Tọa Hoài Bất Loạn


Mạnh Thanh mời anh vào nhà, nói: “Sắp hết năm rồi, nghe nói tam gia về Nam Kinh, tôi còn sợ tam gia sẽ không quay về nữa cơ đấy.”
Phó Ngọc Thanh thốt lên: “Đây là chuyện vui cực lớn mà, sao có thể không đến được cơ chứ?” Vừa nói vừa theo hắn vào nhà, thấy ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ tròn, bên trên đã bày biện đủ món nguội và điểm tâm, chỉ có hai bộ bát đũa, mới nghĩ, Mạnh Thanh quả thực chỉ mời một mình anh.
Phó Ngọc Thanh cởi mũ ra cầm trong tay, vẫn còn đang xem xem nên treo ở đâu, Mạnh Thanh bèn nhận lấy treo lên hộ, sau đó mắc cả áo khoác lên cho anh.

Phó Ngọc Thanh không nên khách sáo với hắn, nên cũng bèn đưa cởi ra đưa hắn, rồi nói: “Mấy hôm nay ở Nam Kinh lạnh lắm đấy, rơi mấy trận tuyết rồi, chẳng biết ở Thượng Hải lạnh đến thế nào? Sau khi phu nhân sinh rồi, vẫn phải chăm sóc cẩn thận.”
Mạnh Thanh nói: “Cô ấy vẫn còn đang ở cữ, cho nên không thể ra ngoài gặp ngài được.” Hắn treo áo khoác lên rồi mời Phó Ngọc Thanh ngồi xuống, sau đó mới nói tiếp, “Mấy bữa nữa cô ấy đi lại được rồi, cũng muốn gặp tam gia một lần đấy.

Cô ấy hay bảo tôi, ngày xưa không cảm ơn được tam gia, trong lòng cô ấy áy náy vô cùng.”
Phó Ngọc Thanh nghe không hiểu, bèn hỏi ngược lại: “Cảm ơn gì cơ?”
Mạnh Thanh không ngờ anh đã quên tiệt, mới giải thích: “Tam gia.

Trước kia cô ấy làm xóc đĩa ở Nam Kinh, ngài từng giúp cô ấy đấy.


Ngài là quý nhân quên nhiều chuyện, e là không còn nhớ rồi.”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, nghe hắn nói thế mới hơi mang máng hình dung ra.
Mạnh Thanh thở dài: “Tam gia làm nhiều việc tốt như vậy, thế mà lại chẳng để trong lòng gì hết.”
Phó Ngọc Thanh chẳng biết nói gì, trong lòng càng cay đắng mà nghĩ, cho dù hắn có nhẫn tâm, cũng vẫn cứ khách sáo như vậy với mình.

Đành chỉ hơi cười một tiếng, nói: “E là toàn mấy chuyện vặt vãnh thôi, mọi người lại cứ để trong lòng nhiều quá ấy.”
Chờ đến khi anh ngồi xuống rồi, Mạnh Thanh mới nói với anh: “Tam gia, hôm ở quán trà đó tôi nổi nóng với ngài, quả thực là vì không thể dừng lại được.

Tuy ngài không nói ra, nhưng e là trong lòng trách tôi nhiều lắm.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện lúc trước, toan mở miệng thì lại nghe thấy Mạnh Thanh nói: “Mặc dù tôi gửi thư cho tam gia, nhưng kỳ thực vẫn sợ tam gia không chịu tới.

Hôm nay ngài tới, trong lòng tôi thật sự vui lắm, chỉ là tôi đang cai rượu mất rồi.

Hôm nay đành lấy trà thay rượu để kính tam gia vậy.”
Vừa dứt lời, Mạnh Thanh bèn nâng chén trà lên kính anh.
Phó Ngọc Thanh cũng đành nâng chén trà trong tay lên kính hắn, sau đó nhấp một ngụm.
Ít lâu sau có người dọn món nóng lên.

Phòng không lớn, bày biện gần như là sơ sài, nếu người dọn đồ ăn cũng rời đi thì chỉ còn hai người bọn họ đối diện nhau.

Anh mà im lặng thì lại không lịch sự, bởi vậy anh hỏi: “Tửu lượng của ông chủ Mạnh vẫn luôn rất tốt mà, sao lại cai rượu vậy?”

Mặt Mạnh Thanh hơi mất tự nhiên, chỉ đáp, “Dù gì uống rượu vẫn là việc không hay, nên sau đó tôi cai thôi.” Bảo thêm, “Hôm nay cũng chẳng có gì ngon lạ để chiêu đãi ngài cả.

Tửu lâu của ngài Hà vừa đúng lúc có một đầu bếp Nam Kinh mới, cho nên đã mời anh ta đến nhà làm bữa này, tam gia nếm thử chút xem, chẳng biết có hợp khẩu vị của ngài không.”
Kể từ lúc vào cửa, tâm tình của Phó Ngọc Thanh vẫn luôn không yên, nghe hắn nói thế thì không kìm được mà nhìn lên bàn, nhìn kỹ rồi mới thấy, quả nhiên đều là món Nam Kinh, vừa nãy không hề để ý.
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại chu đáo đến vậy, càng kinh ngạc, nhưng rồi lại thấy hổ thẹn, mới nói: “Ông chủ Mạnh khách khí quá, làm sao tôi nhận được đây?”
Mạnh Thanh thấy anh định buông bũa xuống sau mấy miếng thì vội vàng nói: “Tam gia ăn nhiều thêm chút đi, ngài gầy quá,” bảo thêm: “Tôi thấy khí sắc của tam gia không được tốt, có phải đi đường vất vả quá không?”
Phó Ngọc Thanh thoáng lưỡng lự, đang cân nhắc xem có nên nói chuyện chú Cảnh cho hắn hay không.

Nhưng dù gì đây cũng là cỗ đầy tháng của con trai Mạnh Thanh, chưa kể lại còn sắp hết năm rồi, cần gì phải đi nói cho hắn một cái tin chỉ khiến người ta đau buồn như thế chứ? Thà để qua năm đi, đến tháng Giêng thì bảo hắn.
Nghĩ vậy bèn lướt qua chuyện chú Cảnh qua đời, chỉ nói: “Bên Nam Kinh có ít chuyện, đại loại cũng nhọc.

Bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là không có gì đáng lo nữa.”
Trên mặt Mạnh Thanh lộ vẻ xót xa, “Nếu sớm biết tam gia phải vất vả như vậy thì tôi đã chẳng khẩn trương như thế rồi.” Nói xong thì luống cuống giải thích: “Vốn là tôi định mượn hôm nay để mời tam gia đến thăm Đình Ngọc, chẳng biết ý tam gia thế nào?”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hiểu được dụng ý của hắn, bèn đáp: “Cũng được,” nhưng rồi lại hơi ngần ngừ: “Nó chưa gặp tôi bao giờ, đừng dọa nó.” Anh vẫn còn nhớ hồi bé Phó Ngọc Đình rất nhát, hồi đó có một thời gian dài anh không về nhà, một lần tình cờ về thì lại chọc giận cha, bị mắng chửi một thôi một hồi, dọa Đình Ngọc sợ phát khóc.
Mạnh Thanh nghe anh nói vậy thì lại bật cười: “Tam gia, nếu nó mà gặp ngài, e là thích còn không kịp ấy chứ.” Dứt lời bèn ra ngoài bảo bà vú bế Đình Ngọc đến.


Nói: “Tam gia, nó với Ngọc Anh thân nhau lắm, nếu cả hai đứa nó cùng ở đây thì ngài cũng đừng chê ồn nhé.”
Phó Ngọc Thanh mới chỉ nhìn thấy Đình Ngọc qua ảnh, không ngờ hai cha con lại gặp nhau ở chính nơi đây, vậy mà lại hơi căng thẳng.
Mạnh Thanh thấy anh thấp tha thấp thỏm như vậy thì không kìm được nụ cười: “Tam gia, đừng sợ, thằng bé ngoan lắm, ngài gặp nó là sẽ thích nó liền.”
Một chốc sau, bà vú quả thực bế Đình Ngọc tới, trẻ con trắng nõn như phấn như ngọc, tựa như một thiên thần vậy, đáng cưng đáng yêu vô cùng.
Phó Ngọc Thanh đứng dậy nhìn thằng bé, nhưng không biết phải mở lời thế nào, Mạnh Thanh đón lấy nó, một tay ôm nép vào ngực, bảo bà vú: “Bác đi nghỉ lát đi.

Lát nữa sẽ gọi bác.” Đình Ngọc đã biết nói chuyện rồi, nhưng sợ người lạ nên đang ra sức trốn vào trong ngực Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh chờ bà ra ngoài rồi mới bế Đình Ngọc đến trước mặt anh, nói: “Tam gia, ngài muốn bế nó một lát không?”
Phó Ngọc Thanh đã bế trẻ con bao giờ đâu? Đến cả Phó Ngọc Đình, cũng phải lúc nào bà vú bế anh mới dám chọc, lớn hơn chút rồi cũng chả bế bao giờ, lúc này mới luống cuống khoát tay: “Tôi không làm được đâu, kẻo ngã nó đấy.”
Mạnh Thanh không kìm được nụ cười: “Nó nhẹ hều à.” Đình Ngọc nắm áo Mạnh Thanh, gương mặt nhỏ nhắn quay sang, đôi mắt đen tựa đá quý rụt rè nhìn trộm anh, Mạnh Thanh trông thấy thì cười cười hỏi nó: “Đình Ngọc, ba hỏi con đáp nha? Con có thích chú này không? Cho chú bế con một cái nha.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận