Tỏa Ái

Buổi sáng yên tĩnh bị một hồi chuông báo thức cắt đứt, ngay khi tiếng chuông thứ ba vang lên thì một cánh tay từ trong chăn thò ra, bấm tắt đồng hồ. Người nằm trên giường dụi dụi đôi mắt, dù vẫn còn luyến tiếc cảm giác ấm áp của chiếc chăn tơ nhưng hiểu rõ lúc này là lúc nào, lập tức đứng dậy thay quần áo.

Không giống với đồng phục ngày xưa là áo khoác xanh đậm, đồng phục hiện nay là tây trang màu đen phối hợp với cà vạt cũng màu đen, trông có vẻ trưởng thành hơn. Ba năm thoáng chốc trôi qua, gương mặt non nớt của một hài đồng ngày nào nay đã trở thành gương mặt thiếu niên trẻ trung.

Ba năm… Mâu Thần An không có nhiều thay đổi lắm, cậu vẫn là người hầu của Lãnh uyển, vẫn là người thân cận bên cạnh thiếu gia…

Trong đôi mắt đen đơn thuần thoáng hiện lên vẻ mờ mịt, từ hai năm trước cậu rốt cuộc đã biết hành vi của mình cùng thiếu gia gọi là gì. Khiếp sợ, kinh ngạc rồi lại không tránh khỏi cảm thấy khó hiểu.

Cậu thật không hiểu, vì sao thiếu gia lại làm thế với cậu? Loại chuyện này bình thường không phải đều làm với nữ nhân sao?

Chẳng lẽ vì thiếu gia không có kết giao với nữ nhân, mà cậu vừa vặn lại là người hầu thân cận của y, cho nên thiếu gia mới chọn cậu để làm chuyện đó… xem như giải tỏa dục vọng?

Nhưng mà…

Cậu nhớ rất rõ, lần đầu tiên cậu và thiếu gia phát sinh quan hệ là khi mới… 12 tuổi, lúc ấy cậu không có cự tuyệt. Cho dù khi đó cậu không rõ vì sao thiếu gia lại làm vậy với cậu, nhưng đáng lẽ cậu phải theo ý thức mà cự tuyệt chứ, tuy nhiên… cậu không có, một tia phản kháng cũng không.

Thật ra là tại sao chứ?

Chẳng lẽ vì cậu là người hầu nên phải nghe lệnh thiếu gia? Hình như là… không phải thế. Nếu cậu thật sự thấy chán ghét, cậu nhất định sẽ phản kháng, dù cho theo hợp đồng thiếu gia là chủ nhân của cậu thì y cũng không thể tùy ý muốn làm gì thì làm với cậu.

Nói vậy… là do cậu cũng thích sao? Thích được thiếu gia làm thế!?

Nghĩ đến khả năng này, Mâu Thần An không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vì cái gì mà cậu lại nghĩ như vậy…

Tạm thời không nói đến cậu, vậy còn thiếu gia thì sao? Y nghĩ gì chứ? Từ lần đầu tiên gặp mặt thì y đã muốn cậu, sau này lại có thêm rất nhiều lần phát sinh quan hệ, chuyện này sao có thể xem là ngẫu nhiên?

Đối với chuyện quan hệ giữa hai người là khác hẳn quan hệ chủ tớ thông thường, cậu đã sớm minh bạch. Cậu cũng từng cự tuyệt, từng nói rõ ràng với thiếu gia rằng hành vi thân mật của bọn họ… là không bình thường. Nhưng kết quả dĩ nhiên là cậu bị thiếu gia lạnh lùng cự tuyệt. Đó là lần đầu tiên cậu được thấy thiếu gia cười, rất lạnh nhưng cũng rất đẹp.

Bờ môi lạnh lùng quanh năm không đổi giương lên thành một đường cong mềm mại, đẹp như tranh vẽ, khóe môi mỉm cười như một cơn gió mát lành mà lại đầy vẻ mỉa mai.

“Ta nói rồi, cậu thuộc về ta.”

“……”

Ngây ngốc nhìn tuấn nhanh mỹ mạo dần tiến lại gần, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn mỏng manh như một sợi tơ, cảm giác áp bách trên môi làm cậu cảm nhận rõ ràng nụ hôn của y có bao nhiêu cưỡng chế cùng bá đạo.

Tất cả cự tuyệt tan rã, chỉ vì một câu nói của thiếu gia.

Cũng không phải cậu chưa từng nghe qua những lời này, ngược lại từ lúc bắt đầu đã nghe nhiều đến mức quen thuộc, chỉ là lúc ấy cậu không rõ lắm những lời nói đó mang ý nghĩa gì.

Còn hiện tại thì khác…

Cậu thuộc về thiếu gia!?

“Vì… vì sao?” Đôi mắt phượng gần trong gang tấc khiến cho cậu có chút khiếp đảm, áp lực làm nội tâm không ngừng rung động, tim đập mạnh như thể sau một giây nữa sẽ rớt ra ngoài.

Lòng bàn tay đã đầm đìa mồ hôi, Mâu Thần An nắm chặt tay lại, dường như chỉ có làm vậy mới có thể miễn cưỡng đè nén cảm giác khẩn trương không ngừng dâng cao. Con ngươi đen nhánh mang theo vẻ chờ mong nhìn vào Lãnh Linh Dạ, nhưng câu trả lời của y lại là –

“Cậu muốn hỏi cái gì?” Nhẹ vỗ về đôi gò má ửng hồng, ngón tay lưu luyến vuốt ve trên da thịt bóng loáng, Lãnh Linh Dạ không đáp mà hỏi ngược lại.

“Tôi…” Cậu muốn biết cái gì? Chính xác mà nói, cậu cũng không biết muốn y giải thích điều gì?

Mang theo thắc mắc, con ngươi đen trong sáng dần dần tan ra trong cơn mơ hồ. Đôi mắt phượng thoáng hiện lên một tia thương tiếc nhưng vẫn lạnh nhạt trả lời:

“Cậu chỉ cần nhớ kỹ cậu thuộc về ta là được rồi.” Những chuyện khác sau này cậu sẽ minh bạch.

Và cứ như vậy, hai người bọn họ tiếp tục duy trì quan hệ như trước đây, một tia mập mờ xen lẫn trong quan hệ chủ tớ.

Cài nút áo xong, liếc mắt nhìn chính mình trong gương lần nữa, Mâu Thần An hít sâu một hơi rồi đeo balô đi ra ngoài. Bước vài bước đến trước cửa một gian phòng khác, cậu vừa định gõ cửa thì cửa lại tự động mở ra, nhìn vào thì thấy thiếu gia đứng đó.

“Thiếu gia, anh đã dậy rồi?”

Liếc mắt nhìn người trước mặt đang mỉm cười, Lãnh Linh Dạ nhẹ gật đầu, lướt qua cậu rồi bước xuống lầu.

Vẻ lãnh đạm của Lãnh Linh Dạ cũng không chút nào làm Mâu Thần An vơi đi nụ cười trên mặt, thấy thân ảnh của y đã sắp biến mất ở khúc qunh, cậu vội vàng cất bước đuổi theo.

So với thiếu gia cao 180cm, cậu mới 165cm đứng bên cạnh y thật giống như tiểu hài tử. Bất quá, cậu đã quyết định sẽ gia nhập câu lạc bộ bóng rổ. Ba năm trước bận rộn với việc học, cậu không thể gia nhập bất kỳ một câu lạc bộ nào, thật sự rất đáng tiếc. Nếu như ba năm ở cao trung* (cấp 3) cũng như thế thì thật không cam lòng.

Không biết thiếu gia có thể cho phép cậu gia nhập câu lạc bộ hay không, nhưng dù thế nào, cậu cũng muốn cố gắng thuyết phục y đáp ứng.

Bước vào đại sảnh, tất cả người hầu của Lãnh uyển đều đã cung kính đứng yên một bên. Lý tổng quản vừa thấy Lãnh Linh Dạ xuất hiện, lập tức nghiêng cười chào đón:

“Thiếu gia, hành lý của cậu tôi đã bảo tài xế bỏ vào xe rồi.”

Ngân Tinh là trường trung học nội trú, trong ba năm học ở đây đều phải ở tại trường, đến kỳ nghỉ mới có thể về nhà. Trong trường tiện nghi đầy đủ, muốn mua gì cũng có không khác một siêu thị lớn. Lại vì lo lắng học sinh đều là con nhà giàu, căn cứ theo thói quen ẩm thực của họ, trường học đặc biệt thuê những đầu bếp nổi danh trong và ngoài nước đến đây phục vụ.

Nhưng dù là vậy, Lý tổng quản vẫn có chút lo lắng.

Nếu hỏi lão lo lắng cái gì, dĩ nhiên là không phải lo lắng chuyện Mâu Thần An. Cậu có thể chiếu cố tốt cho thiếu gia hay không, lão không phải nghi ngờ. Trong ba năm nay, cậu không phạm phải một sai lầm nào, ngoại trừ lần làm đổ cà phê lên váy phu nhân rồi bị đòn, từ đó đến nay cậu không tái phạm lần nào nữa.

Trên thực tế, lão từng thấy rất lạ, từ lần đó phu nhân không hề sai bảo Mâu Thần An bất cứ chuyện gì, và mỗi lần phu nhân cùng lão gia trở về thì Mâu Thần An luôn ở cạnh thiếu gia. Chuyện này rành rành hiển nhiên như thế, thân làm quản gia quản lý hết mọi chuyện lớn nhỏ trong Lãnh uyển, sao lão lại không nhận ra được.

Chẳng lẽ phu nhân còn cố kỵ chuyện lần đó nàng đánh Mâu Thần An mình đầy thương tích? Khả năng đó xem ra cũng rất lớn, nếu nàng dám phạt Mâu Thần An một lần nữa, không nói đến chuyện thiếu gia tuyệt đối sẽ không cho phép, danh vọng cùng danh dự của Lãnh gia cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Kể từ lần nghiêm hình kia, đã có không ít người hầu xin từ chức a.

Lão hoàn toàn có thể lý giải được suy nghĩ của bọn hạ nhân ấy, thay vì tiếp tục ở lại Lãnh uyển làm người hầu trong lo sợ, chi bằng sớm rời đi, miễn cho da thịt không phải chịu khổ.

“Ân.”

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng kéo suy nghĩ của Lý tổng quản quay về, mắt thấy thiếu gia đã bước đến xe, lão vội vàng kéo Mâu Thần An lại, thấp giọng phân phó:

“Ngươi phải chiếu cố thật tốt cho thiếu gia, biết không?”

“Dạ, tổng quản.” Đột nhiên bị giữ chặt làm Mâu Thần An bất giác muốn vùng vẫy né tránh, dù biết Lý tổng quản không có ác ý gì nhưng thân thể cậu vẫn không tránh khỏi vặn vẹo.

Cảm nhận được cánh tay gầy nhỏ kia khẽ cựa quậy, Lý tổng quản lập tức buông cậu ra, lời lão nói cậu đã nghe rõ thì lão còn giữ tay cậu làm gì, huống hồ…

“Thiếu gia, cậu đi đường cẩn thận.” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Linh Dạ làm Lý tổng quản cung kính cúi đầu, lão cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi tay lão buông lỏng ở hai bên đang run nhẹ đã bán đứng lão.

Từ khi minh bạch tầm quan trọng của Mâu Thần An đối với thiếu gia, sai bảo cậu giống như những người hầu khác ở Lãnh uyển lão còn không dám nữa chứ đừng nói là đụng chạm vào cậu. Khi nãy lôi kéo cậu như vây, trong mắt thiếu gia lão đúng là đã quá phận.

Ko nhìn tới Lý tổng quản đang cúi đầu, Lãnh Linh Dạ kéo Mâu Thần An đang đứng một bên vào trong xe.

Đợi hai người an vị rồi, chiếc xe hơi lập tức nhanh chóng rời khỏi Lãnh uyển.

Đợi đến khi không còn nghe được tiếng xe nữa, Lý tổng quản mới dám ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bóng dáng chiếc xe đã khuất xa, lão khẽ thở dài.

Bọn họ như vậy, được không…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui