Lô hàng của Phó gia ở bến tàu thì rõ ràng rồi, nhưng sao lại liên quan đến cả thuốc phiện thô nữa? Phó Ngọc Thanh không lường trước được ông ta sẽ nói vậy, tim chùng xuống tận đáy.
Lục Chính Hãn còn bảo: “Nghe nói trước đây anh rất thân với Thiếu Du.
Cái đấy thì cũng chẳng sao, khỏi phải gạt tôi.
Xã hội bây giờ khác rồi, đề cao tình yêu tự do.
Nếu hai người các anh tâm đầu ý hợp, chẳng lẽ mấy lão già bọn tôi ngăn được chắc? Thiếu Kỳ cũng thế, nếu còn không hiểu chuyện mà cứ phá quấy mãi thì chẳng phải làm khó anh sao?”
Phó Ngọc Thanh nghe không hiểu, sao lại liên quan đến cả Lục Thiếu Du nữa.
Lục Chính Hãn tiếp tục: “Con bé Thiếu Du này, tính tình rất bướng bỉnh, sách thì đọc vô số, thế mà lại rất hồ đồ, không chịu nghe ai khuyên cả.
Giờ bị ốm, chỉ biết cáu kỉnh phớt lờ người khác.
Nếu anh có thời gian thì đi thăm con bé đi, khuyên con bé thay ta, anh thân với nó, anh nói nó sẽ nghe.”
Giọng điệu ông ta ôn hòa dễ chịu chứ không hề có chút thù hằn nào, Phó Ngọc Thanh đành phải đáp ứng, đến bệnh viện thăm Lục Thiếu Du cùng ông ta.
Chắc là vì tên Hoàng Phụ Bình kia khai Lục Thiếu Du ra, nên ngay cả ở bệnh viện cũng có người theo dõi nàng, Phó Ngọc Thanh hỏi nàng mới biết đó không phải là người của Lục gia.
E là Hoàng Phụ Bình nói thật, nếu không thì chỉ từ lời khai của hắn, sao lại có thể giám sát chặt nhị tiểu thư của Lục gia đến vậy?
Sau đó anh hỏi cả Diệp Hãn Văn, mới biết thân phận Cộng đảng của Lục Thiếu Du quả đúng là thật, Lục gia hẳn đang đau cả đầu, nhưng không hiểu tại sao phải ra hạ sách như vậy?
Mặt Lục Thiếu Du hơi nhợt nhạt, nhưng tinh thần thì rất tốt.
Bảo là nàng ở bệnh viện để dưỡng bệnh, nhưng thật ra chẳng khác gì bị giam lỏng, đến cả báo chí nghiêm túc nàng cũng không được xem.
Nàng giữ được tính mạng, lại mất đi tự do.
Lục Thiếu Du chỉ biết ngóng trông anh đến thăm mỗi ngày, mang theo ít báo cho nàng đọc.
Đôi khi Lục Thiếu Du cũng lấy tin trên báo mà chọc anh, sau khi Phó Ngọc Thanh quen nàng thì biết nàng là người thoải mái rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, về chuyện cưới hỏi hai người còn trao đổi rất nghiêm túc một phen.
Nếu hai người kết hôn, Lục Thiếu Du sẽ có thể theo anh về Thượng Hải ngay lập tức, Lục gia cũng sẽ phần nào an tâm.
Người của Lục gia nhốt nàng trong bệnh viện, giống như lồng sắt giam một con chim hoàng yến vậy.
Tuy đủ ăn đủ mặc, Lục Thiếu Du lại muốn thoát ra, với việc kết hôn thì Phó Ngọc Thanh cũng có cân nhắc của chính mình, nhưng cũng vô cùng quân tử, đồng ý hai người chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa, còn đáp ứng nàng, sẽ không can thiệp vào việc kết giao với bạn bè của nàng, những chuyện này khiến nàng cảm kích vô cùng.
Nàng nói: “Qua một hai năm, tôi sẽ đăng báo ly hôn với anh, đến lúc đó anh tự do liền!”
Phó Ngọc Thanh cảm thấy ý nghĩ ấy của nàng quá lý tưởng, nhưng không thể đả kích đến hy vọng của nàng, đành chỉ cười gật đầu.
Nàng cũng đã nghe nói đến chuyện giữa anh với Lục Thiếu Kỳ, tuy không rõ mấy nhưng vẫn khuyên anh: “Nói thật, cái tính của nó đều là bị mợ cả nuôi hỏng từ bé, đến tận bây giờ cũng chẳng có bạn bè thật nào.
Đừng chuyện nào cũng quá để bụng, phải từ từ dạy nó mới tốt.”
Hai người đã thẳng thắn với nhau rồi, Phó Ngọc Thanh cũng không thể giấu nàng nữa, bèn bảo: “Tính cậu ta, tôi không chịu được.
Nói thật, tôi đồng ý đáp ứng chuyện này, thứ nhất là vì ý của lệnh tôn, thứ hai cũng là tôi mượn cớ này để cắt đứt ý niệm của cậu ta, khỏi cho sau này sinh thêm chuyện.”
Lục Thiếu Du trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng hít vào một hơi.
Về thân phận Cộng đảng của nàng, cả chuyện giữa anh với Lục Thiếu Kỳ, hai người đều rất ăn ý mà không hề nhắc đến.
Có sự đồng ý ngầm của cả hai, lễ cưới ngay tức thì được định ngày, nhưng mà hai nhà còn chưa gặp mặt, mối hôn nhân này đã gây xôn xao khắp dư luận, không ai không biết.
Phó Ngọc Thanh cứ tưởng Lục Thiếu Kỳ ở Thượng Hải suốt đó giờ, sau mới biết gã về Nam Kinh từ lâu rồi.
Lục Thiếu Kỳ đã có chức vụ ở Thượng Hải, lẽ ra năm sau là phải về rồi, nhưng cứ cố tình ở lại đây.
Lúc hay tin về mối hôn nhân này, gã nổi giận đùng đùng mà đến bệnh viện, nhưng mấy tiếng sau quay ra thì cơn giận đã bay sạch, chỉ còn gương mặt tươi cười, như thể đã biến thành một con người khác.
Gặp lại Phó Ngọc Thanh, gã nghiêm chỉnh hơn hồi trước rất nhiều, khẩu khí cũng mềm hơn hẳn, không hề động tay động chân với anh, thậm chí còn bảo muốn tặng một phần quà lớn cho anh và Thiếu Du, lúc người của Lục gia đang không để ý khi trò chuyện, còn xoay người nháy mắt một cái với anh.
Đã đâm lao thì phải theo lao thôi, Phó Ngọc Thanh đành phải giả vờ không thấy, một mực khách khí trò chuyện với người của Lục gia.
Bên Phó gia chỉ có mình Phó Ngọc Hoa biết những khúc chiết trong đó, tuy Lục gia đã hứa sẽ có lợi nhuận, nhưng Phó Ngọc Hoa vẫn cảm thấy quá bất công cho anh.
Phó Ngọc Thanh đành phải an ủi ngược lại anh: thật ra không có sao đâu, em cũng chưa từng phải chịu khổ gì mà.
Phó Ngọc Hoa mỉm cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra ấy, em muốn lấy thêm vợ bé thì Lục gia bọn họ cũng chẳng dám cản em.” Nhưng trong lòng vẫn ấm ức, không nhịn được mà làu bàu: “Cái kiểu gì không biết!”
Cuộc hôn nhân này coi như đã ngã ngũ, Phó Ngọc Thanh nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không biết phải hạ bút thế nào, cả một xập thư đã viết đều bị vò vứt đi.
Nếu Mạnh Thanh mà biết anh cưới vợ ở Nam Kinh, chẳng biết trong lòng sẽ nghĩ gì.
Mỗi lần anh nhớ lại lời của Mạnh Thanh ở bên Mai Viên, trong lòng lại vô cùng rầu rĩ.
Mạnh Thanh nói hết sức thẳng thắn, như thể không hể để bụng tẹo nào, đôi khi anh thường nghĩ, cách Mạnh Thanh đối xử với anh, rốt cuộc là sao đây?
Sau khi Mạnh Thanh cưới Lạc Hồng Hoa, hai người mới chỉ gặp nhau được mấy lần.
Giờ cả hai lại còn ở xa nhau như vậy, lòng anh rối mù.
Phó Ngọc Thanh nghĩ đến phát sầu, cuối cùng đặt bút xuống, chẳng viết nữa.
Điều Phó Ngọc Thanh có mơ cũng không nghĩ đến, đó là vào ngày thành hôn, Mạnh Thanh lại một mình đến..