy, bà ấy liền nhìn tôi ánh mắt lấp lánh muốn mời tôi ăn tiếp: “Cháu ăn thêm nhé? Dì cho ít gạo nên sợ cháu ăn một chén không đủ no đâu, cháu ngất đi vì thiếu dinh dưỡng đấy!”
Một hộp giữ nhiệt đầy cháo nhưng lại chẳng có bao nhiêu hạt gạo, tôi đau lòng nhìn bà ấy, cũng không từ chối mà tiếp tục ăn thêm chén nữa.
…
Tiếng cười cợt của mấy con quỷ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi đặt cọ vẽ và bát bột vàng xuống, nghi ngờ tiến về gần phía phát ra trận tràng cười kia.
Một con quỷ cấp cao giống như từng làm Trung tá ở dương gian đang đứng trước mặt đám quỷ con dạy học cho bọn chúng. Đối với đám quỷ con này, con quỷ cấp cao kia chính là ác mộng của bọn nó. Hắn ta còn nghiêm khắc và phạt nặng tay còn hơn cả một giáo viên thực thụ.
“Các trò nghe đây, thầy yêu cầu các trò duy trì tinh thần học tập, tự giác kỷ luật thật tốt! Trò nào dám làm biếng sẽ bị phạt thật nặng!”
Sau khi nghe đến đó, đám quỷ con thở dài ngao ngán, còn có đứa ầm ĩ khóc tu tu.
Tôi nghe thấy những lời này liền bật cười thành tiếng. Khi còn sống đã phải học, đến khi làm quỷ vẫn phải học, thật sự là không thoát được việc học.
Nhưng không biết tại sao đám quỷ kia lại cười lớn như vậy, tôi tò mò nhìn qua phía đó, kết quả lại nhìn thấy Mã Nhã Nhã đang run rẩy đứng trên bục giảng.
Phía dưới là vô số cặp mắt của những con oán quỷ đã xuất hiện tại sân thể dục trước đó đang nhìn chằm chằm cô ta.
Bọn họ không còn dáng vẻ hi hi ha ha ngày xưa, thay vào đó là sự nghiêm túc cùng trầm mặc. Mã Nhã Nhã ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cúi sâu đến mức mặt cô ta như dán xuống mặt đất.
Đột nhiên bọn quỷ như đánh hơi được mà quay đầu qua nhìn về phía tôi, một con trong đó còn cười hề hề nháy mắt với tôi.
Tôi buồn cười nháy mắt đáp lại.
Mã Nhã Nhã từng nói cô ta bị tra tấn bởi những con quỷ suốt cả đêm, thì ra là dùng phương thức khiến cô ta gặp ác mộng như này, đem linh hồn của cô ta đến nghĩa trang trước mặt cả bầy quỷ.
Vả lại những con quỷ này cũng không phải hoàn toàn lành lặn mà trông rất khó coi, có con thiếu tay gãy chân, cũng có con đứt đầu hoặc lòi cả nộ i t ạ ng ra ngoài.
Mặc dù từ nhỏ tôi đã nhìn thấy quỷ, nhưng thỉnh thoảng nhảy ra vài con như vậy cũng khiến tôi bị dọa đến nhảy dựng, huống chi tình huống bây giờ lại có nhiều con quỷ như vậy.
Cái này giống như bị cưỡng ép ngồi coi một bộ phim siêu kinh dị vậy.
Mã Nhã Nhã hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt chỉ vào bức tranh hình quả táo: “A…Apple.”
Phía dưới bầy quỷ con đồng loạt đọc theo: “Apple.”
Cô ta khóc nức nở tiếp tục nói: “Apple.”
Đột nhiên một con quỷ con giơ tay lên hỏi: “Cô giáo ơi, sao cô cứ nhìn xuống đất vậy ạ?”
Lên tiếng hỏi là một con quỷ con c h ế t trong một vụ tai nạn xe cộ, ngày thường cũng rất nghịch ngợm, vừa nói chuyện còn vừa đảo hai tròng mắt qua lại trong hốc mắt. Thấy Mã Nhã Nhã không trả lời, nó cũng không tức giận bay đến ôm lấy cô ta nói: “Cô giáo, cô thật xinh đẹp! Cô nhớ thường xuyên đến đây giảng bài cho tụi em với nha!”
Nói xong còn tinh nghịch chạm tay vào mặt Mã Nhã Nhã khiến cô ta hét toáng lên nhưng cô ta muốn động cũng không động được, chỉ có thể suy sụp nhìn con quỷ kia chà một tay đầy vết m á u lên mặt mình.
Cô ta gào thét đến khàn cả giọng, dùng hết sức đứng lên định chạy đi nhưng rất nhanh bị một con oán quỷ tóm lại.
Cô ta khóc muốn cạn cả nước mắt còn bọn quỷ liên tục cười khúc khích trông vô cùng thích thú.
…
Trong trạng thái xuất hồn cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của mình giống như một cuộn băng cassette đang dần hút lấy linh hồn của cô ta cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Đây là dấu hiệu cô ta sắp tỉnh lại khỏi cơn ác mộng.
Nhưng rất nhanh, cô ta một lần nữa bị một con oán quỷ kéo mạnh linh hồn ra khỏi cơ thể tiếp tục đứng trước mặt bầy quỷ.
Mã Nhã Nhã trợn mắt kinh ngạc và khóc lóc nói: “Tại sao các ngươi không thả tôi đi? Tôi sẽ đi xin lỗi m Cửu Tư, cầu xin các ngươi thả tôi đi được không?”
Cô ta vừa thở hổn hển vừa khóc lớn, giọng to đến mức toàn bộ cái nghĩa trang này cũng có thể nghe thấy.
Con quỷ cấp cao kia đột nhiên tức giận đem cái mũ quân đội trên đầu đập bộp xuống bàn khiến mấy con quỷ đang ồn ào xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại.
Hắn nghiêm trang đứng đó dùng thanh âm nghiêm túc không cho phép người ta cãi lại.
“Lớp học chứ không phải cái chợ, ai còn dám náo loạn thì cút ra ngoài.”
Hắn nói xong vẫn thẳng tắp đứng đó, khí thế uy nghiêm khiến Mã Nhã Nhã cũng không dám kích động khóc lóc nữa.
Cuối cùng, một con oán quỷ đứng ra tuyên bố lớp học đến đây liền kết thúc, tiếp theo cô giáo Mã Nhã Nhã sẽ chọn một bộ phim cho chúng ta cùng nhau xem.
Mã Nhã Nhã chọn trúng bộ phim tên “Hành Quân”.
Tôi đoán cô ta chính là nhìn thấy cái tên này liền có chút yên tâm hơn nên mới chọn nó chăng.
Trên màn hình xuất hiện một hàng binh sĩ bước đi chỉnh tề hành quân trên một cánh đồng cằn cỗi và leo qua những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, bọn họ ngày đêm cực khổ tiến về phía trước mà không biết đích đến.
Mấy con quỷ con nhìn màn hình chỉ tay về những binh lính rồi lại nhìn về phía con quỷ cấp cao kia, liên tục hỏi: “Ồ, các chú đều mặc đồ màu xanh ạ?”
“Họ đang đi dâu vậy?”
“Giày của bọn họ đều hỏng rồi, chân bọn họ còn chảy máu nữa, sao bọn họ không dừng lại nghỉ ngơi ạ?”
Trẻ con vốn có rất nhiều câu hỏi, bọn chúng liên tục hỏi nhiều như vậy dù thật sự muốn trả lời cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi không muốn xem tiếp nữa, tiến lên muốn bảo bọn nó dừng lại.
Đột nhiên Hắc Vô Thường xuất hiện sau lưng tôi từ bao giờ, giữ tôi lại và lên tiếng nói: “Dương gian luôn nhấn mạnh việc phải nhớ ơn các anh hùng liệt sỹ, âm phủ cũng phải như vậy, cứ để bọn nó xem để bọn nó nhớ kỹ bọn họ đã phải trả giá những gì.”
Tôi nhìn về phía những bia mộ vô danh tại nghĩa trang này, chóp mũi đột nhiên chua xót.
Thậm chí có những ngôi mộ chỉ lập bia, không hề được chôn cất thứ gì.
Mặc dù hồn ma của bọn họ đều tập trung tại đây, nhưng d i t h ể và xương cốt bọn họ còn đang ở nơi nào chẳng biết. Bọn họ chỉ là những linh hồn phiêu đãng, yên lặng không cách nào quay trở về gặp gia đình người thân hay bạn bè.
Bọn họ cũng không còn cách nào bảo vệ lãnh thổ này được nữa.
14.
Sau khi tôi mời Hắc Vô Thường ăn tối xong, nhìn điện thoại mới phát hiện hơn chục cuộc gọi nhỡ đến từ Mã Nhã Nhã.
Thấy tôi không trả lời, cô ta còn liên tục gửi đến rất nhiều tin nhắn.
Cô ta nói cô ta đã mua chăn và ga trải giường mới cho tôi, đều là của những thương hiệu lớn để tôi có thể ngủ thoải mái.
Cô ta còn nói hãy tha thứ cho cô ta, đừng để bọn quỷ kia tiếp tục đến tìm cô ta hù dọa.
Đồng thời còn hứa hẹn chờ tôi trở về sẽ lập tức trả lại tờ vé số kia.
Thấy cô ta xin lỗi chân thành như vậy, tôi vốn nên vui vẻ chấp nhận. Nhưng nghĩ đến mẹ cô ta vất vả làm rất nhiều việc mới chỉ dám bỏ tiền ra mua một bộ chăn gối thô ráp bình thường, tôi liền không vui nổi.
Tôi đau lòng tiếc tiền dùm cô ta. Bỏ ra nhiều tiền như vậy, đúng thật là chứng nào tật nấy.
Sau bữa ăn, tôi quay lại ký túc xá muốn đòi lại tờ vé số, dù sao Hắc Vô Thường cũng chỉ cho tôi ba ngày, đúng lúc ngày mai cũng vừa tới ngày thứ ba.
15.
Vừa đến cổng trường, tôi liền bắt gặp Mã Nhã Nhã đang lén lút đi ra ngoài từ một cánh cửa nhỏ khác.
Tôi nghi hoặc quyết định đi theo cô ta, xem thử cô ta làm gì mà phải lén lén lút lút như vậy.
Theo sau một quãng đường liền phát hiện cô ta thế mà đi đến ngân hàng Thiên địa, lúc này tôi mới kịp phản ứng lại. Chẳng lẽ cô ta giả vờ xin lỗi tôi để những con quỷ kia tạm thời buông tha cho cô ta, sau đó lén lút đi nhận 20 triệu tiền thưởng?. Truyện Teen Hay
Cô ta suy nghĩ cũng thật quá đơn giản.
Ngay cả khi cô ta đã biết tờ vé số đó được phát hành dưới địa phủ, cô ta vẫn tham lam muốn biến bản thân chim sẻ thành phượng hoàng.
Mã Nhã Nhã đứng do dự rất lâu trước cửa ngân hàng.
Ngay sau đó một đạo sĩ mặc áo choàng màu xanh xuất hiện, cùng cô ta tiến vào ngân hàng Thiên địa.
Ngân hàng Thiên địa có quy mô tương đương với các ngân hàng lớn ở dương gian, chỉ khác là nó chỉ mở cho quỷ hồn ở âm phủ và được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Bởi vì ở Diêm La điện không giải quyết các vấn đề liên quan đến tiền minh tệ, nên toàn bộ địa phủ phải phụ thuộc vào ngân hàng Thiên địa thông qua việc hóa vàng mã từ các tế tự ở dương gian.
Mã Nhã Nhã thuận lợi tiến vào, hẳn là dựa vào tờ vé số đầy âm khí kia.
Nhưng tên đạo sĩ kia đến làm gì nhỉ?
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái. Chẳng lẽ tên đạo sĩ kia thành quỷ rồi?
Tôi lén lút theo họ bước vào.
Nhìn Mã Nhã Nhã quen thuộc phối hợp với các quy trình của ngân hàng Thiên địa, tôi có thể chắc chắn cô ta đã tìm hiểu trước về nó.
Các quy trình ở đây cũng không quá khác với các ngân hàng ở dương gian, đều phải xuất trình một ít giấy tờ liên quan. Mã Nhã Nhã giống như đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, cô ta thành thạo hoàn thành các bước không chút bối rối nào.
Tôi tò mò nhìn tên đạo sĩ kia muốn nhìn rõ mặt hắn, nhưng Mã Nhã Nhã và hắn hoàn toàn đứng quay lưng về phía tôi, khiến tôi cái gì cũng không thể thấy.
Tôi có linh cảm không quá tốt, liền nhanh chóng gọi điện cho Hắc Vô Thường.
Điện thoại còn chưa thông thì Mã Nhã Nhã đã phát hiện ra tôi.
Cô ta khoanh tay hừ lạnh nói: “ Âm Cửu Tư, cô đang theo dõi tôi sao?”
Nghe Mã Nhã Nhã lên tiếng, tên đạo sĩ cũng từ từ quay đầu nhìn lại.
Tôi chỉ cần liếc mắt liền nhận ra hình xăm con trăn màu đỏ nằm giữa đôi lông mày hắn là của ai, bất giác cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Hắn căn bản không phải là đạo sĩ. Hắn chính là ác quỷ ngàn năm mà Diêm La điện truy nã rất lâu về trước - Nguyên Quỷ Mộ.
Hắn ta không phải là một con quỷ dễ đối phó, người bị hắn nhìn chằm chằm rất có thể sẽ phải bỏ mạng ngay lập tức.
(CÒN TIẾP