Hàn Cửu thường đến bên đường Phúc Hi thăm anh, còn dạy anh một chút quyền pháp đơn giản, song chẳng qua chỉ là để anh được vận động một chút thôi, đối với tư thế hay tốc độ của anh thì không có yêu cầu gì khắt khe.
Đối với những chuyện này, Hàn Cửu rất linh hoạt nhạy bén.
Tuy vậy có lúc nhìn anh đánh quyền, vẫn không nhịn được cười mà nói: “Tam gia, ngài đánh bộ quyền này mà đến tôi cũng còn không nhận ra được.
Chả giống bọn tôi đánh tẹo nào sất, cơ mà trông cũng đẹp đấy.”
Phó Ngọc Thanh cũng hơi xấu hổ, tự giễu nói: “Bộ đây không phải khoa chân múa tay hả? Anh Hàn bình thường đã thấy bao giờ chưa?”
Chờ anh đánh xong, hai người nói đến chuyện Mạnh Thanh, Hàn Cửu bảo: “Phượng Bình cô nương thân thể không khỏe, người cũng lẫn, ông chủ Mạnh không giúp cô ấy được đâu.” Rồi cảm khái: “Hôm bữa cô ấy còn bảo sinh nhật mẹ sắp đến rồi, phải về mừng thọ mẹ.
Câu này ngoại trừ ông chủ Mạnh ra, không có ai dám tiếp cả.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn nhắc đến chuyện nhà họ Từ, lúc trước vừa bận vừa rối nên chưa kịp hỏi, giờ nghĩ đến mới hỏi: “Việc chôn cất cụ nhà đã làm xong chưa?”
Hàn Cửu đáp: “Ông chủ Mạnh không thể phân thân, nên đã nhờ bạn về Nam Kinh lo liệu.”
Phó Ngọc Thanh im lặng một lúc, mấy chuyện lặt vặt nữa cũng chẳng tiện hỏi nhiều, sợ bị người ta nhìn ra manh mối gì đó.
Nhưng Hàn Cửu thì ngược lại, chắc là mấy lời kiểu này bình thường không thể nói cho ai, lại vì anh cũng biết nội tình, nên không nhịn được mà nhiều lời mấy câu với anh.
Hàn Cửu bảo Mạnh Thanh đã cho y tá nữ nhà mời nghỉ việc, Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, Hàn Cửu lại nói, “Tam gia, anh ấy đây là không tình nguyện dùng tiền của ngài đấy, chuyện này tôi hiểu, nếu là tôi tôi cũng không chịu đâu.”
Phó Ngọc Thanh lưỡng lự một hồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Sao không thuê người làm?”
Hàn Cửu cười: “Tam gia, ngài không biết thôi, một văn tiền làm khó anh hùng hán, bây giờ anh ấy đào đâu ra tiền đó chứ.
Mấy bữa trước tôi còn nghe nói ảnh định bán nhà đấy.”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt đứng dậy, đi tới đi lui, lông mày nhíu chặt, nói, “Sao tự dưng lại khó khăn đến thế? Trong công ty của tôi còn rất nhiều cổ phần của anh ta cơ mà, sao anh ta lại không bảo với tôi?” Trong lòng anh nghĩ, sợ là Hồng Hoa hẵng còn đang cho vay tiền của Mạnh Thanh đây, anh không tin Mạnh Thanh thật sự đã đến bước đường này.
Hàn Cửu nói: “Nghe bảo tháng Giêng ông chủ Mạnh phải bồi thường người khác một khoản tiền đấy,” bảo thêm: “Kể cả không có cái chuyện kia thì trong tay ông chủ Mạnh cũng giữ được bao nhiêu tiền đâu? Chỉ cần các anh em có việc gấp là sẽ đi tìm anh ấy, ảnh cho thẳng thừng luôn, trước giờ chưa từng hỏi.”
Phó Ngọc Thanh không khỏi thắc mắc: “Chuyện gì cơ?”
Hàn Cửu giật mình nhìn anh: “Tam gia ngài không biết sao? Ông chủ Mạnh hùn vốn làm công ty, giữa đường lại rút lui, thành ra phải bồi thường người khác nhiều tiền lắm.”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng nhìn hắn, tâm phiền ý loạn, không ngờ được lúc đó còn có chuyện như thế.
Đến lúc Hàn Cửu về, Phó Ngọc Thanh bèn lên lầu viết séc, lại viết thêm một phong thư ngắn rồi bảo Tú Sơn đem đến Mạnh gia.
Anh còn cẩn thận dặn Tú Sơn: “Nếu anh ta không chịu nhận, cậu cứ đứng đó chờ đến bao giờ anh ta nhận thì thôi.”
Tú Sơn ra ngoài một cái, anh đóng cửa lại luôn, gọi một cuộc cho Tô Phụng Xương hỏi gã chuyện lúc đó.
Tô Phụng Xương đáp: “Mới đầu đang làm ăn ngon lành, bên tôi thu tiền của người ta, tự dưng hắn lại bảo không làm nữa, lấy đâu ra cái kiểu đó chứ, hắn ta phải bồi thường cũng đúng thôi.”
Phó Ngọc Thanh rất giận, nhưng nhịn được, chỉ nói: “Về lý thì đúng là như thế, nhưng lúc đó sao lại không nói gì với tôi? Chuyện này vốn là vì tôi mới nên, tôi thay anh ta là được mà.”
Tô Phụng Xương không ngờ anh lại giận như vậy, bèn bảo: “Tôi biết trong lòng cậu bứt rứt, nhưng hắn cũng kiếm không ít mà.
Với lại tôi cũng không có bảo hắn bồi thường, là hắn nhất quyết đòi chịu trách nhiệm, tôi làm sao mà không nhận cho được?”
Phó Ngọc Thanh giận run lên, nhưng lại không làm gì được, đành nói: “Anh cũng làm tôi phát sầu đấy, chẳng biết trong lòng người ta trách móc tôi thế nào nữa đây.”
Tô Phụng Xương cười phá lên: “Cậu yên tâm đi, hắn còn thấy có lỗi với cậu nữa kia, bảo tôi tuyệt đối đừng có nói cho cậu đó.”
Vì chuyện này mà Phó Ngọc Thanh không khỏi sinh lòng ngăn cách với Tô Phụng Xương, cảm thấy gã này quả thực không đáng làm bạn tương giao.
Sau khi ghi lại hết những chuyện đã trải qua ở Tây Bắc, anh gom vào, không định đưa cho Tô Phụng Xương nữa.
Sau đó lúc trò chuyện về chuyến đi Tây Bắc với Triệu Vĩnh Kinh có nhắc đến chuyện này, bèn giao thẳng bản thảo cho cậu, để kệ cậu xử trí.
Nào ngờ Triệu Vĩnh Kinh làm việc rất mau mắn, chưa đến hai ngày đã chia chương rành rọt rồi đăng những ghi chép anh viết lên báo, tuy có sửa đổi một chút, nhưng người nào tinh mắt đọc vẫn có thể đoán được.
Lúc có người hỏi đến, Phó Ngọc Thanh còn sợ rước họa vào thân, không dám thừa nhận.
Thật ra Phùng thị đã đoạn tuyệt với trung ương rồi, bây giờ anh ở Nam Kinh, viết chuyện ở Tây Bắc cũng không thật sự xúc phạm đến ai.
Lúc Phó Ngọc Thanh ở đường Phúc Hi, Phó Ngọc Đình suốt ngày mè nheo đòi anh chơi cùng, muốn đi trung tâm thương mại, muốn đi công viên, rồi lại muốn đi cưỡi ngựa, nhất là trường lại còn cho nghỉ dài nên có thể quấn quýt lấy anh cả ngày.
Phó Ngọc Thanh vốn là đang dưỡng bệnh, sao có thể đưa cậu đi chơi như vậy được? Bèn dỗ cậu bằng cách dạy cậu vẽ.
Mới đầu Phó Ngọc Đình còn không chịu, Phó Ngọc Thanh bèn vẽ mấy con cua con cá nhỏ cho cậu xem, cậu mới nổi hứng cầm bút muốn học.
Diệp Thúy Văn cũng muốn cậu tĩnh tâm lại, thu tính lại, thấy cậu chịu học thì còn cố tình bảo người làm đi mua ít kẹo và bánh ngọt mới về, cậu lại càng không nỡ ra ngoài.
Phó Ngọc Thanh vốn chỉ ngồi chơi với cậu thôi, để kệ cậu vẽ lung tung linh tinh, thỉnh thoảng tô rồng điểm mắt thêm mấy nét, trái lại cũng có chút thú vị.
Nhưng lúc ở một mình, lại bỗng nghĩ đến lời đùa của Đỗ Hâm khi đó, mới bần thần ngẩn người ra bao lâu.
Hồi đó anh bảo muốn vẽ một bức họa mỹ nhân Mạnh Thanh, đâu có ngờ đã lâu như vậy rồi lại vẫn chưa từng động bút.
Bởi vì Mạnh gia xảy ra những chuyện kia, Mạnh Thanh lại còn đã nói thế, anh cũng không thể đến cửa nữa.
Trong lòng anh rất hiểu rất rõ, bên Mạnh Thanh còn có Phượng Bình, giữa bọn họ cũng sẽ chỉ đến vậy mà thôi.
Nhưng anh lại nghĩ, mình vẽ cho riêng mình một chút cũng được mà, chẳng ngại ai.
Đã lâu rồi anh chưa vẽ, gạt trẻ con thì còn được, nhưng mà vẽ thật thì cũng hơi sợ.
Mực đã mài mấy ngày, hoa hoa cỏ cỏ đã vẽ bao nhiêu, nhưng người thì vẽ một nửa cũng chẳng ra..