Tỏa Ái

“Làm sao vậy?”

“A Đức té từ trên nóc nhà xuống.” Đỡ chồng từ trên mặt đất ngồi dậy, Đỗ Tĩnh Nhu lo lắng nói, không biết có… ngã trúng đâu không nữa.

“Khàn –!” Nương theo sức thê tử, Mâu Đức Hưng từ trên mặt đất đứng lên, giây tiếp theo lại đau đến lần nữa té xuống đất.

Nghe được tiếng thở dốc gấp gáp của chồng, Đỗ Tĩnh Nhu liền vội vàng hỏi:

“Anh bị thương ở đâu?” Nói xong liền kiểm tra toàn thân người dưới mặt đất.

“Chân dường như không nhúc nhích được.” Chỉ chỉ chân phải, Mâu Đức Hưng đau đến nhíu mày.

Ngồi xổm người xuống kiểm tra chân phải, thấy không có thương tổn đến xương cốt, người hàng xóm an ủi:

“Không có việc gì, có thể là trật khớp thôi, trước tiên mang anh ấy vào nhà đã.” Mọi người cùng đỡ lấy Mâu Đức Hưng vào trong nhà, để hắn ngồi trên ghế.

“Cám ơn anh, Lý đại ca.” Hảo an bài cho chồng xong, Đỗ Tĩnh Nhu hướng hàng xóm nói tiếng cám ơn. Nghe được Mâu Đức Hưng chỉ là bị trật chân, trong lòng cũng yên tâm không ít.

“Đừng khách sáo, thôi vậy tôi về trước.” Khoát tay áo tỏ vẻ không có gì, người hàng xóm quay trở về nhà hàng của mình.

Theo sau chân người hàng xóm, Đỗ Tĩnh Nhu vội vàng thúc giục ba đứa con trai đi thay quần áo, rồi phân phó con gái lớn đi nấu canh gừng, con gái nhỏ đi lấy rượu thuốc. Còn chính mình thì đem cái thang chuyển vào trong cửa hàng, đóng cửa thật kỹ, xong nàng đến cạnh chồng, nhận rượu thuốc rồi thay hắn xoa thuốc vào chỗ chân phải bị thương.

“Kiên nhẫn một chút.” Đổ một ít rượu thuốc lên tay, xoa bóp vài cái rồi ấn lên chỗ sưng đỏ.

“Ân.”

Xoa nhẹ một hồi lâu, Đỗ Tĩnh Nhu mới dừng động tác lại. Lúc này ba đứa con đã thay xong quần áo, tiếp tục mang chậu rửa mặt cùng thùng nước đặt ở những chỗ bị dột nước trong tiệm, con gái lớn cùng con gái nhỏ cũng mang canh gừng đi ra.

“Các con uống chén canh gừng trước đi, để tránh bị cảm mạo.” Đặt một chén canh gừng vào tay chồng, Đỗ Tĩnh Nhu nói: “Anh uống trước, em đi thay quần áo.”

“Ừ, em đi đi.” Thổi nhẹ một chút, Mâu Đức Hưng nhân lúc còn nóng uống xong chén canh gừng. Canh nóng theo yết hầu chảy vào trong dạ dày, cơ thể bị mưa to gió thổi làm lạnh băng ấm áp hẳn lên.

Thay xong quần áo, Đỗ Tĩnh Nhu trên tay cầm một bộ quần áo sạch sẽ hướng Mâu Đức Hưng đi tới.

“Anh cũng thay quần áo đi, quần áo ướt sũng dính lên người dễ bị cảm mạo lắm.” Mang khăn lông khô đến lau nước mưa trên người Mâu Đức Hưng, Đỗ Tĩnh Nhu đặt áo lên người hắn. Bởi vì Mâu Đức Hưng bị trật chân không thể đứng thẳng, Đỗ Tĩnh Nhu cùng Mâu Thần An hợp lực giúp hắn mặc quần vào.

Ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, vừa rồi đã xử lý tốt nên bây giờ rõ ràng không còn nhiều chỗ bị dột nước như trước nữa. Mấy chỗ bị dột một ít nước cũng đặt thùng nước để hứng rồi, có lẽ ngày mai cũng không có bị tổn hại gì nhiều.

Dìu Mâu Đức Hưng vào trong phòng, Đỗ Tĩnh Nhu để hắn nằm xuống giường. Nghĩ đến ngày mai bọn nhỏ còn phải đến trường, Đỗ Tĩnh Nhu đơn giản thu dọn qua loa, rồi thúc giục bọn họ mau lên giường ngủ.

Bất quá Đỗ Tĩnh Nhu cùng Mâu Đức Hưng thế nào cũng ngủ không được, trận bão đột ngột này so với trước đây lớn hơn, chưa nói ngày mai còn phải sửa nóc nhà, cũng không biết trận bão này sẽ kéo dài bao lâu. Ngày mai chồng nàng bị trật chân tạm thời không thể ra biển, mà cho dù hắn không có việc gì thì đang có bão thế này cũng vô phương ra biển được.

Ai, sắp đến cuối tháng rồi, tức là lúc bọn họ phải đóng tiền thuê nhà một quý. Vốn bọn họ phải đóng tiền cả năm, nhưng lúc trước bọn họ đã cố năn nỉ xin chủ nhà cho bọn họ đóng theo quý. Bất quá điều kiện tiên quyết là bọn họ phải cam đoan không khất nợ tiền thuê nhà, nếu không chủ nhà sẽ để người khác thuê.

Nếu lần này đóng tiền thuê nhà, vậy chẳng còn lại bao nhiêu tiền, đến lúc đó bọn họ phải làm sao cho tốt a! Không biết có thể hay không thương lượng với chủ nhà để bọn họ lùi lại mấy tháng rồi hẵng đóng? Nếu được vậy thì tốt quá, chỉ sợ khả năng này không cao lắm.

Nghĩ đến cuộc sống sau này, Đỗ Tĩnh Nhu nhịn không được lần nữa thở dài.

Nghe tiếng thê tử bên cạnh thở dài, Mâu Đức Hưng trong lòng quả thực khó chịu không thôi. Hắn như thế nào không biết rõ thê tử đang lo lắng cái gì, chính là trước mắt thật bất lực, hết thảy đành chờ ngày mai rồi tính.

***

Sáng sớm, Mâu Đức Hưng cùng Đỗ Tĩnh Nhu thức dậy, kiểm tra trong phòng và nhà hàng, may mắn chính là tổn thất không lớn lắm. Đợi đến lúc mưa tạnh, bọn họ chỉ cần sửa lại nóc nhà thì tốt rồi.

“Chân anh bị thương, đừng làm gì hết, ngồi đó là được rồi.” Nhìn chồng kiễng chân đi tới đi lui, Đỗ Tĩnh Nhu thật sự nhìn không được. Đỡ hắn ngồi xuống ghế, lại vội xoay người đi.

Từ khi có bão đổ bộ, mưa to cứ một mực duy trì không dứt, sáng nay tuy mưa đã nhỏ hơn nhưng ngoài đường vẫn rất khó đi. Nhìn từng hạt mưa to bên ngoài, Mâu Đức Hưng không khỏi nhíu mày.

“Hiện tại mưa lớn như vậy, đi ngoài đường không an toàn lắm, em nói xem có cần xin phép thầy giáo cho bọn Tiểu Quang nghỉ hay không?” Tình hình này mà để bọn nhỏ đi học, hắn thật sự lo lắng, hắn quay đầu lại cùng thê tử thương lượng để cho bọn nhỏ hôm nay không cần đến trường.

Vừa đem thùng nước rửa sạch rồi đem cất, Đỗ Tĩnh Nhu vừa dành thời gian nhìn tình hình bên ngoài một chút.

“Ân, vậy anh gọi điện cho thầy của tụi nhỏ đi.” Đem điện thoại đặt ở trên kỷ trà bên cạnh Mâu Đức Hưng, rồi lấy trong ngăn kéo ra mảnh giấy màu bạc đưa cho chồng, trên đó ghi lại số điện thoại liên lạc của mọi người.

Trở mình ra sau, Mâu Đức Hưng bắt đầu gọi điện.

Thấy hắn chưa nói mấy câu đã gác máy, Đỗ Tĩnh Nhu không khỏi nghi hoặc.

“Sao thế? Trường học không cho xin nghỉ à?” Bọn Tiểu Quang chỉ học trường tiểu học bình thường thôi, hẳn là phải cho phép chứ.

“Không phải, vừa rồi thầy giáo nói vì có bão nên trường học nghỉ ba ngày, ông ấy đang định báo cho chúng ta biết.” Xem ra lần này bão hẳn là rất lớn, nếu không trường học cũng sẽ không nghỉ ba ngày.

Gật đầu tỏ vẻ đã rõ, Đỗ Tĩnh Nhu đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.

Cùng lúc đó, tiểu hài tử của Mâu gia cũng lục tục từ trong nhà đi ra. Biết trường học nghỉ ba ngày, bọn chúng đều mừng rõ hò hét.

Ăn điểm tâm xong, bọn chúng dọn dẹp nhà cửa rồi tự giác đi làm bài tập. Bởi vì bão đổ bộ, hiện tại trên đường lớn căn bản cũng không có ai qua lại. Lại nghe tin tức rằng, lần này cơn bão cấp mười hai sẽ duy trì liên tục ít nhất là hai, ba ngày, kèm theo bão còn có mưa to.

Trên TV, bọn họ chứng kiến nhiều nơi nhà cửa bị hư hao nghiêm trọng, vài cái cột điện bị gió bão làm ngã qua một bên khiến nhiều khu bị mất điện mất nước, hiện tại đang gấp rút sửa chữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui