Trong cơn mê man, lưng ngã xuống giường, mùi An Tức Hương quen thuộc trên đệm tràn vào khoang mũi ta, ấm áp như xuân, ta cảm giác đang nằm trong chính tẩm cư của mình, bốn phía một mảnh tối tăm.
Có người nắm lấy mắt cá chân ta, giúp ta cởi giày.
Ta lúc bấy giờ lâm vào mê man không thể phân biệt đây là mơ hay thật, bụng dưới khô nóng khó nhịn, theo thói quen duỗi tay tóm lấy tay áo người đó, thần trí mơ hồ hét lên:" Lương Sanh, tới đây thị tẩm!"
Lương Sanh là hoạn quan ta sủng ái, số lần ta lâm hạnh hắn nhiều hơn bất kì phi tần nào khác.
Thân hình hắn không so được với nữ tử, tuy gầy ốm nhưng kĩ thuật giường chiếu rất điêu luyện để ta thể hiện khí phách nam nhi của mình, so với vẻ yêu kiều nhút nhát của những phi tần khác thì thú vị hơn nhiều.
Đáng tiếc hắn không phải nữ nhân, không thể hạ sinh long tử cho ta, nếu không nhất định ta sẽ lập hắn làm phi.
Đôi tay đang cởi giày cho ta chợt dừng lại, im lặng một hồi, ta chỉ nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn của hắn, giống như ngọn lửa bị bướm đêm nhiễu loạn.
Lửa dục trên người ta càng đốt vàng vượng, vội vàng túm tay áo hắn:" Lương Sanh, trẫm nói tới đây hầu hạ, ngươi còn muốn trẫm nói lại bao nhiêu lần? Mau cởi áo cho trẫm, trẫm thật sự...."
Ta một bên say khướt lẩm bẩm, một bên hé mở đôi mắt, trước mắt là một bóng người mơ mơ hồ hồ dưới ánh nến mờ mịt, ta đầu váng mắt hoa nên không nhìn rõ bộ dáng hắn, cho rằng đó chính là Lương Sanh, là Lương Sanh cùng các phi tần của ta bị Tiêu Lan thiêu sống, là Lương Sanh từ khi ta còn là Thái tử tới khi bước lên ngôi vị hoàng đế tới nay mỗi đêm sẽ đều cởi áo tháo giày cho ta, mỗi khi ta thức dậy đi tiểu đêm sẽ vì ta mà đốt đèn.
"Lương Sanh.....!Lương Sanh, trẫm.....!Rất nhớ ngươi".
Truyện mới cập nhật
Xưa nay đế vương bạc tình, nhưng ta lại thật sự rất nhớ Lương Sanh.
Ta nắm mãi cổ tay người nọ không buông, hắn chợt vùng khỏi tay ta lùi ra sau một chút, rồi lại cúi người tháo nốt chiếc giày còn lại trên chân ta.
Chân ta nằm trong lòng bàn tay y, nhiệt độ truyền đến nóng bỏng như thể tan chảy cả tuyết lạnh.
"Ngươi nắm chân trẫm làm gì? Muốn trẫm đá ngươi à?" Ta mê loạn cười cười, một chân đạp lên ngực hắn, nheo nheo hai mắt:" Tiểu Sanh tử, còn không cởi quần áo ngồi lên.
Sao vậy? Còn cần ta dạy ngươi sao?"
Người nọ vẫn đứng yên, như thể nhìn chằm chằm vào ta, ngón tay thon dài vẫn không buông tha cổ chân ta.
"Tiểu Sanh tử, còn đứng ngốc ở đó ta sẽ nổi giận đấy".
Ta thở không ra hơi, nhịn không được muốn tự cởi áo mình.
Mấy nút áo trước ngực tinh xảo lại bền chắc, ngón tay ta lại không còn chút sức lực, cởi nửa ngày vẫn không ra khiến ta một người đổ đầy mồ hôi, đành đem vạt áo xốc lên đến eo.
Động tác này thật sự bất nhã, ta là hoàng đế, không nên tự mình cởi đồ, nhưng Lương Sanh hắn cứ đứng bất động như tên ngốc mãi.
Ta thẹn quá hóa giận, cố chống người dậy túm chặt đai lưng y, ấn y lên giường.
Y không kịp phòng ngừa bất ngờ ngã lên người ta, lại không biết tại sao lại đông cứng bất động, không như lúc trước linh hoạt mà trêu chọc ta.
Hô hấp ta càng ngày càng loạn, lồng ngực phập phồng, nhiệt độ cơ thể nóng cháy như thêm dầu vào lửa.
Ta ngửi được khí tức tỏa ra từ trên người y, mùi mồ hôi đầy hương vị nam nhân cùng xạ hương nồng đậm hỗn tạp tựa như hùng thú lần đầu động dục.
Đây không phải hương vị một hoạn quan như Lương Sanh có được, nhưng ta lúc này thần trí không rõ nên không rảnh hoài nghi, càng ngửi càng cảm giác miệng khô lưỡi đắng:" Mau giúp trẫm cởi bộ y phục vướng víu này ra, ném ra ngoài đốt đi!"
Bị ta quát, Lương Sanh lúc này mới động thủ giúp ta cởi cúc áo.
Ngón tay hắn run rẩy, nửa ngày mới mở được vạt áo ra, ta rũ mắt thấy dưới diễn phục đỏ tươi như máu sặc sỡ là da thịt trước ngực trắng đến lóa mắt.
Mồ hôi đầm đìa, ta bất mãn nhăn mày, hừ hừ một tiếng:" Tiếp tục đi, thất thần cái gì? Nhanh nhẹn chút!"
Ta ngẩng cổ, nhắm mắt lại thúc giục.
Ta há miệng thở dốc, co chân lại, không nhịn được siết chặt hai bàn chân, đầu ngón chân đâm sâu vào trong chăn, giống như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cổ họng dội lên một cơn đau đớn, hầu kết thực sự bị Lương Sanh cắn lấy, dùng răng nanh cọ xát vừa cắn vừa mút liếm, hết dò xét lại tập kích.
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên hình ảnh con sói trong mơ kia, liền xô mạnh y ra, âm thanh phát ra từ kẽ răng:" Làm càn, ngươi thật to gan!"
Lương Sanh tựa hồ hoảng sợ, lập tức nhả ra rồi xoay người xuống giường.
Cơ thể ta vô cùng suy yếu, sau khi phát tiết càng không còn chút sức lực, chỉ kịp phân phó một tiếng:" Mang nước tới tắm rửa sạch sẽ cho trẫm", rồi mơ mơ màng màng rơi vào hôn mê.
Khi ta tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Ta đã trở lại Ưu Tư Đình, nằm trên chính chiếc giường của mình.
Ta vừa động đậy thì đầu đã đau như búa bổ, trong miệng toàn mùi rượu, dạ dày cuộn lên từng cơn muốn ói, thật lâu sau mới nhớ lại chuyện đêm qua bị nhục nhã ở Phức Hoa Đình rồi bị cưỡng ép đưa đến tẩm cung của Tiêu Lan, nhưng không sao nhớ nổi chuyện xảy ra sau khi ngã khỏi kiệu rồi hôn mê.
Ta xốc chăn đệm lên kiểm tra thân thể thật kĩ, phát hiện trên người đang mặc áo ngủ sạch sẽ chứ không phải bộ đồ đào hát kia liền, ngồi dậy cũng không cảm thấy có điều gì khác thường thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ta gọi hoạn thị tới hầu hạ mình súc miệng rửa mặt, thay quần áo xuống giường rồi dùng bữa sáng.
Ta trước tiên dùng một chiếc trâm bạc thử độc, sau đó mới gắp lên một chiếc bánh như ý.
Hiện giờ đồ ăn không thể so với lúc ta còn là Hoàng Thượng, Tiêu Lan ngoài mặt tôn ta là Thái Thượng Hoàng cho nên đồ ăn cũng coi như chu đáo, chỉ là ta tới giờ vẫn chưa quen việc không có người truyền thiện, đặc biệt bản thân phải tự mình thử độc.
Ta ép bản thân mình ăn một miếng, trong lòng nghĩ, Tiêu Lan trong gia yến dám đối xử với ta như vậy, những tên nịnh thần kia tất nhiên sẽ không có dị nghị, nhưng những lão thần nguyện trung thành với phụ vương cùng bá tánh biết sự tình đằng sau chuyện ta nhường ngôi làm Thái Thượng Hoàng, chỉ e rằng sẽ là cảnh tượng khác.
Ta phải làm gì đó, không thể khoanh tay đứng nhìn Tiêu Lan tự tung tự tác làm càn, nếu không đến một ngày nào đó hắn sẽ chạm tới ranh giới cuối cùng.
Ta hướng mắt về phía hoạn quan Thuận Đức bên cạnh, hiện giờ phần lớn cung nhân bên cạnh ta đều không thể tin, nhưng Thuận Đức thì khác.
Hắn có một muội muội giặt y phục ở Thượng Y Phòng, huynh muội hai người trong cung sống cùng cực vất vả, bên ngoài còn một mẹ già bệnh nặng trông chờ vào lương bổng của họ sống qua ngày.
Mấy tháng trước ta dùng vài món đồ cũ hối lộ hắn, Thuận Đức cũng lặng yên không một tiếng động chấp nhận, vốn dĩ hắn sẽ không bao giờ nhận được ban thưởng như vậy từ hoàng đế đương nhiệm.
Ta lệnh cho Thuận Đức tung tin đồn với đám đồng liêu của hắn, truyền tới triều đình, để những lão thần đó gây sức ép với Tiêu Lan, buộc hắn phải chú ý hành vi cử chỉ của bản thân, không được gây ra chuyện trái tam cương ngũ thường với Thái Thượng Hoàng như ta.
Thuận Đức một bên lắng nghe, ánh mắt lại cứ nhìn chăm chăm vào cổ ta.
"Ngươi nhìn cái gì?" Ta hỏi hắn, Thuận Đức bối rối đưa qua một chiếc gương đồng, ta vừa liếc nhìn một cái lập tức bị dọa sợ.
Trên yết hầu có một dấu răng rõ ràng, xung quanh còn có một vòng ửng đỏ do bị người dùng sức cắn, đặt trên làn da tái nhợt của ta phá lệ chói mắt.
Ta vươn tay sờ sờ vết cắn kia, ánh mắt âm trầm không cười không nói, đây nhất định là chuyện tốt Tiêu Lan làm ra.
Giây phút đó ta liền ăn không vô, miếng bánh trôi trong miệng nuốt không được không nuốt cũng không xong, đành phải qua loa nhai vài cái, lại vô tình cắn phải một vật cứng, thiếu chút nữa là gãy răng.
Ta đi tới thư phòng, nhổ dị vật kia ra mới thấy là một cục xương nhỏ, trên mặt khắc những dòng chữ nhỏ li ti.
Đến khi thấy rõ nội dung bên trên ta thực sự cả kinh.
Đây chính là một tin vui lớn.
Hai huynh đệ Bạch thị, cữu cữu của ta đều tới, không chỉ vậy, đồng hành cùng họ còn một đội nhân mã khác
Láng giềng man tộc lớn nhất - sứ giả Si quốc hóa ra là tới để hòa thân.
Ta cẩn thận bọc lại miếng xương đi ra ngoài, định vứt nó xuống hồ, lại phát hiện trên mặt hồ đã kết một tầng băng thật dày.
Cách đó không xa, các hoàng tử và mười mấy cung nhân cũng đang chơi trên mặt băng, dáng người phiêu dật.
Ta không nhịn được quan sát một hồi, trong lòng cảm thấy kì quái, sao lại không thấy Tiêu Độc
Sói con kia đi đâu rồi?.