Tỏa Ái

Thấy người trong ngực nghiêng đầu né tránh, khuôn mặt tuấn tú càng thêm lạnh lẽo, không chút biểu tình cắn mạnh vào tai người kia một cái, làm cậu kêu lên một tiếng đau đớn.

Bàn tay vói vào trong quần áo, không thèm đếm xỉa đến thân hình đang run rẩy kia, tùy ý vuốt ve da thịt ấm áp, trượt dọc xuống theo xương sống, khi sắp chạm vào quần lót thì một bàn tay gầy nhỏ bất chợt ngăn cản lại.

“…Không cần.” Giữ chặt bàn tay to lớn ở sau lưng, Mâu Thần An lúng túng nói. Không cần nhìn cũng biết, y phục trên người cậu đã mất trật tự không chịu nổi. Liếc mắt nhìn lại, áo sơmi đã bị mở toang ra, từng mảng lớn da thịt lõa lồ trong không khí.

Thấy Mâu Thần An vẫn run rẩy, không nói tiếng nào nhưng hành động rõ ràng là phản kháng, đôi mắt phượng càng thêm thâm trầm, đáy mắt cũng xuất hiện một tia tàn ngược nồng đậm.

Một nụ hôn sâu rơi xuống đôi mông mọng đỏ, dần dần trượt xuống cần cổ, xương quai xanh. Mỗi nơi y đi qua, làn da ngăm đen đều lưu lại những dấu vết màu đỏ sậm.

Phối hợp với đôi môi vừa liếm vừa hôn, bàn tay to lớn bị ngăn cản lúc này bắt đầu di chuyển, xuyên qua lớp vải quần lót, bắt được đôi cánh mông đang vểnh lên liền không ngừng xoa nắn, hưởng thụ cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay.

Quần áo đã bị cởi ra làm Mâu Thần An cảm nhận rõ ràng cảm giác mát mẻ sau lưng, lại thấy những ngón tay thon dài sắp xâm nhập vào khe mông, lập tức nhịn không được cất lời van xin:

“Thiếu gia, đừng mà!”

Nghe tiếng khẩn cầu đó, Lãnh Linh Dạ ngẩng lên nhìn cậu, nhìn thấy ở đáy đôi mắt đen đang gần trong gang tác kia là sự sợ hãi.

“Không muốn?” Giọng nói càng thêm lạnh băng đáng sợ.

Nhìn vào đôi mắt phượng đã bốn năm không thấy, vẫn là bộ dáng lãnh khốc như trong trí nhớ.

“Em…”

Nhìn đôi môi khẽ mấp máy của cậu, Lãnh Linh Dạ không kiềm được, trong nháy mắt hạ xuống một nụ hôn. Không phải là một nụ hôn ngọt ngào, chỉ có bá đạo cùng cường thế, thậm chí còn mang theo một tia tàn bạo.

Thụ động tiếp nhận nụ hôn sâu, cậu phát giác đôi mắt phượng kia vẫn lạnh băng như cũ. Hai thân thể dán chặt vào nhau khiến cậu cảm nhận rõ ràng vật thể nóng rực đang cọ vào đùi cậu. Biết rằng bản thân căn bản chạy không khỏi, nhưng đôi mắt đen vẫn khẽ chớp như muốn cầu xin người kia dừng lại. Bọn họ không thể làm vậy nữa, không nói đến thân phận cách biệt quá xa, hiện tại thiếu gia cũng đã có hôn ước, tuyệt đối không cần phát sinh quan hệ thêm một lần nữa.

Nhưng dù muốn đến đâu, tiếng cầu xin cũng bị nụ hôn bá đạo làm cho nuốt ngược trở lại, đầu lưỡi bị gặm cắn khiến cậu đau nhói, toàn thân run rẩy. Ngay khi dưỡng khí trong lực ngực sắp bị hút cạn thì đôi môi kia rốt cuộc cũng tách ra một chút.

Thở hổn hển hấp thụ không khí, nhưng nhiệt độ trên môi truyền đến làm cậu biết người kia vẫn chưa rời đi, đôi mắt đen thoáng lướt qua một tia rung động.

Một lần nữa, bàn tay nhỏ gầy của cậu lại ngăn cản bàn tay to lớn kia. Hiểu rõ sắp phải đón nhận một cơn lửa giận bùng phát của nam nhân lạnh băng kia, nhưng Mâu Thần An vẫn quyết định mở miệng:

“Thiếu gia, anh đã có vị hôn thê, chúng ta không thể tiếp tục như vậy. Hơn nữa tương lai em cũng phải… kết hôn…” Lời còn chưa dứt, cằm đã bị đôi tay cứng như thép bắt lấy.

Nghe cậu nói mấy câu đó, đôi mắt phượng không khỏi trầm xuống, cậu ta dám nghĩ đến chuyện kết hôn? Từ bao giờ y cho phép cậu ta có suy nghĩ này? Bốn năm nay, y luôn cho người ngày đêm giám thị nhất cử nhất động của cậu, kịp thời báo cáo những tình huống mới nhất. Theo dõi gắt gao như thế, sao có thể tồn tại một con cá lọt lưới?

Bất cứ khi nào có một mồi lửa vừa nhen nhúm, y liền ngay lập tức cho nó lụi tàn không dấu vết.

Khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong tàn nhẫn, Lãnh Linh Dạ lạnh băng nói ra từng câu từng chữ:

“Tôi có cho phép em kết hôn?” Ngay khi Mâu Thần An còn đang kinh ngạc, Lãnh Linh Dạ tiếp tục nói: “Còn nữa, bốn năm trước tôi có cho phép em rời đi?”

Sự âm trầm của nam nhân làm cho Mâu Thần An vốn đã rất quen thuộc với Lãnh Linh Dạ cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy dữ dội. Bình thường dù thiếu gia có tức giận cũng không phải nhằm vào cậu, cho nên cậu mới có thể thản nhiên đối mặt, nhưng lại không nghĩ tới có một ngày thiếu gia lại tức giận vì cậu như thế, có lẽ là cậu đã đem chuyện bốn năm trước suy nghĩ quá đơn giản chăng?

Cậu cho rằng cậu ly khai đối với cả hai đều là chuyện tốt, lại quên mất thiếu gia căn bản không chấp nhận cho cậu tự tiện làm chủ, càng đừng nói là tự tiện rời đi.

Ôm lấy người trong ngực, để cậu dựa lưng vào trước ngực của mình, cởi toàn bộ quần áo còn lại trên người đem ném xuống đất, vặn bung hai cánh mông mềm mại ra, để tiểu huyệt còn chưa hé mở kia đối xứng với dục vọng nóng bỏng của mình.

Một loạt động tác nhanh đến mức làm cho người ta không kịp phản ứng, Mâu Thần An vừa mới cảm thấy bên hông bị một lực kéo mạnh khiến cậu phải dựa sát vào người Lãnh Linh Dạ, lại lập tức nhận ra dục vọng cực đại mang theo lửa nóng của y đã ở ngay trước địa phương tư mật của cậu, liền sợ hãi kêu lên:

“Không!” Nỗi đau đớn tê tâm liệt phế của bốn năm về trước khiến cho Mâu Thần An sợ đến mức run rẩy kịch liệt, cậu không muốn phải chịu đựng loại đau đớn như bị xé rách đó thêm một lần nữa.

Sự kiên trì bấy lâu nay phút chốc tan biến, giờ phút này cậu chỉ một lòng hy vọng có thể tránh khỏi sự tổn thương ấy mà thôi.

“Thiếu gia, không cần mà…”

Nghe tiếng nấc nghẹn truyền đến bên tai, Lãnh Linh Dạ khẽ cau mày, nhìn kỹ lại thì thấy gương mặt cậu một khắc trước còn đỏ hồng đôi gò má giờ đã tái nhợt không còn chút máu, lệ cũng đã tuôn ra ướt đẫm.

Tại sao lại khóc?

Lau nước mắt trên gương mặt cậu, Lãnh Linh Dạ ôm chặt lấy thân hình đang không ngừng run rẩy, lời an ủi nói ra cũng thật ôn nhu dịu dàng:

“Không sao rồi.”

Mâu Thần An xoay người lại ôm chặt Lãnh Linh Dạ, đem gương mặt cậu tựa trên vai y, trong miệng thì thào lẩm bẩm:

“Không cần, đau quá, thật sự đau quá…” Vẫn đang đắm chìm trong hồi ức, Mâu Thần An không chú ý tới việc Lãnh Linh Dạ đã ôm lấy cậu đứng lên, hướng về phía phòng tắm.

*Cái văn phòng làm việc của anh Dạ có phòng bếp, phòng ngủ rồi phòng tắm luôn, chắc là nó phải to khủng khiếp =.=

Làn nước nóng ấm áp bỗng chốc không ngừng bao bọc lấy cơ thể khiến Mâu Thần An khó hiểu ngẩng đầu lên, giây tiếp theo lại vị nơi tư mật phía sau đột nhiên bị xâm nhập mà đau đến nhăn mặt nhíu mày, bấu chặt vào lưng người phía trước, hằn in xuống vài dấu tay đỏ thẫm.

“A… Ngô ân…”

Huyệt động mềm mại căng sáp bao lấy ngón trỏ đang chuyển động khám phá, nương theo dòng nước mà làm dịu đi sự khô khốc. Thấy Mâu Thần An vẫn toàn thân căng cứng, Lãnh Linh Dạ không khỏi lên tiếng nhắc nhở:

“Thả lỏng.”

Hít sâu vài ngụm không khí, cơ thể căng cứng cũng dần dần buông lỏng. Cảm nhận dị vật trong cơ thể dường như tăng thêm một ngón tay, thân thể bất an vặn vẹo, nhưng khi bất chợt tiếp xúc với vật thể cứng rắn kia thì liền đình chỉ mọi động tác.

Đôi mắt phượng hơi nhíu lại, nhìn chăm chăm hai gò má đỏ ngầu, rồi không hề báo trước, y vươn tay bắt lấy bàn tay của cậu, để nó chạm vào nơi nóng rực mà cậu vừa trốn tránh một khắc trước. Cúi người xuống, y nói như trêu chọc cậu, lời nói không còn mang theo vẻ lạnh băng như trước mà lại có một chút nôn nóng:

“Sờ nó.”

Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay khiến Mâu Thần An mặt đỏ như tôm luộc, ngượng ngùng vuốt ve xoa nắn vật thể kia nhưng mắt lại không dám nhìn đến nó. Nghĩ đến khi xưa, chính là nó đã đâm sâu vào cơ thể cậu, mở rộng hậu huyệt của cậu ra đến cực hạn, cậu lại không khỏi run rẩy, huyệt động cũng không tự giác mà khép chặt.

Nghe tiếng rên rỉ của Lãnh Linh Dạ truyền đến bên tai, Mâu Thần An theo phản xạ ngừng lại hết mọi cử động, cậu rất sợ sẽ kích thích y thêm nữa.

“Tiếp tục.”

Âm thanh khàn khàn nóng bỏng phả vào tai như lan tỏa khắp cơ thể, Mâu Thần An lúng túng kêu:

“Thiếu gia……”

“Dạ.” Thấy Mâu Thần An vẻ mặt khó hiểu, Lãnh Linh Dạ nhẹ nhàng giải thích: “Gọi anh là Dạ.”

“Nhưng mà…” Chưa dứt lời liền bắt gặp hàn băng trong đôi mắt phượng khiến cậu không dám nói thêm gì nữa. Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng, ngay khi ngọn lửa giận sắp sửa thiêu cháy mọi thứ, Mâu Thần An nhẹ giọng kêu: “Dạ.”

Hài lòng, bàn tay y khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu rồi lại ngã ngớn đùa nghịch với chiếc lưỡi đỏ bên trong khoang miệng, cưỡng chế nói:

“Từ nay về sau đều phải gọi anh như vậy.”

“Ngô…… Ân……” Đầu lưỡi bị hai ngón tay kẹp lấy khiến Mâu Thần An chỉ có thể phát ra âm thanh đơn độc như thế, chất lỏng trong suốt theo đôi môi không khép kín lại chảy ra, thấm ướt ngón tay thon dài.

Ngón tay ướt ướt của y thôi đùa bỡn chiếc lưỡi đỏ tươi xinh xắn, di chuyển xuống bàn tay đang xoa nắn dục vọng của mình, kéo nó ra đặt lên bờ vai, lại tiếp tục mở rộng bắp đùi cậu sang hai bên, làm cho huyệt động bí ẩn kia hiện rõ trong tầm mắt, giây tiếp theo y lập tức tiến thẳng vào cửa động đã ẩm ướt dị thường kia.

“A…… A a……”

Cơ thể đột nhiên bị cự vật nhồi nhét vào làm mật huyệt theo phản xạ lại càng xiết chặt lấy dục vọng nóng bỏng kia, hai tay cậu cũng bất giác ôm chặt thân người Lãnh Linh Dạ.

Động tác xâm nhập càng nhanh, trong phòng tắm càng tràn ngập âm thanh rên rỉ ngọt nị.

Nếu không phải đã sớm lắp đặt thiết bị cách âm tối tân trong phòng làm việc, chỉ sợ tiếng thở dốc của Mâu Thần An đã lập tức lọt vào tai người ở bên ngoài phòng làm việc. Nếu như bị Lý Sơ Đồng biết được quan hệ thật sự của cậu và Lãnh Linh Dạ, chỉ sợ cậu từ nay về sau không còn mặt mũi nào mà nhìn nàng được nữa.

Ngày lặng lẽ trôi qua… Trong văn phòng tổng tài, lửa nóng cũng triền miên dai dẳng, nhiệt tình duy trì mãi không thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui