Các tờ báo nhỏ ở Nam Kinh cũng bắt đầu thỉnh thoảng viết về Phó Ngọc Thanh, bảo là Phó Ngọc Thanh đang theo đuổi nhị tiểu thư Lục Thiếu Du của Lục gia.
Đỗ Hâm không biết chữ nên mới đầu không biết.
Nhưng lúc đến nhà hát lấy vé, cậu đi ngang qua cửa bệnh viện, vừa lúc bắt gặp thiếu gia đi ra, một đám nhóc ăn mày đang vây quanh anh, vừa nhảy vừa hát: “Tuấn lang quan, bệnh kiều nương, chẳng biết ngày nào mới thành đôi!”
Phó Ngọc Hoa bị chúng nó bám riết không tha, nhưng hình như chẳng để bụng mà chỉ cười xòa, lấy tiền ra phát cho chúng nó.
Đỗ Hâm ngỡ ngàng, bèn chạy đến phủi đất trên người thay anh, cả giận mà nói: “Thiếu gia, chuyện gì thế này?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại đến, cũng ngỡ ngàng chẳng kém, bèn cười đáp lại: “Không phải đã nói cả cho cậu rồi đấy sao? Sao lại vẫn còn hỏi?” Rồi nói tiếp: “Ai bảo cậu đến đấy?”
Đỗ Hâm nghe mà chẳng hiểu, nhưng cậu thấy Phó Ngọc Thanh nháy mắt với mình thì bèn nói ngay: “Đại thiếu gia bảo tôi đến tìm cậu.”
Đến lúc hai người lên xe rồi, Phó Ngọc Thanh mới để lộ ra vẻ mệt mỏi, thấy vẻ mặt ngáo ngơ của cậu thì bỗng nhớ đến một chuyện cực quan trọng, bèn bảo: “Cậu cẩn thận một chút nhé, dạo này đâu đâu cũng đang săn lùng Cộng đảng đấy.
Cái ông anh họ ở Thượng Hải của cậu, nếu không có việc gì thì đừng liên lạc với anh ta.”
Năm ngoái Đỗ Hâm đã bị cục cảnh sát bắt nhốt một lần rồi, từ sau lần ấy, lá gan co lại còn nhỏ hơn gan con chuột.
Nghe anh nói thế thì hoảng sợ đáp: “Thiếu gia, lâu lắm rồi tôi chưa gặp anh ta đấy!”
Phó Ngọc Thanh trấn an cậu: “Tóm lại cứ cẩn thận một chút là được, mấy bữa này cậu cũng đừng ra ngoài, có việc gì thì bảo người khác làm đi.”
Đỗ Hâm vừa mừng vừa lo, lại còn thấy hơi sợ.
Qua tháng Giêng thì Lục Thiếu Du ra viện, Phó Ngọc Thanh thường đi cùng nàng đến các bữa cỗ tiệc.
Hai người đi thành một đôi, báo chí lại càng viết bừa viết phứa về chuyện tình của hai bọn họ, tuy Đỗ Hâm không đọc báo nhưng cũng đã nghe đến.
Có tờ còn nhắc lại cả chuyện cũ ở Metropolis và đường Bắc Tứ Xuyên, dặm mắm thêm muối mà viết nên một câu chuyện tình đầy thăng trầm sóng gió, thật sự có thể đọc như một cuốn tiểu thuyết được rồi.
Viết rằng Lục Thiếu Du từng bị Phó Ngọc Thanh cự tuyệt, Lục Thiếu Kỳ cũng bởi thế mà trở mặt với bạn tốt, cho nên mới xảy ra cái vụ đấu súng ở Metropolis.
Sau đó Lục Thiếu Du thay mặt em trai xin lỗi, hai người dần làm quen, Phó Ngọc Thanh bắt đầu nảy sinh tình cảm với nàng.
Tiếc thay từ trước đến giờ anh đã có tiếng phong lưu, thanh danh không tốt, Lục gia rất ghét anh nên không cho phép hai người bí mật qua lại.
Chuyện tình của Phó Ngọc Thanh không được như ý nên mới đến Thượng Hải.
Lục Thiếu Du bởi vậy mà chịu đủ nỗi khổ tương tư, dần dần ốm đến liệt giường.
Lục Thiếu Kỳ vì chuyện này mà quay lại Thượng Hải, dùng súng để gây sức ép.
Còn bảo lần này Phó Ngọc Thanh trở về Kim Lăng chỉ để cầu hôn vị Lục tiểu thư này thôi, kết quả thế nào thì không biết.
Đỗ Hâm nghe thế thì rớt cả hàm, chạy ngay về báo cho thiếu gia nhà cậu, Phó Ngọc Thanh nghe xong thì bảo: “Nhanh.”
Đỗ Hâm không hiểu, bèn hỏi lại: “Thiếu gia, cái gì nhanh cơ?”
Phó Ngọc Thanh thầm thở dài rồi bảo: “Không phải chính lời cậu nói còn gì? Bảo là nếu nhanh thì năm sau ta cưới.
Không phải cậu nói thế à? Ta với Lục tiểu thư cũng sắp kết hôn rồi đấy.”
Đỗ Hâm lắp bắp: “Thiếu gia, cậu với cô, cô ấy, thật sự sắp kết hôn sao?”
Cậu cứ tưởng báo chí chỉ nói nhăng nói cuội mà thôi, thế mà làm sao lại nói trúng luôn rồi, chẳng lẽ thiếu gia cầu hôn vị Lục tiểu thư kia thật à?
Vị tiểu thư này của Lục gia, thật ra cậu chỉ mới gặp có vài lần, nhưng cậu cứ nghĩ đến Lục công tử ngang ngược kia là lại không nhịn được mà run lên, nhủ thầm, thiếu gia trúng bùa mê thuốc lú rồi, cưới ai không cưới? Lại cố tình đi cưới người Lục gia.
Thật ra Phó Ngọc Thanh buồn lắm.
Lục Chính Hãn sai người đến đón anh, kỳ thực chỉ nói mấy lời với anh mà thôi.
Đầu tiên là bảo anh: Lô hàng của Phó gia các anh ở bến tàu đã bị người của Đới Thắng Vinh niêm phong lại rồi.
Toàn bộ bên trong là thuốc phiện thô, nhân viên ở bến tàu cũng đã khai ra rồi, tình hình không ổn, tôi đã đè chuyện này xuống thay các anh rồi..