Kết quả nhịn cả đêm, đến sáng ngủ dậy lại nghe thấy Phó Ngọc Thanh bảo anh rất xin lỗi ông chủ Mạnh thì không dám lên tiếng nữa.
Nếu đã nói thế, chẳng phải thiếu gia có lỗi với ông chủ Mạnh thật sao?
Cậu không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, trong lòng đoán bừa mãi, đến tận lúc đến Mạnh gia rồi vẫn không dừng được suy nghĩ.
Sáng sớm Mạnh Thanh có việc phải làm, đã ra khỏi nhà từ lâu, ở nhà chỉ có Lạc Hồng Hoa và bà vú.
Bà vú đang trông Ngọc Anh, không đi ra, Lạc Hồng Hoa nghe thấy tiếng cậu vào thì cười ra đón: “Đến thật đấy à?” Rồi hỏi cậu tình hình tối qua.
Đỗ Hâm ngại bảo là do Lục Thiếu Kỳ gây ra, bèn nói: “Mợ trẻ sốt ruột vô cùng, cho nên Lục công tử cũng nóng nảy, sau đó gọi điện đến ngân hàng Công thương, tìm được thiếu gia.
Tối về thiếu gia còn bảo, tí chuyện nhỏ ấy mà lại ầm ĩ lên chẳng ai được yên, quả thực có lỗi với các vị!” Sau đó hỏi đến ông chủ Mạnh.
Lạc Hồng Hoa nói: “Anh ta có việc ra ngoài từ sáng sớm rồi, nếu cậu không vội thì cứ ở đây chờ một lát đã.”
Nhưng Đỗ Hâm không đi được, đã mấy ngày cậu chưa nói chuyện với Lý Tú Hoa rồi, chỉ mong sao được ở đây thôi.
Bèn bảo: “Mấy hôm tôi chưa đánh quyền rồi, để tôi đánh một lúc đi, chờ ông chủ Mạnh về.”
Lạc Hồng Hoa cười nhìn cậu: “Cậu mới đến, gì mà đánh quyền? Cứ ngồi một lát đi đã, trò chuyện với tôi cũng được.”
Đỗ Hâm không ngờ nàng muốn tìm người giải sầu, bèn vội vàng đáp: “Bà Mạnh, như thế sao được? Tôi là đến đưa quà tạ tội, cô lại muốn tôi ngồi đây trò chuyện với cô, như thế là cái kiểu gì đây?”
Lạc Hồng Hoa nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Sao thế? Tam gia giao thiệp với mọi người như vậy, thế mà cậu không học được chút nào à.
Tôi muốn cậu trò chuyện với mình, chứ có phải muốn cậu trò chuyện với Tú Hoa cô nương đâu, sao cậu lại cũng thẹn thùng như vậy chứ?”
Đỗ Hâm bị nàng nói đến mức mặt đỏ bừng, nghĩ, nàng ăn nói đúng là lợi hại thiệt, đành phải đáp: “Cô là sư nương tôi mà, tôi đang nghĩ, tôi ngồi đây trò chuyện cùng cô, chẳng phải sẽ là không quy củ sao?”
Lạc Hồng Hoa khẽ mỉm cười: “Gì kia? Ở nhà tam gia còn để ý quy củ với cậu cơ à?”
Đỗ Hâm chỉ cảm thấy trong lời này có ẩn ý khác, nhưng không dám nghĩ nhiều, luống cuống đáp: “Không phải không phải.
Nhưng thiếu gia nhà tôi gặp cô và ông chủ Mạnh đều rất lễ độ, tôi chỉ là một người làm, sao có thể không tuân theo quy củ chứ?”
Lạc Hồng Hoa nhìn cậu, chợt nói: “Cậu nói thế thì thật ra tôi lại có mấy lời phải nói.
Xuất thân cao hay thấp thì có sao nào? Ví dụ như Mạnh A Sinh, cậu nhìn anh ta hôm nay đi, chẳng phải phong quang vô cùng đấy sao? Nhưng có mấy ai biết hồi xưa anh ta làm bốc vác hàng cho người ta ở bến tàu đâu?”
Đỗ Hâm không hiểu sao nàng lại nhắc đến cái này, đành chỉ biết kính cẩn nghe.
Lạc Hồng Hoa nhìn vẻ mặt của cậu, cười: “Trong lòng cậu thấy lạ, nghĩ tại sao tôi phải nói những cái này với cậu đúng không?”
Đỗ Hâm gật đầu, nhưng cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn, bèn cũng cười.
Ngón tay của Lạc Hồng Hoa gõ nhẹ trên mặt bàn, bỗng nói: “Nhóc ngốc, cậu thấy tôi làm xóc đĩa trong sòng bạc, nhưng cậu phải biết, xuất thân của tôi, chỉ e là khá hơn thiếu gia nhà cậu nhiều lắm đấy.”
Đỗ Hâm ngạc nhiên, không khỏi ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Lạc Hồng Hoa như cười như không hỏi: “Sao, cậu không tin à?”
Đỗ Hâm lắc đầu nguầy nguậy, nói hết mực thành khẩn: “Tôi thấy bà Mạnh trông không giống xuất thân từ nhà bình thường.” Nhưng trong lòng hết sức tò mò, như thể bị mèo cào vậy.
Lạc Hồng Hoa không đồng tình mà cười lên: “Rồi, đừng nịnh tôi.” Nhưng không trêu cậu nữa mà nói, “Thật ra cũng chẳng có gì.
Thế này, cũng là mấy anh em tôi vô dụng, làm mất toi cả gia sản.
Tôi ấy à, thời còn đi học thì tuổi còn nhỏ, lại bị người ta dụ dỗ, vì tình yêu mà bỏ nhà đi lên Bắc, đến Thượng Hải.
Kết quả lại bị họ lừa, một mình bơ vơ ở Thượng Hải, không quen ai, sau đó trời xui đất khiến thế nào lại đến nhờ vả Lạc ngũ gia.
Chuyện về sau thì chắc cậu biết cả rồi.” Nàng hơi cười, bỗng nói: “Không chỉ cậu, mà sợ là tất cả mọi người ở Thượng Hải đều biết rồi ấy.
Anh ta cũng biết, thế nên trong lòng rất chê tôi, cho nên vừa quay đi cái đã cưới thêm một cô vợ bé ở Nam Kinh.”
Đỗ Hâm không ngờ nàng sẽ thẳng thắn như vậy, mặc dù chỉ nói loáng thoáng, nhưng thực ra chẳng giấu diếm cái gì cả, không kìm được mà ái ngại, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng trong lòng cũng hiểu, giờ mà giả ngu thì không được.
Nghĩ một chút mới nói: “Sư nương, nếu để tôi nói ấy, ông chủ Mạnh cũng không phải người như vậy đâu.
Anh ta quả thực rất tốt mà, nếu trong lòng anh ta đã có suy nghĩ như vậy thì sao lại còn cưới cô chứ?”
Lạc Hồng Hoa mỉm cười: “Bởi vì tôi bắt anh ta cưới mình mà!”
Đỗ Hâm chẳng biết đây là nàng đang trêu hay đang nói thật, bèn gượng gạo đáp: “Sư nương thật biết nói đùa, ông chủ Mạnh danh vang như vậy, chẳng lẽ còn sợ vợ sao?”
Lạc Hồng Hoa hơi cười: “Cậu biết nói chuyện thật đấy, cậu đi theo tam gia bao lâu rồi?”
Đỗ Hâm thấy nàng đổi chủ đề thì tim hơi thả lỏng, đáp: “Sáu năm ạ.”
Ánh mắt Lạc Hồng Hoa sóng sánh, lướt qua người cậu, chợt nói: “Cậu đi theo anh ấy lâu như vậy, chẳng trách.” Hỏi tiếp: “Vậy cậu định theo tam gia cả đời sao?”
Đỗ Hâm nghe nàng hỏi mà ngẩn ra, một lúc lâu mới lúng túng đáp: “Cái đấy, tôi còn chưa nghĩ đến.”
Chỉ là lời ấy của nàng đã chạm đến bầu tâm sự của cậu, cậu nghĩ, ai mà đoán được cơ chứ, bà Mạnh vốn có xuất thân như thế, vậy mà nay lại rơi vào tình cảnh thế này.
Cậu nghĩ đến con đường mờ mịt phía trước của mình, không kiềm được mà phát hoảng.
Lạc Hồng Hoa thở dài một hơi, nửa đùa nói: “Giờ anh ta đang muốn mở quyền quán, vừa lúc thiếu người.
Nếu cậu không phải người của tam gia thì tôi muốn bảo với A Sinh, không bằng mời cậu về.”
Đỗ Hâm giật mình, nhưng cái suy nghĩ vừa mới ló lên đã bị dằn ngay xuống, cười hì hì đáp: “Sư nương đối tốt với tôi ghê.
Chỉ là tôi nặng bao nhiêu, lẽ nào tôi còn không biết hay sao? Nếu tôi mà đến thì chỉ sợ sẽ làm ông chủ Mạnh mất mặt thôi.”
Lạc Hồng Hoa nhìn cậu như đã hiểu, chỉ cười, không nói gì nữa.
Đỗ Hâm trò chuyện xong với nàng rồi thì như được đại xá, chạy biến ra ngoài tìm Lý Tú Hoa, ha người đứng cạnh chồng vải nói chuyện một lúc lâu.
Đến lúc Mạnh Thanh về đã là xế chiều.
Đỗ Hâm mải nói chuyện với Lý Tú Hoa mà quên cả ăn, lúc Mạnh Thanh nói chuyện với cậu, bụng của cậu kêu òng ọc, Mạnh Thanh bật cười: “Tốt nhất ăn no đã rồi hẵng nói.” Rồi bảo phòng bếp nấu bát mì cho cậu ăn.
Đỗ Hâm rất áy náy, trên người cậu mang theo tiền chứ không phải là không ăn nổi, chẳng qua là ham nói chuyện với Lý Tú Hoa quá, cho nên mới quên mất.
Đỗ Hâm ăn xong mì rồi, thấy không có ai, mới theo lời Phó Ngọc Thanh dặn xin lỗi hắn.
Mạnh Thanh im lặng nghe, không nói gì.
Trong lòng Đỗ Hâm phát ngượng, đưa cái túi gấm đựng khóa bạc cho hắn, nói: “Ông chủ Mạnh, đây là khóa trường mệnh thiếu gia đeo hồi còn bé, muốn cho Đình Ngọc đeo, mong ông chủ Mạnh đừng chê.”
Mạnh Thanh hơi bất ngờ, ngẩn người ra rồi mới nhận lấy.
Nhưng không mở ra mà cầm túi trong tay ngắm nghía một lúc, rồi bỗng hỏi: “Đây là bà tam thêu à?”
Đỗ Hâm không nhịn được mà bật cười, nghĩ, cái mợ mới trong nhà cậu kia, chỉ biết đọc sách cầm bút thôi chứ không có cầm kim thêu đâu.
Cậu bèn đáp ngay: “Không phải.
Anh thấy cái túi này hơi cũ không, bởi vì nó là phu nhân tự tay thêu hồi còn sống đó.”.