Nói thật thì Phó Ngọc Thanh cũng không muốn phải ở trong trại tạm giam cả đêm, nghĩ một chút rồi khách khí cảm ơn, lúc bấy giờ mới vào xe với gã.
Lục Thiếu Kỳ nổ máy rất nhanh, vốn Phó Ngọc Thanh còn định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nói gì.
Lục Thiếu Kỳ đưa Phó Ngọc Thanh đến cổng Phó gia, nhưng lại không hề có ý để anh xuống xe.
Xe đỗ ở đó, gã hơi bực dọc chỉnh lại găng tay, một lúc lâu sau mới nói, “Ngọc Thanh, sao tôi thật sự nỡ bắn anh được?”
Phó Ngọc Thanh không nói gì, Lục Thiếu Kỳ thấy anh im lặng thì càng ảo não, nhưng lại không biết phải làm thế nào cho phải, không vui mà nói: “Tôi không ép anh nữa là được chứ gì, việc gì phải như thế nhỉ? Cứ như con gái vậy, sao mà khó dỗ thế chứ!”
Phó Ngọc Thanh nghe thế thì nổi giận, một câu cũng chẳng buồn nói với gã mà đẩy cửa đi xuống luôn, lại bị Lục Thiếu Kỳ giữ chặt lại.
Lục Thiếu Kỳ nắm rịt lấy cổ tay anh, hôn anh một cái mới chưa thỏa mãn mà nói: “Ngày mai tôi đến đón anh.”
Phó Ngọc Thanh bị gã chọc đến điên cả người, đây chính là cổng Phó gia, nếu cha anh mà bắt gặp, còn chẳng phải là bị đánh cho gãy chân luôn à.
Phó Ngọc Thanh hơi cười lạnh: “Nếu tôi bị đánh chết, đương nhiên sẽ có người nhặt xác.
Không dám phiền đến Lục công tử.”
Lục Thiếu Kỳ trầm mặt nhìn anh xuống xe, cảm xúc phô hết ra trên mặt, mãi không nổ máy.
Phó Ngọc Thanh về đến nhà rồi, chỉ cảm thấy cả người rã rời, cởi áo khoác và mũ đưa cho người hầu rồi ngã phịch xuống sô pha.
Hôm nay Diệp Thúy Văn không khỏe nên không đi đánh bài, lúc xuống lầu thấy anh về thì ngỡ ngàng.
Diệp Thúy Văn cũng đã nghe đến chuyện giữa anh và Lục Thiếu Kỳ mấy hôm nay, ngồi bên cạnh anh hỏi đôi câu, thấy sắc mặt anh khó coi thì sai người hầu nấu chè mang đến cho anh ăn.
Phó Ngọc Thanh biết chuyện anh với Lục Thiếu Kỳ cũng chẳng giấu được bao lâu nữa, bèn kể cho Diệp Thúy Văn, nhưng chỉ kể một nửa, một nửa giữ lại.
Diệp Thúy Văn nghe xong thì phiền não vô cùng, nắm khăn tay suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Nếu là người khác thì còn có cách, cưới chị em gái của cậu ta cũng được.
Nhưng cậu ta thì, cậu mà muốn cưới người nhà bọn họ, với chúng ta vẫn là trèo cao quá.”
Phó Ngọc Thanh nghe vậy thì giật mình, lời của Diệp Thúy Văn quả thực cũng là một cách.
Nếu là người khác thì chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục như Tưởng tiên sinh của điện khí Phố Đông.
Nếu là người của Lục gia, chẳng lẽ Lục Thiếu Kỳ sẽ còn ngang ngược, bất cần như vậy sao?
Diệp Thúy Văn khiến anh ngộ ra, Phó Ngọc Thanh bèn ngẫm nghĩ lại các tiểu thư của Lục gia.
Kỳ thật Phó Ngọc Thanh chỉ nhớ mỗi chị tư Lục Thiếu Ly và chị hai Lục Thiếu Du của Lục Thiếu Kỳ, còn mấy người chị em khác thì chẳng ấn tượng mấy.
Lục Thiếu Ly rất đẹp, được người ta tôn là mỹ nữ đệ nhất Kim Lăng, lúc anh ở Nam Kinh cũng từng gặp vài lần, nhưng vì Lục Thiếu Kỳ nên chẳng nói được mấy câu.
Nhưng chị hai của Lục Thiếu Kỳ Lục Thiếu Du thì hai người lại đã trò chuyện qua vài lần.
Tiểu thư này về tướng mạo thì kém những người chị em xuất chúng khác của Lục gia, nhưng cũng là một người độc đáo.
Trong phong trào Ngũ Tứ (*), vị Lục tiểu thư này cầm cờ trường, dẫn đầu các bạn học nữ sinh đi biểu tình, chấn động một thời ở Nam Kinh.
Sau đó lại nghe nói nàng đi dạy ở Đại học Nữ sinh Kim Lăng, nói tiếng Anh cực giỏi, hiệu trưởng Kha Lệ Lan rất trọng dụng nàng.
Tiếc là vị Lục tiểu thư này giống Lục Thiếu Kỳ, luôn khiến Lục Chính Hãn phải đau đầu.
Phó Ngọc Thanh nghe nói nàng thường xuyên viết báo, lấy bút danh Ngạo Tuyết, lời lẽ rất cấp tiến, còn có chút tiếng tăm trong giới văn nghệ.
Lục Thiếu Kỳ từng bảo nàng chẳng qua chỉ học theo Nora* bỏ nhà ra đi mà thôi.
Lục Thiếu Du bèn cười nhạt đáp: “Chị lại muốn Trung Quốc có thêm nhiều Nora nữa kia, bớt đám người chỉ biết ăn không ngồi rồi cha mẹ chống lưng đi.”
(*Nữ chính trong vở kịch A Doll’s House – Căn nhà Búp bê – của Henrik Ibsen.
Nhân vật Nora trong đây là một nhân vật nữ thuộc tầng lớp tiểu tư sản giàu có, thiện lương, có ý thức giai cấp rất mãnh liệt, đã trải qua quá trình thức tỉnh.)
Lời này đã chọc Lục Thiếu Kỳ đến thẹn quá hóa giận, lôi Phó Ngọc Thanh đi mất luôn, một lúc lâu sau mà vẫn không nguôi.
Lục Thiếu Du chẳng kiêng nể gì Lục Thiếu Kỳ, nhưng đối với Phó Ngọc Thanh lại khách khí vô cùng.
Lục Thiếu Kỳ rất không đồng tình mà nói: “Đừng tưởng tôi không biết chị ta có ý gì, từ nhỏ chị ta đã thích tranh giành với tôi rồi.”.