Lục Thiếu Kỳ chợt trầm mặt hỏi anh, “Phó Ngọc Thanh, ý anh là sao? Tôi vì anh mà phế cả hai tay, anh lại bảo anh chẳng qua chỉ là chơi với tôi thôi sao?”
Phó Ngọc Thanh hơi hối hận, Lục Thiếu Kỳ ở hộp đêm đến nổ súng bắn người còn dám, có cái gì không làm được nữa? Cứ theo gã không phải tốt hơn sao? Thật sự không nên cãi nhau với người này trong tiệm u phục.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng mất rồi, chẳng có chuyện thu về nữa.
Anh nhẹ nhàng đẩy tay Lục Thiếu Kỳ ra, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu nghiêm túc à?”
Lục Thiếu Kỳ hơi ngẩn người, trên mặt chợt lộ vẻ xấu hổ cáu kỉnh, trong lòng Phó Ngọc Thanh bộp một tiếng, không hề nhìn gã mà nói: “Lục công tử, cậu chẳng qua cũng là chơi mà thôi, sao lại muốn tôi cũng phải nghiêm túc?”
Lúc bấy giờ thợ may đã gấp chỉn chu mấy món đồ đã thử còn thừa ra, Phó Ngọc Thanh nói, “Tôi đi thay đồ đây.” Lục Thiếu Kỳ chợt ngăn anh lại, hỏi anh: “Nếu bảo nghiêm túc thì sao?”
Phó Ngọc Thanh chững lại ở đấy, nhìn gã một cái rồi đùa: “Như thế nào mới là nghiêm túc? Bí mật chung thân à?” Nói xong thì chỉ cười rồi đi thẳng đi thay đồ, lúc vào mới kinh ngạc nhận ra cả người mình đã toát mồ hôi.
Chờ đến lúc anh đã thay đồ xong ra ngoài rồi, Lục Thiếu Kỳ vẫn ngồi đấy, cau mày, chẳng biết đang nghĩ gì.
Phó Ngọc Thanh đi đến bên cạnh gã hỏi gã có đi không thì gã mới hoàn hồn, vẻ mặt vẫn âm trầm đến đáng sợ, không nói gì đã đứng dậy đi luôn, lúc ngồi vào xe chờ anh, ánh mắt nhìn anh cũng hơi dữ dằn.
Phó Ngọc Thanh ngồi xuống cạnh gã, vẻ mặt ôn hòa mà nói: “Về thôi.”
Lục Thiếu Kỳ lại không nổ máy.
Gã lôi một khẩu súng lục ra từ trong ngực áo, nòng súng dí vào trán Phó Ngọc Thanh, nói với anh: “Phó Ngọc Thanh, anh bớt đùa tôi đi.
Tôi muốn chơi với anh thì anh phải chơi với tôi; tôi muốn nghiêm túc với anh thì anh cũng phải nghiêm túc với tôi, anh hiểu chưa?”
Cả đời này Phó Ngọc Thanh chưa bao giờ bị ai dí súng vào đầu, anh nghe rõ từng lời của Lục Thiếu Kỳ, nhưng vì quá khiếp sợ mà dường như chẳng nghe lọt một chữ nào.
Cả người anh rét run lên, muốn lên tiếng, nhưng lại như đã quên mất cách mở miệng.
Lục Thiếu Kỳ thấy anh không nói gì thì tức thì nổi đóa, hung hăng dứ nòng súng vào anh mà kêu, “Phó Ngọc Thanh!”
Bên đường đối diện có người của phòng tuần tra đi qua, nhưng không ai để ý đến động tĩnh trong xe của bọn họ.
Tay anh đặt trên cửa sổ xe, mùa đông Thượng Hải vẫn hơi rét, thân xe lạnh lẽo, khiến cho lòng người cũng lạnh theo.
Phó Ngọc Thanh cảm thấy nếu không mở miệng thì có lẽ người này thật sự sẽ nổ súng không chừng.
Giọng Phó Ngọc Thanh hơi khàn, hỏi gã: “Ý cậu là sao?”
Lục Thiếu Kỳ cười lạnh hai tiếng rồi nói: “Ý là sao? Ý tôi đủ rõ rồi, Phó Ngọc Thanh, tự anh nghĩ lại cho kỹ đi.”
Tim Phó Ngọc Thanh đập thình thịch như trống dồn, chậm rãi quay mặt đi, cẩn thận dùng tay đẩy nòng súng ra, lúc bấy giờ mới nói: “Tôi hiểu rồi.”
Lục Thiếu Kỳ cười khẩy một tiếng, cất súng vào rồi nói: “Phó Ngọc Thanh, cuối cùng anh cũng thông suốt.”
Phó Ngọc Thanh im lặng một lúc lâu, lòng bị cơn giận muộn màng đốt bỏng, khiến cho đầu anh gần như trống rỗng.
Lục Thiếu Kỳ nói trắng ra như thế, quả thực giống như một loại nhục nhã.
Phu xe đi qua trong chiếc xe bên cạnh, người ngồi trên xe dường như đặc biệt sợ lạnh, bọc áo choàng lông kín bưng.
Phó Ngọc Thanh nhìn qua khóe mắt, cũng cảm thấy thời tiết này dường như lạnh lẽo dị thường, bèn kéo cổ áo lại.
Lục Thiếu Kỳ liếc anh một cái rồi nói: “Anh mặc cái áo khoác mới may vào đi, dày hơn.”
Phó Ngọc Thanh chợt duỗi tay đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Mới đầu Lục Thiếu Kỳ còn chưa nói gì, nhưng lại thấy anh đi ra giữa đường gọi xe kéo, giận tím mặt hô lên: “Phó Ngọc Thanh! Anh về đây cho tôi!”.