Xong khi kể xong về hành trình của Phó Ngọc Thanh, tất cả mọi người đều ngồi im phăng phắc, một hồi lâu không nói nổi nên lời.
Phó Cảnh Viên thở dài một tiếng mà nói: Man rợ hoành hành, vận nước suy tàn, đúng là khiến người ta bất lực mà.
Lục Thiếu Kỳ rất không thích nghe lời bi quan như vậy, sắc mặt không vui, nhưng lại ngại ông là cha của Phó Ngọc Thanh, không thể nổi giận nên đành phải nhịn xuống.
Phó Ngọc Thanh đi đường mệt mỏi, thấy mặt gã bực bội thì sợ gã lại nói gì đó, chỉ ngồi thêm lát nữa đã chia tay, đưa hai chị em họ về chỗ mình.
Phó Ngọc Hoa ngồi cùng xe với anh, lúc đi đường nói chuyện một ít, đưa anh về đến nhà rồi về một mình.
Mặc dù trong bụng Đỗ Hâm là cả một bầu tâm sự, nhưng trước mặt chị em Lục gia cũng không dám hỏi, chỉ chú tâm chạy lên chạy xuống đun nước dọn quần áo cho Phó Ngọc Thanh, thấy Lục tiểu thư vẫn chưa chung giường với Phó Ngọc Thanh thì trong lòng càng băn khoăn, chẳng lẽ định làm vợ chồng giả cả đời này hay sao?
Lúc cởi áo Phó Ngọc Thanh hỏi cậu Nam Kinh có chuyện gì không, Đỗ Hâm đáp: “Ở nhà thì không có chuyện gì cả, cơ mà thiếu gia cậu chẳng gửi một bức điện báo nào cho nhà sất, tôi sốt ruột muốn chết luôn đấy!”
Phó Ngọc Thanh áy náy đáp: “Tại cũng vội rối tinh rối mù, Thiếu Kỳ bảo đi đường cũng gửi suốt mà, ta còn tưởng mọi người đều biết chứ.”
Đỗ Hâm vừa nghĩ đến là thấy ấm ức kinh khủng, nói: “Thiếu gia, người nhà thì biết, nhưng người làm bọn tôi nào có biết đâu.” Bèn kể một tràng về việc cậu đã sợ hãi thế nào.
Phó Ngọc Thanh nghe cậu bảo còn đi tìm cả Diệp Hãn Văn, áo đã cởi một nửa lại đành phải mặc lại vào, đi xuống lầu gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Hãn Văn, chẳng biết hai người nói gì mà nói đến gần tận nửa đêm.
Lục Thiếu Kỳ đến giục mấy lần, cuối cùng nóng nảy đứng dậy, xém chút nữa thì giật luôn dây điện thoại của anh ra.
Nhưng Phó Ngọc Thanh lại không giận mà chỉ hơi mỉm cười trấn an gã, Lục Thiếu Kỳ thấy anh như thế thì lại không nổi giận nổi nữa, không kìm được mà đứng cạnh anh giây lát, sau đó bỗng ngồi xuống đùi anh, bắt đầu kéo áo anh ra, Phó Ngọc Thanh cả kinh, lúc đó mới cúp máy rồi lên lầu với gã.
Đỗ Hâm cũng nhìn ra, hình như lần này trở về từ Thanh Đảo, Phó Ngọc Thanh đối xử khác hẳn với Lục Thiếu Kỳ.
Chắc là Lục Thiếu Kỳ cũng biết, tính khí cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, có lúc còn thấy gã cười tủm tỉm, như thể vui sướng lắm.
Có lẽ là bởi thời gian gã ở cùng Phó Ngọc Thanh là lâu nhất, Lục Thiếu Kỳ còn hơi có cái kiểu yêu ai yêu cả đường đi, thường xuyên thưởng cho cậu ít tiền.
Bởi vì sự hào phóng của gã mà nỗi sợ hãi trong lòng Đỗ Hâm cũng dần biến mất, đối xử với gã cũng ân cần hơn rất nhiều.
Phó Ngọc Thanh sau khi từ Thanh Đảo về lại càng bận, Tú Sơn cũng từ Nam Kinh đến, Phó Ngọc Thanh rất thích hắn thông minh lanh lợi, làm việc nhanh nhẹn, muốn hắn đi theo mình đến công ty làm.
Tú Sơn này rất cơ trí, đầu óc tinh tường, Phó Ngọc Thanh chỉ cần dặn là hắn làm được ngay, bởi vậy Phó Ngọc Thanh đánh giá hắn rất cao, lúc nào cũng muốn hắn đi cùng, Đỗ Hâm thành ra lại ở nhà nhàn rỗi.
Đỗ Hâm được rảnh thì lại cũng rất hào hứng.
Mấy hôm nay Phó Ngọc Thanh đi sớm về muộn, cậu cũng như con ngựa hoang thoát dây cương, giữa ban ngày ban mặt mà ra ngoài đi chơi, đi lang thang khắp nơi.
Bình thường Phó Ngọc Thanh đã đối xử với cậu rất tốt rồi, mấy hôm nay lại có cả Lục Thiếu Kỳ ở cùng nên trong tay cậu đã có một chút tích cóp, bởi vậy ngày qua ngày đều thật sung sướng.
Có một hôm gặp Mạnh Thanh trên đường.
Mới đầu cậu không nhìn thấy, là Mạnh Thanh nhìn thấy cậu trước, bảo phu xe dừng lại rồi gọi cậu qua.
Đã lâu rồi Đỗ Hâm chưa gặp hắn, trong lòng cũng có chút mừng, bèn chạy đến hỏi thăm hắn, Mạnh Thanh còn bảo cậu khách sáo quá, hỏi cậu muốn đi đâu, bảo sẽ chở cậu một đoạn.
Đỗ Hâm nói đang đi lung tung thôi, không làm gì cả, cho nên không có chỗ nào phải đi.
Mạnh Thanh hơi ngạc nhiên mà hỏi: “Sao cậu lại không đi theo tam gia?”
Đỗ Hâm đáp: “Mấy hôm nay tam gia bận lắm, trong công ty lắm việc, cậu ấy thường không có nhà nên mới cho tôi nghỉ, để cho tôi chơi thỏa thích một thời gian đó.”
Mạnh Thanh như có điều suy tư, ồ một tiếng, rồi hỏi hôm đó cậu có gặp tam gia không.
Đỗ Hâm thầm chẹp lưỡi trong lòng mà nghĩ, ui cha, đó là chuyện từ bao lâu trước rồi, thế mà anh ta vẫn còn băn khoăn sao.
Bèn nói: “Có gặp chứ, nếu ông chủ Mạnh ở lại lâu thêm chút nữa là có thể thấy mặt thiếu gia rồi.” Nhưng cậu nói thế thì trong lòng cũng hiểu, mắt Mạnh Thanh rất sắc, e là đã sớm nhìn thấy Lục công tử rồi, cho nên mới đi trước.
Mạnh Thanh cười một tiếng, còn bảo muốn mời cậu uống trà, Đỗ Hâm quýnh lên vội vàng xua tay, nói: “Như thế sao được?”
Nhưng Mạnh Thanh lại có lòng mời, Đỗ Hâm cũng không thể từ chối, đành phải đi theo hắn.
Đỗ Hâm đoán là hắn muốn hỏi chuyện của thiếu gia, nhưng không ngờ Mạnh Thanh lại chẳng hỏi cậu gì cả, chỉ mời cậu ngồi thôi, trái lại chính cậu lại cảm thấy lúng túng, không nhịn được mà nói ra.
Bởi vì đã bảo mấy bữa này mình được nghỉ, cho nên nói luôn sang cả thiếu gia coi trọng Tú Sơn thế nào, trong lòng Đỗ Hâm không khỏi hơi rầu rĩ, nói: “Tú Sơn giỏi hơn tôi nhiều.
Thiếu gia hỏi anh ta về sổ sách trong nhà, mặc dù anh ta không biết chữ nhưng lại thuộc làu làu.
Thiếu gia còn dạy anh ta chữ nữa, anh ta cũng học, nào có giống như tôi đâu, cái gì cũng chẳng biết.
Đến lúc thiếu gia muốn làm chính sự, tôi chẳng được cái tác dụng gì cả.”
Phó Ngọc Thanh trở lại Thượng Hải, nhà máy bánh kẹo dự tính ban đầu không làm nữa, thỉnh thoảng Lưu Tử Dân về cùng anh, hai người nói chuyện cả đêm, bàn bạc muốn mua tàu sông để làm chở khách, ngày nào cũng bận túi bụi, đến cả nói chuyện điện thoại với Phó Ngọc Hoa cũng chỉ toàn nói những cái này.
Đỗ Hâm không thể kể cho Mạnh Thanh về những thứ đó, chỉ bảo, “Chuyến này thiếu gia đi Sơn Đông về, tính tình thay đổi không ít, tôi biết trong lòng cậu ấy ngột ngạt lắm.
Ngày nào cậu ấy cũng có vô số việc phải làm, kể cả về đến nhà cũng không có được rảnh.
Cậu ấy mệt lắm, người khác nói cũng không nghe.” Cậu không nhịn được mà oán trách, “Mợ trẻ mới của nhà tôi cũng vậy, chẳng biết khuyên cậu ấy mà còn đọc sách cùng cậu ấy nữa chứ.”
Mạnh Thanh nghe rất lâu mà không lên tiếng, Đỗ Hâm biết mình lỡ lời, bèn vội vàng đánh trống lảng, hỏi: “Ông chủ Mạnh, học chữ khó không?”
Mạnh Thanh cười: “Cậu mà ham học thì sẽ không khó,” rồi bảo cậu: “nếu cậu thật sự muốn học thì tôi có thể dạy cậu.”
Đỗ Hâm vô cùng bất ngờ, ngây ngô hỏi: “Ông chủ Mạnh, anh đang nói thật đấy à?”
Mạnh Thanh đáp nghiêm túc: “Trêu cậu làm gì?” Rồi hỏi: “Không phải cậu còn muốn học quyền sao? Nếu vẫn còn muốn học thì tôi sẽ dạy cậu luôn.”
Mắt Đỗ Hâm sáng lên, hỏi: “Ông chủ Mạnh chịu dạy tôi sao?”
Mạnh Thanh thấy cậu chỉ lo hỏi liên tục thì không khỏi cười, nói: “Có gì mà không chịu chứ? Tôi đã đáp ứng tam gia rồi mà, nếu cậu chịu học, đương nhiên tôi sẽ dạy cậu.”
Đỗ Hâm vừa mừng vừa lo, thế là quyết luôn với hắn.
Ban ngày sẽ không đi lêu lổng nữa, mà chỉ đến chỗ của Mạnh Thanh..