Tọa Hoài Bất Loạn


Phó Ngọc Thanh lại hỏi: “Em vui thay tôi sao? Tôi thì lại không vui nổi đâu.” Mạnh Thanh giật mình nhìn anh, vẻ ngờ vực tràn đầy trong mắt.
Phó Ngọc Thanh ngẫm nghĩ chốc lát rồi mới nói: “Ông chủ Mạnh, thật sự không dám giấu.

Tôi với Thiếu Du chỉ là kết hôn trên danh nghĩa mà thôi, quả thực không phải chuyện đại hỉ gì đáng để mà vui đâu.”
Mạnh Thanh rất kinh ngạc, đứng dậy, không buồn nghĩ mà hỏi luôn: “Tam gia, có chuyện gì xảy ra vậy? Lục gia bọn họ ỷ thế hiếp người sao?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ lại bị hắn nói toạc ra như thế, ngập ngừng giây lát, Mạnh Thanh giận dữ đứng bật dậy, hỏi anh: “Tam gia, có phải cô ấy có bầu, Lục gia lấy anh làm lá chắn không?”
Phó Ngọc Thanh buồn cười đứng lên, không ngờ hắn lại nghĩ đến tận đó, bèn bảo: “Không phải thế đâu.” Anh trông Mạnh Thanh sốt sắng vô cùng thì trấn an hắn: “Nội tình trong đó tạm thời chưa giải thích rõ được.

Tôi với cô ấy chẳng qua chỉ lập lời hứa danh dự mà thôi, hai người ngủ hai phòng, đi lại tự do, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Cô ấy là phụ nữ đã từng đi Tây, là người có chí hướng.


Trong chuyện này, thật ra cô ấy còn chịu nhiều thiệt thòi hơn tôi đấy.”
Mạnh Thanh nửa tin nửa ngờ, Phó Ngọc Thanh đã nói thế thì hắn cũng không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên tâm, bèn bảo: “Tam gia, chúng ta quay về Thượng Hải đi.

Dù thế lực của Lục gia hắn ở chỗ khác có lớn đến đâu, ở Thượng Hải cũng chả là gì.

Nếu ở Thượng Hải mà thật sự có chuyện gì xảy ra, dù gì em cũng có thể giúp anh.”
Phó Ngọc Thanh hiểu ý hắn, nhưng đây là chuyện thân bất do kỷ, làm sao có thể bảo đi Thượng Hải là đi Thượng Hải ngay được?
Phó Ngọc Thanh vươn tay vuốt mặt hắn, cố tình nói: “Tôi để Tú Sơn chịu bao nhiêu vất vả mời em đến, em đến rồi mà lại không chịu vào, vào rồi thì lại phải đi.

Tôi đã nói xong rồi, nếu em vẫn vội thì tôi cũng chỉ đành tiễn khách thôi.”
Mặt Mạnh Thanh đỏ bừng, hắn vội vàng đáp: “Tam gia, em không đi.” Hắn lại nhỏ giọng nói tiếp, “Chỉ cần tam gia không chê, em sẽ ở đây với tam gia.”
Ngực Phó Ngọc Thanh nóng lên, bỗng sinh ra một cảm giác dịu dàng khó diễn tả bằng lời, trong tim có vô vàng lời muốn nói, nhưng lại chẳng biết nên nói lời nào trước.

Anh mơn trớn mặt Mạnh Thanh, sáp lại gần hôn một cái, Mạnh Thanh hít một hơi, hung hăng hôn anh lại, một lúc lâu không buông ra.
Phó Ngọc Thanh bị hắn hôn đến hứng cả người, cũng hơi không nhịn được, nhưng lại sợ vết thương của hắn sâu, vẫn chưa lành, hỏi hắn: “Vết thương của em thế nào rồi?”
Mạnh Thanh hiểu ý anh, bèn đáp chắc nịch: “Khỏi hẳn rồi, em đánh quyền mấy hôm rồi đấy.”
Phó Ngọc Thanh chìa tay cởi cúc áo của hắn, bảo: “Để tôi nhìn một cái.”
Mạnh Thanh không ngờ anh lại muốn nhìn kỹ, hơi cuống quýt nói, “Thật sự sắp lành rồi mà.” Đã định nắm lấy tay anh.

Nhưng Phó Ngọc Thanh lại rất nhanh, kiên quyết không buông ra, Mạnh Thanh hết cách, đành phải tự cởi áo cho anh xem.
Lúc trước ở Mai Viên đốt đèn dầu, ánh sáng mù mờ, nào nhìn rõ đau đến thế nào?
Đèn trong phòng khách sáng trưng, tỏa khắp căn phòng như ban ngày.


Phó Ngọc Thanh cẩn thận nhìn vết thương bên sườn trái của hắn, không khỏi cau mày.

Lúc trước vết thương còn sâu, bây giờ cùng lắm mới chỉ nông hơn một tí thôi.

Anh nhẹ nhàng đưa tay sờ lên, Mạnh Thanh cúi mặt nhìn ngón tay anh, chưa đến một lát hô hấp đã trở nên dồn dập, hắn nắm lấy tay Phó Ngọc Thanh, trong giọng nói mang theo hơi nóng trêu ngươi, thấp giọng nói: “Tam gia, em khỏe hẳn rồi.”
Phó Ngọc Thanh bị hắn trêu đến khô cả miệng, không nhịn được mà nổi giận, đóng từng chiếc cúc áo lại cho hắn, nói: “Vớ vẩn! Em không muốn sống nữa hay sao!”
Mạnh Thanh định ngăn anh lại, nhưng lại thấy không ổn, đành phải nhỏ giọng thanh minh: “Vết thương như thế cũng chưa là gì mà.”
Phó Ngọc Thanh đóng hết cúc áo phía trên cho hắn, không nói gì mà chỉ nhìn hắn.

Mạnh Thanh bị anh nhìn chăm chú, cũng ngoan ngoãn đứng dậy, không lên tiếng, nhưng không giấu nổi vẻ thất vọng trên mặt.
Sao mà Phó Ngọc Thanh lại không hiểu ý hắn chứ? Nhưng cứ nghĩ đến vết thương của hắn thì vẫn đành nhịn xuống.
Phó Ngọc Thanh nghĩ tiếp, dù còn hơi ngượng nhưng vẫn bảo hắn: “Trước đây em lấy Hồng Hoa, tôi giận em, em vẫn còn nhớ sao?”
Mạnh Thanh khẽ giật mình, thấp tha thấp thỏm mà nói: “Đó là trước đây em thất lễ, không giải thích cho tam gia hiểu.

Tam gia có giận em thì cũng là lỗi của em thôi.”

Phó Ngọc Thanh đã nói nhiều như vậy với hắn rồi mà hắn lại vẫn nói những lời này, trong lòng buồn vô cùng, ồ một tiếng rồi mới tiếp tục: “Nếu em đã nói thế, tôi kết hôn mà không bảo gì với em, cũng là tôi thất lễ.”
Mạnh Thanh không ngờ anh lại nói vậy, vội rối rít nói, “Trong lòng Mạnh Thanh chưa bao giờ nghĩ thế! Tam gia nói vậy, sao Mạnh Thanh còn dám mở miệng nữa đây? Em biết cái khó của tam gia, em chắc chắn không hề có ý giận tam gia.”
Phó Ngọc Thanh lại hỏi hắn: “Bình thường gặp tôi em thế nào, hôm nay em gặp tôi lại thế nào? Chẳng nhẽ tôi không nhìn ra hay sao?”
Mạnh Thanh lộ ra vẻ lúng túng, một lúc lâu sau mới nói: “Tam gia, kết hôn là chuyện tốt nhất ở đời, sao em có thể giận được?” Phó Ngọc Thanh càng nghe hắn nói thế, trong lòng lại càng không vui.
Mạnh Thanh thấy anh không vui thì đành phải giải thích, “Tam gia, không phải em giận anh.

Em là đang nghĩ, anh thành thân, sợ là sẽ phải ở bên phu nhân, sau này có con gái, lại càng không rảnh.

Tam gia lại còn bận làm ăn, sao còn rảnh để qua lại với em nữa? Em là sợ sau này muốn gặp tam gia thì sẽ rất khó.

Em cứ nghĩ đến đó, sao còn vui nổi đây?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận