Phó Ngọc Thanh sắp kết hôn ở Nam Kinh, vậy mà chưa hề đưa thiệp cưới cho Mạnh Thanh.
Anh tính thấy ngày lâm bồn của Lạc Hồng Hoa sắp đến, bèn bảo Đỗ Hâm đến Thượng Hải một chuyến.
Đỗ Hâm lầm bầm trong lòng, rồi hỏi anh: “Thiếu gia, chẳng lẽ cậu lấy vợ mà không mời ông chủ Mạnh à?”
Phó Ngọc Thanh mệt mỏi đáp: “Anh ta còn đang bị thương, phu nhân thì sắp sinh, giờ ta mà đưa thiệp mời, cậu đoán xem anh ta đến hay không? Chờ bao giờ ta về Thượng Hải rồi lại mời anh ta một bữa là được.”
Đỗ Hâm không dám nhiều lời nữa.
Quà lần này Phó Ngọc Thanh cũng đắn đo rất lâu.
Đứa bé trong bụng Lạc Hồng Hoa không phải cốt nhục của Mạnh Thanh, chẳng biết đến tột cùng thì người trong bang có biết hay không.
Nếu tặng quà quá to thì lại thành ra vả ngược vào mặt hắn, nếu tặng quà quá bé thì lại để người ta khinh.
Cuối cùng vắt hết óc ra mới chọn được một món.
Đỗ Hâm đi về trước khi anh kết hôn, kết quả ngay một ngày sau khi về đến Thượng Hải đã gọi điện tới, e ngại mà rằng: “Thiếu gia, ông chủ Mạnh biết cậu sắp cưới rồi, đã chuẩn bị hậu lễ đi Nam Kinh rồi đấy.”
Phó Ngọc Thanh cả kinh, tưởng Đỗ Hâm làm rò rỉ tin này ra, Đỗ Hâm bèn đáp như đưa đám: “Sao lại trách tôi? Thiếu gia, cậu đến tòa soạn mà xem, làm gì có báo nào không viết về lễ thành hôn giữa cậu với nhị tiểu thư của Lục gia đâu?” Thoáng ngưng lại, không thấy anh nói gì thì càng áy náy, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, tôi thấy ông chủ Mạnh cứ là lạ thế nào ấy, trông dáng vẻ không giống mọi khi, cậu xem anh ta có lại như Lục thiếu gia không…”
Phó Ngọc Thanh mắng cậu: “Nói vớ vẩn gì đấy!”
Đỗ Hâm bị anh mắng thì im bặt, không dám nhiều lời nữa, chỉ bảo: “Thiếu gia, tôi không cản được anh ta, đành phải về cùng anh ta thôi.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ nói, “Đừng nói linh tinh gì với anh ta, cậu chỉ cần bảo ta với nhị tiểu thư của Lục gia mới gặp nhau hai lần mà thôi.”
Đỗ Hâm thở dài: “Thế chẳng phải anh ta lại càng nghĩ nhiều sao?”
Phó Ngọc Thanh hơi ngẩn người, sau đó nói: “Có cái gì để mà nghĩ? Đương nhiên anh ta phải hiểu chứ.”
Phó Ngọc Thanh cúp máy, ngồi thần người trước bàn một lúc lâu, cuối cùng mới đứng dậy, bảo người làm đi dọn một gian phòng khách.
Ngày tổ chức hôn lễ, khách khứa đến rất đông, náo nhiệt vô cùng, bao nhiêu người phải tiếp, nào có lúc nào rảnh? Phó Ngọc Thanh dặn Tú Sơn để ý, nghĩ nếu Mạnh Thanh mà đến thì sợ hắn lại không quen ai, để hắn ngồi cạnh Diệp Hãn Văn, đỡ phải ngại.
Không ngờ Tú Sơn cũng sáng dạ đến vậy, tuy chưa từng thấy mặt Mạnh Thanh, nhưng lúc xem danh sách quà tặng thì đã nhìn thấy tên của Mạnh Thanh, lúc bấy giờ mới vô cùng bất ngờ mà chạy đến báo cho anh.
Lòng Phó Ngọc Thanh chùng xuống, nghĩ thầm, e là Mạnh Thanh vẫn còn nhớ lời anh từng nói, cho nên mới không hề lộ mặt ở bữa tiệc.
Anh tránh mọi người, sai Tú Sơn đi tìm Mạnh Thanh, bảo: “Chắc là anh ta đến hôm qua, hôm nay thì không đi, cậu đến các khách sạn hỏi đi.
Hỏi được rồi thì mời anh ta đến nhà chờ ta, ta có mấy việc quan trọng phải nói với anh ta.”
Tú Sơn nhanh nhẹn vâng.
Phó Ngọc Thanh vô cùng hối hận, lần trước Đỗ Hâm đã bảo qua điện thoại là hắn sẽ đến hôm nay, thế mà anh cũng tin.
Chắc là Mạnh Thanh đã đến từ đêm hôm trước rồi, nhưng không hề báo cho anh hay.
Bởi vì là hôn lễ kiểu mới nên cũng không có nhiều lễ nghi lằng nhằng, sau khi tiệc kết thúc thì trời đã muộn, Phó Ngọc Thanh ngồi ô tô về cùng với Lục Thiếu Du.
Hai người đều mặc lễ phục kiểu Tây, lúc về đến nhà Phó Ngọc Thanh xuống xe trước, sau đó mở cửa xe dắt nàng xuống.
Lục Thiếu Du vẫn còn mặc váy cưới, hơi bất tiện nên cũng nắm lấy tay anh.
Biệt thự Phó gia đã được trang hoàng lại từ trong ra ngoài, Phó Ngọc Thanh thấy Tú Sơn đã ở nhà thì trong lòng hơi bồn chồn, định đưa Lục Thiếu Du lên nghỉ ngơi.
Lục Thiếu Du hơi ngần ngừ hỏi anh: “Tối anh muốn thế nào?”
Phó Ngọc Thanh không kìm được mà nở một nụ cười, mở cửa ra, chỉ vào cánh cửa nhỏ trong phòng, nói: “Nếu cô không muốn gặp tôi thì cứ đóng cửa vào là được.” Lục Thiếu Du đi tới mở cánh cửa nhỏ ra, mới phát hiện bên trong là một gian phòng nhỏ cho khách, còn có một chiếc giường và giá sách, hai mắt sáng lên, chạy ngay đến bảo anh: “Ngọc Thanh, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa!”
Phó Ngọc Thanh chỉ cười, bảo nàng đi nghỉ sớm một chút, hai người tạm biệt rồi mới đóng cửa lại cho nàng.
Anh vội vàng xuống lầu, hỏi Tú Sơn: “Ông chủ Mạnh đâu?”
Tú Sơn khó xử đáp: “Ông chủ Mạnh có đến, nhưng ngài ấy không chịu vào, nhất quyết đứng chờ bên ngoài.”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, không hỏi thêm nữa mà vội vàng đi lấy áo khoác và mũ, Tú Sơn nhanh nhẹn đi theo anh ra ngoài, nhỏ giọng bên cạnh anh: “Thiếu gia, hình như ông chủ Mạnh uống hơi nhiều rượu rồi, có nên bảo ngài ấy vào uống ít canh giải rượu trước không?”.