Lúc đó Phó Ngọc Thanh chưa quen gã được bao lâu, còn chưa biết gã có ý với mình, mới cười mà đáp: “Hai người là chị em mà, mắt nhìn giống nhau cũng đâu có gì lạ.”
Lục Thiếu Kỳ hừ một tiếng, nhưng không nói gì nữa.
Sau này anh mới biết, tuy Lục Thiếu Du và Lục Thiếu Kỳ là từ một mẹ mà ra, nhưng lại như nước với lửa, chẳng trách vừa thấy mặt đã va nhau chôm chốp.
Khi đó anh thường đi theo Lục Thiếu Kỳ đến vài bữa tiệc rượu hoặc dạ tiệc, thỉnh thoảng Lục Thiếu Du cũng đến.
Tính nàng hoạt bát nhiệt tình, bạn bè cũng rất nhiều, tuy văn chương nàng sắc bén, lúc nói chuyện lại lịch sự tinh tế, rất có giáo dục, không khiến người ta khó chịu.
Nàng còn từng đi học ở bên Mỹ, kiến thức rộng, sở thích cũng hay ho, trò chuyện với người khác cũng sẽ không tẻ nhạt một chút nào, rất thú vị.
Mới đầu Lục Thiếu Du chỉ xem anh như đám bạn con nhà giàu của Lục Thiếu Du thôi, sau này mới đối xử với anh khác với mọi người, có lần còn nhắc đến công nhân trên bến tàu Phó gia cùng anh, hai người trò chuyện rất lâu về việc này.
Có một ít sách báo, Phó Ngọc Thanh từ chỗ nàng mới lần đầu nghe tới, dần dần có thêm hiểu biết.
Lục Thiếu Du có cái nhìn khác về anh, có lẽ cũng là liên quan đến mấy việc này.
Sau đó anh và Lục Thiếu Kỳ ầm ĩ vụ đấu súng ở Metropolis, đi đâu cũng phải trốn người của Lục gia, đã lâu lắm rồi chưa gặp nàng.
Nhưng nghĩ đến Lục Thiếu Du thì Phó Ngọc Thanh lại không khỏi thở dài.
Chuyện giữa anh và Lục Thiếu Kỳ tai tiếng đến vậy, anh không tin người Lục gia sẽ không biết.
Phó Ngọc Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy không khả quan.
Nếu là anh cả anh cưới tiểu thư của Lục gia thì cũng chưa chắc không thể.
Tuy Phó gia không có quyền thế, nhưng cũng có một ít tài lực.
Nhưng nếu đổi lại là anh, chỉ sợ sẽ không lạc quan được đến vậy.
Tiếng tăm của anh ở Kim Lăng chẳng tốt đẹp gì cho cam, cho dù không có chuyện giữa anh và Lục Thiếu Kỳ thì e là Lục Chính Hãn cũng sẽ không gả con gái cho anh đâu.
Phó Ngọc Thanh nghĩ đến đó thì rốt cuộc bất lực.
Lại cảm thấy thế mà vừa rồi mình có thể có cái ý nghĩ ấy, không khỏi hổ thẹn.
Diệp Thúy Văn nói: “Theo như lời cậu, cô ấy là người tân phái, vừa dạy học, lại vừa viết báo, xuất đầu lộ diện thì sợ là không đủ mặt mũi, cha cổ nhìn cổ tất nhiên sẽ thấy không quen.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ nàng có thể nói vậy.
Lục Thiếu Du quả thực bất hòa với gia đình, cho nên Lục Thiếu Kỳ mới cười nhạo nàng là Nora bỏ nhà ra đi.
Diệp Thúy Văn hơi mỉm cười mà nói: “Lúc mợ đi đánh bài, cũng nghe người ta nhắc đến Lục lão tiên sinh, nghe nói ban đầu ông ta là đốc quân Giang Tô đấy.”
Phó Ngọc Thanh cũng cười: “Giờ ông ta không làm đốc quân nữa rồi, làm ủy viên ban chấp hành trung ương ở Nam Kinh.”
Diệp Thúy Văn trầm tư giây lát rồi mới nói: “Mợ cảm thấy, cậu như vậy cũng không phải kế dài lâu.
Nếu để mợ nói ấy, mấy hôm nay cậu cũng mệt rồi.
Nên về Nam Kinh nghỉ ngơi một chút, gặp bạn bè cũ của cậu.
Dù gì ít lâu nữa chúng ta cũng phải về cả thôi.
Cậu đi trước đi.” Nói tiếp, “Cậu về Nam Kinh rồi, vị Lục tiểu thư này cũng có ít giao tình với cậu, nếu có việc gì khó xử thì cậu giúp cổ.”
Thật ra trong lòng Phó Ngọc Thanh cũng hơi có ý định ấy, muốn về Nam Kinh để tránh đầu sóng ngọn gió.
Nhưng nhắc đến Lục Thiếu Kỳ thì anh vẫn lắc đầu: “Cô ấy là phụ nữ hiện đại, sợ là không muốn bị hôn nhân ràng buộc đâu, huống hồ con với cô ấy, cũng không có…”
Anh còn chưa nói hết, Diệp Thúy Văn đã lấy khăn che miệng, sau đó nở nụ cười, mãi mới nói tiếp: “Cậu nghĩ đi đâu thế? Ý mợ là, cô ấy và Lục công tử dù gì cũng là chị em, tính tình lại giống nhau như vậy, không bằng cậu kết thân với cô ấy, hỏi xem có cách gì để giải quyết dứt điểm không, có khi còn nhanh ấy chứ.”
Phó Ngọc Thanh phát ngượng khi nghe nàng cười thế, đành phải gật đầu vâng.
Diệp Thúy Văn im lặng nhìn anh, rồi bỗng thở dài, cảm khái mà nói: “Chẳng biết sau này tiểu thư nhà ai có phúc lớn mà gả cho cậu đây?”
Phó Ngọc Thanh cười trừ đôi tiếng, nói: “Nhìn tình hình trước mắt thì chỉ sợ là họa chứ chẳng phải phúc đâu.”
Phó Cảnh Viên và Phó Ngọc Hoa đều ra ngoài chưa về, Phó Ngọc Thanh quyết định, không đợi tài xế về nữa mà trực tiếp gọi điện cho một chiếc xe tới.
Thủ tục mua đất các kiểu cũng đã làm gần xong, anh và La Nhữ Thành vốn định năm sau mới khởi công, nên cũng không có trở ngại gì.
Nhưng việc ở Lợi Hoa và công ty mới thì lại rất nhiều, đang vội thế này thì e là không xử lý kịp, ngoài giám đốc ra thì lại gọi điện kêu Lưu Tử Dân từ bên xưởng về.
Việc chọn mua thiết bị cho xưởng mới, anh chàng Do Thái Cát Lập Mang xuất lực không ít, Lưu Tử Dân mấy hôm nay còn bận chuyện công nhân Lợi Hoa, cho nên cũng không nắm rõ tình hình, bởi vậy Phó Ngọc Thanh còn phải giải thích kỹ lại một lượt.
Đến lúc xe tới, Phó Ngọc Thanh khoác áo vào rồi vội vàng đến công ty.
Anh định gặp Mạnh Thanh trước khi đi, nhưng tính đường thì sợ về không kịp, lại cũng sợ làm Mạnh Thanh sinh nghi, đành từ bỏ ý định.
Đến khi xong việc thì đã là nửa đêm, Đỗ Hâm và tài xế Lợi Hoa đến đón anh, biết sáng mai anh còn phải về Nam Kinh thì cũng đoán được là anh muốn trốn Lục Thiếu Kỳ, ngay tức thì xụ mặt mà nói: “Thiếu gia, cậu về Nam Kinh rồi, nhỡ Lục công tử cũng về theo thì sao?”
Phó Ngọc Thanh cũng chẳng biết làm gì hơn, đành nói: “Chỉ tùy cơ ứng biến được thôi.”
Lúc nói chuyện, đến cả Phó Ngọc Thanh cũng không ngờ được rằng, giờ anh đi Nam Kinh, đến lúc trở về Thượng Hải thì đã là nửa năm sau..