Tọa Hoài Bất Loạn


Bởi vì còn chưa biết lúc nào lên đường, chuyện đi Bắc tạm thời gác lại.
Triển lãm mỹ thuật diễn ra ở Tân Phổ Dục đường (*), diện tích cũng lớn, chính là chỗ làm triển lãm Quốc Hóa trước kia.
(*Tòa nhà phổ dục được xây bởi Giáo hội Thiên chúa giáo Trung Quốc, ban đầu là bệnh viện cho người tàn tật, về sauGiáo hội mở rộng tòa nằm giữa đường Phổ Dục Tây và Phổ Dục Đông, nên đặt tên là Tân Phổ Dục đường.)
Lúc Phó Ngọc Thanh ra cửa, Hàn Cửu đang đứng nói chuyện dưới lầu với Vương Xuân, từ xa nhìn thấy anh sắp ra ngoài cổng, bèn vội vàng đi theo anh, hỏi: “Tam gia, ngài đi đâu thế?”
Phó Ngọc Thanh không khỏi cảm thấy lúng túng, nếu mang hắn đi cùng thì có phần kỳ lạ, nếu không mang hắn đi cùng thì lại có vẻ cố tình.

Trù trừ giây lát rồi mới nói: “Muốn đi với một người bạn đến triển lãm thư họa, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hàn Cửu lại bảo: “Vậy thì tôi đi theo xa xa là được, tam gia khỏi lo, sẽ không làm khó ngài đâu.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế thì cũng chỉ đành thuận theo.

Tài xế lái xe từ trong ga-ra ra, Phó Ngọc Thanh bảo cả Hàn Cửu lên xe cùng.

Hàn Cửu ngồi thẳng tắp trên xe, một tay tì vào cửa kính xe, một tay đặt trên đầu gối, thành ra trông hơi giống La Hán trong miếu.


Phó Ngọc Thanh chợt nhớ đến lần đó đi Nam Kinh với Mạnh Thanh, trên tàu hỏa tuyến Kinh Hỗ, Mạnh Thanh cũng ngồi thẳng tắp như vậy, có vẻ hơi gò bó.
Phó Ngọc Thanh quay mặt đi, bỗng không khỏi rầu rĩ mà nghĩ, mình đang đi giải sầu cơ mà, sao cứ nhớ đến hắn mãi thế.
Lúc đến đường Quốc Hóa, Hàn Cửu định xuống trước, nhưng Phó Ngọc Thanh lại ngăn hắn lại, nói, “Cùng xuống đi,” bảo thêm, “lúc về cũng cùng về đi, không cần phải tránh hiềm, là một người bạn học sinh thôi.” Lúc bấy giờ Hàn Cửu mới yên tâm, nói: “Nói thật với ngài, tam gia ạ, nếu mà cách xa quá, tôi thật sự sợ tôi không bảo vệ được ngài đó.”
Phó Ngọc Thanh thoáng cười: “Làm phiền ngài Hà rồi.”
Từ lúc Thượng Hải mở cảng đến nay đã du nhập rất nhiều nghệ thuật Tây Dương, còn có cả người Tây mở trường Giáo hội và trường nghệ thuật.

Trong buổi triển lãm này, không chỉ trưng bày một số tranh chữ Trung Quốc, mà còn có cả điêu khắc tranh khắc tranh sơn dầu phương Tây vân vân, gi gỉ gì gi cũng có.
Anh và Triệu Vĩnh Kinh cùng tham quan buổi triển lãm này lại yên tĩnh hơn ngày xưa rất nhiều.

Lúc hai người đi từ tầng một lên tầng hai, xung quanh không có ai, Triệu Vĩnh Kinh chợt bảo anh: “Tranh Trung Quốc khác tranh Tây Dương, giống như đế chế Trung Quốc và cộng hòa Tây Dương vậy, chỉ sửa một chút thôi là khác hẳn.”
Phó Ngọc Thanh cảm thấy lời này của cậu dí dỏm, không nhịn được cười, Triệu Vĩnh Kinh lại bỗng dừng bước, nhìn anh nói: “Tôi nghe chuyện Tưởng Giới Thạch nhốt Triệu Vĩnh Kinh rồi! Ông ta chỉ là một tên vũ phu độc tài mà thôi!”
Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại nhắc đến chuyện này, nhất thời không biết đáp lại sao, chỉ cười một tiếng.
Triệu Vĩnh Kinh ngẫm nghĩ một chút rồi lại làu bàu: “Toàn một lũ cường đạo quân phiệt cả, ai tốt hơn ai cơ chứ?”
Phó Ngọc Thanh khó xử, yên lặng một hồi rồi mới nói: “Cậu nói đúng, nhưng đó chính là Trung Quốc bây giờ, ai có thể có biện pháp gì được đây?”
Triệu Vĩnh Kinh ảo não gãi đầu, định nói gì đó, nhưng nhìn anh rồi lại không lên tiếng nữa.
Phó Ngọc Thanh thấy vậy bèn bảo: “Hồi trước gặp tôi, cậu có nhiều ý kiến để phát biểu lắm mà, sao lần này tự dưng lại yên lặng thế?”
Triệu Vĩnh Kinh không nhịn được cười phá lên, cười xong rồi mới nói: “Dạo này tôi quen mấy người bạn điềm đạm, lại còn đọc được nhiều sách hay nữa, chắc là lây tính bọn họ rồi, cho nên bất bình đều nhịn hết trong bụng, thật sự không nhịn nổi nữa mới nói đôi ba câu thôi.”
Phó Ngọc Thanh nghe vậy thấy hơi lo, nhưng không tiện nói rõ gì ra, bèn bảo: “Cứ nói chút ít thôi.

Có những lời, chỉ có thể nói trước mặt bạn thân mà.”
Triệu Vĩnh Kinh lại đáp: “Tôi nói với anh cũng yên tâm.”
Phó Ngọc Thanh cười một chút, không tiếp lời.
Xem triển lãm xong, Phó Ngọc Thanh đưa cậu về, Hàn Cửu ngồi im lặng trên xe.


Đến lúc Triệu Vĩnh Kinh xuống xe, Hàn Cửu mới hơi cười: “Tam gia, không phải tôi nói đâu, nếu không phải đi theo ngài thì cả đời này tôi đã chẳng đến chỗ này xem rồi.

Mới nãy tôi đi một lượt trong đó, chỉ thấy đám học sinh đứa nào cũng õng ẹo như con gái ấy.

Chỉ xem mấy cái hoa hoa cỏ cỏ này thì có gì hay cơ chứ? Thà đánh quyền còn thích hơn!”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà bật cười, nói: “Anh nói dúng.” Anh nghĩ, ông chủ Mạnh cũng là người một lòng chỉ mê đánh quyền, lẽ nào người tập võ tính đều như vậy hả? Nhưng lời đến đầu môi rồi lại dằn xuống, đổi chủ đề: “Ngài Hàn đi cùng tôi chuyến này, thật sự là quá thúc ép rồi.

Anh không chê thì cứ ở nhà tìm một chỗ yên tĩnh tùy thích, anh cũng đánh quyền giải sầu chút đi.”
Hàn Cửu nghe anh nói thế thì cười: “Tam gia, tôi không giống ngài đâu, ngài muốn tìm người giải sầu, bọn tôi thì lại không cần!” Bảo thêm: “Tam gia, ngài cũng đừng trách ông chủ Mạnh đợt này không đến thăm ngài nhé, ngài ấy, việc trong nhà gấp đến nơi rồi, tạm thời không đến được.”
Tim Phó Ngọc Thanh giật thót mà nghĩ, chính là chuyện Lạc Hồng Hoa ly hôn với hắn ư? Nhưng lại khó nói ra miệng, bèn hỏi hắn, “Ngài Hàn, ngài đừng giấu tôi, trong nhà ông chủ Mạnh xảy ra chuyện gì vậy? Cần tôi giúp không?”
Hàn Cửu thoáng lưỡng lự rồi mới nói: “Sớm muộn gì ngài cũng sẽ biết thôi, nói cho ngài chắc không sao.” Bèn kể chuyện Lạc Hồng Hoa ly hôn với Mạnh Thanh.

Việc này vốn là Mạnh Thanh đồng ý, nhưng Lạc Hồng Hoa bảo phải mang Ngọc Anh đi, Mạnh Thanh không chịu, hai người vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ, đến cả Lạc ngũ gia lên tiếng mà Mạnh Thanh cũng không chịu.
Phó Ngọc Thanh không ngờ lại là thế.

Anh biết Ngọc Anh không phải máu mủ của Mạnh Thanh.


Nhưng anh đã từng nghe Đỗ Hâm bảo, Mạnh Thanh luôn rất thương đứa trẻ này.

Mạnh Thanh người này quá mức trọng tình, nay Lạc Hồng Hoa bỗng dưng bảo phải mang con đi, chỉ e trong lòng Mạnh Thanh rất không cam.
Hàn Cửu không kể thêm gì nữa, Phó Ngọc Thanh cũng không thể hỏi thêm gì nữa, trong lòng lại rất sốt ruột, lúc về đến nhà, anh gọi điện ngay hỏi Hà Ưng Mẫn.
Những chuyện mà Hà Ưng Mẫn nghe được toàn là một đống tin đồn thật giả lẫn lộn.

Chuyện vô văn cứ bên ngoài truyền vô số kể, bảo là Lạc Hồng Hoa ly hôn là vì muốn làm vợ của trưởng ty, còn chuyện của Ngọc Anh thì hắn không biết tí gì.
Vì chuyện này mà Phó Ngọc Thanh lo lắng vô cùng, nhưng lại không dám đi hỏi Mạnh Thanh, nhớ tới Đỗ Hâm, do dự một lát rồi bảo người mời Đỗ Hâm đến.
Mới đầu Đỗ Hâm không biết chuyện gì, vội vội vàng vàng chạy đến, thấy anh hỏi cái đó thì lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Hâm cũng chẳng hay bao nhiêu, chỉ bảo có một lần cậu đến Mạnh gia, nghe thấy bọn họ cãi nhau om sòm, Mạnh Thanh nổi giận nói: “Ngọc Anh không phải máu mủ của hắn, hắn chịu thương con bé ư! Cô đi với ai tôi không quản, nhưng không được phép mang Ngọc Anh đi!”
Lạc Hồng Hoa cũng cáu um lên: “Chẳng lẽ tôi không lấy anh thì phải lấy người khác à? Mạnh A Sinh, anh coi thường tôi quá rồi đấy, bé bô là cốt nhục của tôi, dựa vào cái gì mà tôi không thể mang nó đi chứ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận