Ngực Phó Ngọc Thanh nghẹn lại, sững sờ hỏi ngược lại gã, “Anh ta cưới lúc nào?”
Tô Phụng Xương thấy anh không biết thật thì cũng hơi ngạc nhiên, bảo: “Hóa ra anh không biết thật hả?” Bèn cười nhạo anh: “Thật ra mới mấy hôm trước thôi, anh ta mở tiệc lớn như vậy, rầm rộ như vậy, thế mà anh lại không biết sao? Anh với phu nhân đúng là vợ chồng mới cưới đấy nhỉ, như keo như sơn, không thèm ra cửa luôn.”
Phó Ngọc Thanh nói: “Người cô ấy không khỏe, giờ còn đang lạnh nên mới không ra ngoài.” Nhưng trong lòng anh vẫn thấy rất khó tin, lại hỏi: “Cưới ngay ở Nam Kinh sao?” Cái tên Từ Phượng Bình này rất quen, dường như đã từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng mãi mà không nhớ ra nổi.
Tô Phụng Xương nói: “Đúng rồi, cơ mà chỉ có người trong bang hội đến thôi, tôi chẳng qua là hay tin đúng lúc nên mới gửi quà đến.”
Phó Ngọc Thanh im lặng, Tô Phụng Xương cũng có chuyện khác nữa, bèn nói thêm đôi câu rồi vội vàng cúp máy.
Phó Ngọc Thanh đi xuống lầu, đứng trong phòng khách, tâm phiền ý loạn mà đi đi lại lại, mãi lâu không nói gì.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng, Mạnh Thanh chưa về Thượng Hải, mà lại đi cưới vợ bé ở Nam Kinh.
Đây là làm cho anh xem hay sao? Hay là đang trách anh?
Nhưng anh suy nghĩ thêm một chút, lại tự thấy mình nực cười.
Mạnh Thanh đã thề rất nhiều lời với anh, tiếc là giờ đã khác xưa rồi, tình yêu của đàn bà cũng như nước chảy vậy, chỉ thoáng qua rồi biến mất, chẳng lẽ anh còn trông cậy vào một người đàn ông chờ anh trọn đời hay sao?
Anh đứng yên bên cửa sổ, trong lòng đắng chát.
Nhưng anh biết tin này chậm quá, giờ mà có muốn đưa quà thì lại có vẻ quá cố.
Nhưng nếu không đưa thì lại càng có vẻ lạnh nhạt.
Trong lòng anh hơi khó xử, mấy ngày nữa anh phải đưa Lục Thiếu Du đến Thanh Đảo rồi, nghĩ tới nghĩ lui, đưa quà trước vẫn tốt hơn.
Anh nghĩ ra một món quà biếu, bảo Đỗ Hâm mang sang.
Nhưng Đỗ Hâm về lại bảo anh: “Thiếu gia, anh ta về Thượng Hải rồi.”
Phó Ngọc Thanh nghe thế thì ngẩn người, ngồi ở đó thầm tự giễu, cũng không thể chỉ vì một cô vợ bé mà đuổi theo tặng quà chứ.
Thế nên chuyện này cũng thôi.
Lục Chính Hãn chẳng biết sao lại bị Lục Thiếu Du thuyết phục, đồng ý cho bọn họ đi Thanh Đảo.
Trước khi đi Phó Ngọc Thanh còn tự mình đến thăm hỏi các nơi.
Chắc là vì thể diện của Lục Chính Hãn nên ai cũng rất khách sáo với anh.
Phó Ngọc Thanh cũng hơi cảm thấy dở khóc dở cười, lúc về kể cho Lục Thiếu Du như kể chuyện cười, nói trịnh trọng: “Chẳng phải là tôi được thơm lây từ cô còn gì?” Lục Thiếu Du bật cười: “Có là gì đâu, anh cũng đâu có làm quan.
Anh không biết đâu, năm ngoái người đến nhà tôi muốn gặp cha tôi, muốn xin một cái chức quan nhỏ phải đúng là nườm nượp, có người đợi những mấy tháng liền mà đến cả mặt ông còn chưa được thấy.” Nói đến đây thì chẳng biết lại gợi lên tâm sự gì của nàng, bèn xúc động mà cảm thán: “Tôi nhìn những con người chạy vạy khắp nơi để được làm quan đó, cũng vẫn là đám người từ thời chính phủ Bắc Dương.
Thật ra đối với bọn họ ấy, có Cách mạng hay không, Mãn Hán hay không cũng chẳng có gì khác biệt cả.”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh rất ghét những bàn luận về quan trường này, lời của Lục Thiếu Du đầy vẻ trào phúng, nhưng lại nói không sai, anh bèn cười: “Tôi vốn chính là loại tư bản thúi rủng rỉnh tiền đấy, may mà tôi chưa từng đòi đi làm quan, không thì càng để nhị tiểu thư ghét mất.”
Lục Thiếu Du lại cười nhìn anh: “Anh tuyệt đối đừng có đi làm quan đấy.
Tôi muốn Trung Quốc có thêm nhiều tư bản như anh.”
Hai người đã chuẩn bị xong xuôi, lúc phải lên đường thì đã gần sang tháng Tư.
Bọn họ mang theo người làm và rất nhiều hành ý, đi trên tuyến Ninh Phố đến Thượng Hải, sau đó đi tàu đến Thanh Đảo, tính ở viện điều dưỡng Thánh Valentine gần nửa năm.
Đỗ Hâm ở lại Nam Kinh không đi theo.
Bởi vì Thanh Đảo không giống Ninh Hỗ*, truyền tin quả thực rất bất tiện, cho nên trước khi đi Phó Ngọc Thanh đặc biệt dặn dò cậu: “Nếu nhà có việc gấp, không đến mức bất đắc dĩ thì đừng liên lạc với Thượng Hải, báo cho Diệp Hãn Văn rồi gửi điện báo cho ta.”
(*Tuyến đường giữa Nam Kinh và Thượng Hải.)
Đỗ Hâm luôn miệng vâng.
Nào ngờ vừa sang tháng Năm đã nghe thấy tin truyền ra từ các học sinh, bảo là lúc quân Bắc phạt tấn công Sơn Đông đã xô xát với người Nhật Bản, đến cả công sứ cũng bị giết.
Khi đó trên báo chỉ toàn đăng tin sáo rỗng, đều bảo Cách mạng Bắc phạt sắp thành công rồi, Trung Quốc thống nhất trong tầm tay, nào có ai nhắc đến chuyện này đâu? Đỗ Hâm nghe thế thì như sét đánh bên tai, cuống đến xoay vần, cậu nghĩ thiếu gia đang ở ngay Sơn Đông, nhỡ mà có chuyện gì xảy ra, vậy thì phải làm sao đây? Bèn vội vàng đến bưu điện gửi điện báo, kết quả đến tối vẫn không hề có tin trả lời, lo đến vã mồ hôi.
Tin tức ngày hôm sau lại càng kinh hãi, bảo là người Nhật sắp sửa công chiếm Tế Nam, thế cục hết sức hiểm ác..