Lòng Phó Ngọc Thanh ảo não vô cùng, đứng dậy đi đi lại lại hoài, miệng lầm bầm: “Dù ta có gặp anh ta thì cũng phải bắt đầu từ đâu đây? Phượng Bình bệnh thành như thế, bác sĩ ai cũng bảo đã hết cách rồi, lẽ nào ta phải nói thật cho anh ta à? Anh ta đi Tây Bắc, chắc chắn là vì ta, nay lại rơi vào cảnh vợ con ly tán như thế, ta còn mặt mũi gì để mà gặp anh ta đây?”
Đỗ Hâm ngớ người: “Nhưng cũng làm gì còn cách nào khác đâu.” Bảo: “Thiếu gia, đứa bé nói chung cũng tìm về lại rồi, đây đã coi như là chuyện may mắn cực kỳ.
Phượng Bình cô nương phúc mỏng, có thằng anh em như vậy, lại còn làm ra chuyện như vậy, ai mà liệu trước được chứ? Thiếu gia, ông chủ Mạnh anh ta nghe lời cậu, cậu khuyên anh ta một chút, đứa bé còn nhỏ quá, không thể không có mẹ được, bảo anh ta tái giá đi.”
Phó Ngọc Thanh nổi giận tức thì, nhìn cậu với vẻ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Nếu đổi lại là Tú Hoa xảy ra chuyện thì xem cậu còn có thể nói nhẹ nhàng như thế được không!”
Đỗ Hâm đành im bặt, nhưng trong bụng lại nghĩ, thiếu gia đây là quan tâm nên bị hoảng rồi, dù ông chủ Mạnh có không đi Tây Bắc đi nữa, đứa nhỏ có một người cậu thất đức như vậy, ai mà biết có còn lợi dụng cái khác để mà gây ra chuyện khác không chứ!
Hôm đi đón người, suốt dọc đường tâm tình Phó Ngọc Thanh cứ thấp tha thấp thỏm, Đỗ Hâm không kìm được mà hỏi anh: “Thiếu gia, tôi thấy trên báo viết Túc châu có binh phỉ nổi loạn, giết nhiều người lắm, là ông chủ Mạnh cứu cậu ra ngoài sao? Tại sao không về cùng nhau?”
Chẳng biết Phó Ngọc Thanh đang mải nghĩ gì, Đỗ Hâm hỏi vậy mà anh còn đực ra, mãi mới đáp: “May mà có anh ta.
Nhưng lúc ở Túc châu bọn ta không gặp nhau.
Nghe bảo anh ta lẻn vào thành, giết Ngô Tổ Thiên dẫn đầu nổi loạn, tình hình mới ổn định lại.” Chắc là anh lại nhớ đến cảnh lúc đó, cũng hơi hãi, “Lúc đó mọi người đều chỉ muốn mau mau chóng chóng rời thành đi Đông, đâu có biết anh ta cũng ở đó đâu.
Ta cũng là đi đường nghe người ta bảo mới biết.”
Đỗ Hâm ngỡ ngàng, bèn xuýt xoa không ngớt: “Tía má ơi, té ra ông chủ Mạnh lại lợi hại như vậy đó!” Còn bảo: “Nhưng trên báo đâu có viết thế đâu nhỉ? Chẳng phải bảo quân trú đóng ở Đôn Hoàng giải vây cho sao?”
Phó Ngọc Thanh thở dài: “Lời báo chí viết thì làm sao tin hết được? Bọn họ làm gì có tin tức gì đâu, toàn bịa là bịa.”
Đỗ Hâm hẵng còn hãi, bảo: “Thiếu gia, tôi thấy trên báo viết Túc Châu thủ thành không mở, bao vây hơn một tháng lận, làm sao cậu chịu đựng nổi vậy?”
Phó Ngọc Thanh nghĩ giây lát rồi mới đáp: “Thực ra cũng không lâu đến vậy đâu, tổng lại cũng chỉ mười bảy mười tám ngày thôi.
Ngô Tổ Thiên vừa chết là cổng thành phố mở luôn, đám lính kia bắt hết, bọn ta ra khỏi thành thật sự cũng không gặp phải phiền phức gì to tát cả.”
Đỗ Hâm liến thoắng: “Thiếu gia, cậu đúng là phúc lớn mạng lớn, không sao là tốt rồi!” Bảo thêm: “Bữa đó ông chủ Mạnh bảo muốn đi Tây Bắc, tôi còn nghĩ chỉ sợ anh ta chưa gặp cậu thì cậu đã về rồi ấy.
Ai dè lại là như thế, may mà có anh ta đi.
Tôi thấy trên báo nói Túc Châu cắt nước cắt lương thực, nghĩ ngay chẳng biết thiếu gia cậu phải chịu khổ bao nhiêu nữa, nếu mà anh ta không đi thì ai mà biết ra làm sao đây?”
Phó Ngọc Thanh định nói nhưng lại thôi, mãi một lúc sau mới lên tiếng, “Không ai ngờ chuyện ấy lại xảy ra, anh ta có thể đến, ta…” Anh nói đến đó thì lại trầm xuống, một hồi lâu không mở miệng.
Đỗ Hâm bảo: “Thiếu gia, chắc là cậu không biết đâu.
Ông chủ Mạnh tiêu bao nhiêu tiền để đi máy bay, đến Vũ Hán trước tiên, sau đó mới ngồi tàu hỏa đi Tây Bắc đấy.”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt nhìn cậu một lúc lâu, Đỗ Hâm bị anh nhìn đâm ra lúng túng, bèn ái ngại bảo một câu, “Thiếu gia, ông chủ Mạnh đối đãi cậu thật sự là tận tình tận nghĩa đó.”
Phó Ngọc Thanh nhẹ đáp, “Ta đều biết.”
Hai người đứng ở nhà ga chờ dòng người xuống xe, Phó Ngọc Thanh có chút sốt ruột bất an, rất sợ lỡ mất Mạnh Thanh, bèn cởi luôn mũ giơ cao tay vẫy vẫy, mỏi cũng không chịu hạ xuống.
Trái lại lại là Mạnh Thanh nhìn thấy anh trước tiên, lấy làm kinh ngạc, bèn vội vàng chen qua dòng người, tức tốc đi đến bên cạnh anh, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Sao tam gia lại đến đây?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn thì cũng kinh ngạc vô cùng.
Thì ra hai tháng không gặp, Mạnh Thanh vậy mà lại vừa đen vừa gầy đi, quả thật như đã biến thành một người khác.
Song thấy tinh thần của hắn rất tốt thì cũng cười: “Sao tôi lại không thể đến vậy?”
Phó Ngọc Thanh đến đón hắn, có vẻ rất ngoài dự liệu của hắn, hắn đi bên cạnh Phó Ngọc Thanh, nói như lẽ đương nhiên: “Tam ở chịu khổ ở Túc Châu, nay đến Thượng Hải rồi, phải ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt mới đúng chứ.”
Phó Ngọc Thanh lại bảo: “Tôi về bao lâu rồi đấy, còn tĩnh dương nữa thì có mà dưỡng ra bệnh luôn không chừng.” Nói thêm: “Trái lại là ngài đấy, chuyến này vất vả quá.”
Mạnh Thanh bật cười: “Cũng không có sao, mặc dù chuyến này đi chậm, nhưng lại ngắm được không ít phong cảnh, tam gia đi máy bay lại không ngắm được.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ, nếu tôi sớm biết em cũng ở Túc Châu thì làm gì có chuyện sẽ vội vã quay về như vậy chứ.
Chỉ là khắp bốn phía đều là người, lại còn ở ngay trước mặt Đỗ Hâm, lời như thế bây giờ không thể nói ra.
Đến lúc đến xe, Đỗ Hâm ngoan ngoãn lên ghế trước ngồi, Phó Ngọc Thanh bèn ngồi chung ghế sau với Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh rất áy náy: “Tam gia còn đặc biệt đến đón tôi nữa chứ, tự tôi gọi một cái xe kéo về là được rồi mà.”
Phó Ngọc Thanh nhìn mặt hắn, trong lòng cân nhắc xem nên mở miệng kiểu gì, bèn bảo: “Vẫn phải đến đón tận người mới thấy yên tâm.”
Mạnh Thanh khẽ run lên, bèn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, giả vờ như không nghe thấy, không nói gì nữa.
Phó Ngọc Thanh lưỡng lự mãi một lúc, cuối cùng vẫn cảm thấy không mở miệng nổi, đang khó xử thì Mạnh Thanh lại bỗng lên tiếng: “Tam gia, lần sau ngài ra ngoài phải mang một người theo nhé.
Hàn Cửu còn tưởng ngài đang ở nhà đấy, ai mà biết sớm thế ngài đã ra ngoài rồi, mà cũng không bảo cho cậu ta.”
Phó Ngọc Thanh rất áy náy: “Lần này là tại tôi, tôi đang trên đường mới hay tin ngài đi Túc Châu,… Sao ngài gan quá vậy? Bọn họ là lính cả đấy, nhỡ mà xảy ra chuyện gì…”
Mạnh Thanh khẽ cười, đáp dửng dưng: “Tam gia coi thường tôi quá rồi.” Bảo nữa: “Tam gia cứ yên tâm đi.
Mạng tôi lớn, không việc gì đâu.”.