Tọa Hoài Bất Loạn


Đình Ngọc vội vàng quay đi, vùi mặt vào ngực Mạnh Thanh, chỉ lắc đầu nguầy nguậy không chịu.
Phó Ngọc Thanh cũng không nhịn được mà khẽ cười, cảm thấy cái điệu thẹn thùng của nó khác mình thật, rất là đáng yêu.
Mạnh Thanh nhẹ nhàng xoa đầu nó, nhỏ giọng hỏi: “Con nhìn chú đi, có nhận ra không? Không phải con rất thích chú sao?”
Phó Ngọc Thanh nghe thế thì bật cười: “Thằng bé đã gặp tôi bao giờ đâu? Ngài đừng gạt nó.

Nó còn nhỏ lắm, cẩn thận lại nhớ lung tung ra.”
Mạnh Thanh ngượng ngùng ho hai tiếng, rồi mới nói: “Mấy hôm trước còn đang quậy tanh bành mà, sao hôm nay lại nhát thế không biết.”
Song cũng không gọi bà vú vào mà bảo Phó Ngọc Thanh: “Tam gia, ngài ngồi xuống ăn chút đi đã, lát nữa nó đòi ngài bế ngay đấy.”
Phó Ngọc Thanh biết hắn có ý tốt, trong lòng chẳng biết là cảm xúc gì, nghĩ, hắn cho rằng mình trách hắn vì chuyện này, không biết lại chẳng phải vì thế.
Bèn đáp: “Không cần phải vội, ngài cứ để nó xuống đi.”
Mạnh Thanh nói: “Không sao.” Vừa nói vừa bế Đình Ngọc bằng một tay, mời anh ngồi xuống, sau đó mới ngồi xuống ghế bên cạnh.

Thấy anh không động đũa thì gắp rất nhiều cho anh, Phó Ngọc Thanh không thể từ chối, đành chậm rãi ăn.
Đình Ngọc chốc chốc lại nghiêng mặt ngó trộm anh, bị anh bắt gặp thì lại cuống quýt quay vào ngực Mạnh Thanh.
Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà muốn chọc nó, bèn hỏi: “Có phải con muốn ăn cái này không?” Vừa nói bèn lấy tay nhón một chiếc bánh ngọt trong đĩa, Đình Ngọc vội vàng lắc đầu, tựa vào người Mạnh Thanh, liếc trộm anh từ khóe mắt, mặc dù chỉ lộ ra một ít mặt, nhưng rõ ràng là đang cười.
Mạnh Thanh tưởng thật, mới hỏi Đình Ngọc: “Muốn ăn cái gì?”
Đình Ngọc lập tức quay đi không nhìn anh nữa, chỉ im lặng dụi mặt vào ngực Mạnh Thanh.
Phó Ngọc Thanh trông mà không nhịn được cười.

Mạnh Thanh lấy thìa xúc một miếng bánh hoa mai (*) cho nó, thế nhưng nó lại lắc đầu nguầy nguậy, người cũng quẫy, Phó Ngọc Thanh rất sợ nó ngã xuống, bèn bảo, “Để tôi đi.”
Mạnh Thanh trông vẻ mặt sốt sắng của anh thì cũng hơi buồn cười, nói, “Được.”
Phó Ngọc Thanh đi đến trước mặt nó, cẩn thận cầm chiếc thìa đút cho nó, Đình Ngọc quay sang nhìn Mạnh Thanh, Mạnh Thanh bật cười nói: “Ăn đi.” Đình Ngọc chớp mắt nhìn anh, bỗng há mồm ra cắn một miếng, sau đó lại nhanh chóng quay ngoắt đi, rúc vào ngực Mạnh Thanh như cũ.
Đáy lòng Phó Ngọc Thanh sinh ra một thứ cảm xúc kỳ diệu, bèn bảo Mạnh Thanh: “Trẻ con quả thực rất thú vị.”
Mạnh Thanh không nhịn được mà cười lên: “Nếu tam gia không chê chỗ tôi quạnh quẽ, có thể thường xuyên đến.”
Hai người đứng gần nhau, Phó Ngọc Thanh không nỡ rời hắn nữa, lại thấy hắn bế vững như vậy thì hỏi hắn: “Dạo này ông chủ Mạnh còn đánh quyền không?”
Mạnh Thanh thấy anh hỏi thì rất vui, đáp: “Đánh chứ, ngày nào cũng đánh vài lần.

Sao vậy, tam gia muốn học quyền à?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn vẫn còn nhớ, cũng cười lên: “Ông chủ Mạnh mời hai người đến làm vệ sĩ cho tôi rồi, tôi còn học quyền làm gì nữa chứ?”
Mạnh Thanh hơi khó xử, hẳn đã hiểu lầm, mới nói: “Tam gia, đây là ý của Lục công tử, hắn ta cũng có ý tốt thôi.”
Nói xong lời này, cả hai chợt chìm vào bầu yên lặng.
Mặc dù Phó Ngọc Thanh không vui lắm, nhưng cũng nghĩ lại, hắn nói những lời này, có lẽ cũng chính là suy nghĩ trong lòng hắn.
Đành vậy thôi, chuyện này thì liên quan gì đến anh đây? Hắn là được người ta nhờ, nhận tiền của người ta, làm việc cho người ta mà thôi.

Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng chỉ cười một tiếng, không nói gì nữa.
Mạnh Thanh hơi ngần ngừ, hỏi trước: “Tam gia, tôi nghe nói phu nhân và Lục công tử đều đi du học cả rồi, ngài… sao chịu được chứ?”
Phó Ngọc Thanh thầm cười khổ, nào có chuyện anh không chịu? Lục Thiếu Du, nàng là không thể không đi.

Lục Thiếu Kỳ thì lại là bất ngờ, nhưng gã đi rồi, Phó Ngọc Thanh mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng những lời này, giờ sao nói ra được? Đành chỉ đáp: “Đây cũng là chuyện tốt.” Nói ra rồi lại cảm thấy những lời này qua loa quá, bèn vội vàng chêm vào, “Nay Trung Quốc đã thống nhất, cần những người thật sự có bản lĩnh đến làm việc.

Tôi không chịu được khổ nên mới không đi cùng bọn họ.”
Mạnh Thanh trầm mặc chốc lát mới lên tiếng: “Tam gia nói thế là quá khiêm tốn rồi.

Tôi không đọc sách, không biết thế nào mới là làm việc vì nước nhà.

Nhưng tôi cảm thấy không phải chỉ có nhân tài đã đi du học mới thật sự là có bản lĩnh.

Tôi nghe nói công ty vận chuyển đường thủy của tam gia chi phí rẻ, tàu lại lớn, tiện cho không biết bao nhiêu người, nếu là học sinh thì lại càng tiện.

Cái này chẳng lẽ còn chưa tính là làm việc vì nước sao?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn vẫn còn theo dõi chuyện của mình, không khỏi hơi bất ngờ, cười gượng: “Nói đến chuyện này, một phần nguyên nhân cũng là vì mấy công ty vận chuyển đường thủy Đức Anh bị ép hạ giá.

Ông chủ Mạnh thực sự không cần phải khen ngợi tôi như vậy đâu, sao tôi nhận nổi cơ chứ?” Nói đến đây thì cũng động đến tâm sự của anh, lại nói thêm: “Tôi nghe nói ông chủ Mạnh rời công ty Tam Hâm rồi mới mở võ quán, nếu có chỗ khó nào, hoặc có chỗ nào cần tiền, nhất định phải nói với tôi đấy nhé.” Anh biết tiền của Mạnh Thanh đều để ở chỗ của Hồng Hoa, chính hắn thì lại chẳng có bao nhiêu, lại nghĩ đến tình hình giữa hắn và Hồng Hoa bây giờ, thấy lo vô cùng.
Những lời này có vẻ ngoài dự đoán của Mạnh Thanh, hắn ngây người ra, rồi vội vàng nói: “Tam gia, tôi cũng không có chỗ gì khó cả, tôi…” Hắn bế Đình Ngọc, đứng dậy, trông có hơi phiền muộn, một lúc lâu sau mới nói, “Tam gia, tôi không có chỗ khó gì cả, trái lại là ngài ấy, có phải hai ngày tới phải về Nam Kinh không?”
Phó Ngọc Thanh không hiểu vì sao hắn lại hỏi thế, đáp: “Có lẽ chưa đến hai ngày, sắp hết năm rồi, vẫn phải về thôi.”
Phó Ngọc Thanh ở Nam Kinh mấy hôm đã nghe được kha khá tin, hội nghị điều chỉnh biên chế thật ra đã coi như là chuyện cũ rồi, mấy chuyện qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát cũng không mới mẻ gì, nhưng nghị quyết thì đã làm rất nhiều, người có binh trong tay chưa hẳn đã chịu nghe.

Tháng Ba sẽ lại tổ chức Đại hội Đại biểu Toàn quốc lần thứ Ba, có người bảo anh là e là phải đánh giặc, anh cũng không khỏi lo lắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui