Tọa Hoài Bất Loạn


Phó Ngọc Thanh tự giễu: “Anh Hàn còn bảo, quyền anh ta đánh xấu nhưng dùng được, còn quyền tôi đánh thì đẹp nhưng không dùng được.”
Mạnh Thanh cười khen ngợi: “Thế thì tam gia cũng lợi hại lắm, theo anh ta mà còn đánh ra được bộ quyền đẹp mắt như thế.”
Phó Ngọc Thanh vội vàng xin hắn tha, nói: “Ông chủ Mạnh, ngài đừng giễu tôi mà.” Anh đã bải hoải nguyên cả ngày, vất vả lắm mới đánh xong bộ quyền này, hai chân đều như nhũn ra, bèn ngồi phịch luôn xuống băng ghế đá trong sân, lúc bấy giờ mới thở dài một hơi, than vãn như giả như thật: “Đánh quyền cũng mệt gớm.”
Mạnh Thanh bật cười: “Tam gia, ngài đói chưa? Tôi đi lấy ít điểm tâm cho.”
Vừa nghe hắn nói thế thì Phó Ngọc Thanh quả thực có hơi đói thật.

Chặng đường ban ngày rất vất vả, hết tàu hỏa rồi đến thuyền, đường đi lại còn dài.

Tàu hỏa thì còn ổn, nhưng thuyền thì lại là loại vừa nhỏ vừa nhanh, lắc lư chòng chành đến độ bây giờ anh hẵng còn hơi choáng.
Mạnh Thanh ra phòng ngoài đi đến phòng bếp phía sau.

Lúc này trời đã tối mò, hết thảy chung quanh đều an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng con tim anh đập thình thịch không yên, còn cả bên dưới tàng cỏ, chẳng biết có con côn trùng gì đang kêu miết.
Đình Ngọc khẽ chạy tới, nhón chân bám lấy bàn đá, Phó Ngọc Thanh bèn hỏi nhóc: “Chú bế con nhé?”
Đình Ngọc vừa hơi mắc cỡ vừa hơi sợ gật đầu một cái, Phó Ngọc Thanh không kìm được nụ cười, thầm nghĩ, thằng bé hay ngại như thế, thật chẳng giống người nhà Phó tẹo nào.
Phó Ngọc Thanh bế nhóc lên ghế đá, vừa mới ngồi ngay ngắn thì Mạnh Thanh mang một bọc điểm tâm tới.

Bé em đã tỉnh rồi, đang cựa quậy tới lui trong ngực hắn, nhưng bị hắn quấn rất chắc nên thế nào cũng không thoát ra được.
Mạnh Thanh bảo Đình Ngọc: “Không được ăn nhiều đâu nhé.” Nói đoạn đặt bánh lên bàn đá, một tay chậm rãi cởi dây buộc.
Phó Ngọc Thanh nhìn một chốc, biết hắn ôm đứa bé không được tiện cho lắm, bèn bảo: “Để tôi đi.”
Mạnh Thanh hơi dừng lại, rồi buông tay ra, bởi vì không có ánh sáng nên Phó Ngọc Thanh phải nheo mắt, gỡ mãi mới cởi ra được.

Hóa ra bên trong bọc sáu chiếc bánh nướng nhỏ.
Mạnh Thanh bảo anh: “Đình Ngọc hơi kén ăn, cái này là mua cho nó ăn.

Tam gia nếm thử xem.”
Phó Ngọc Thanh cầm một cái lên, bẻ một nửa đưa Mạnh Thanh, Mạnh Thanh lắc đầu bảo anh đưa Đình Ngọc.

Đình Ngọc giơ cao hai tay nhận lấy, cái miệng bé bé cắn ăn, ăn rất là khoái chí.
Phó Ngọc Thanh ăn hết một nửa của mình.

Hóa ra cũng là bánh nướng mặn nhân thịt thôi, nhưng lại khác loại ở Nam Kinh, chẳng biết là có diệu pháp gì mà ăn vào lại ngon vô cùng.
Sau khi ăn xong, Đình Ngọc liếm môi ngước mắt nhìn Mạnh Thanh, nhưng Mạnh Thanh lại bảo: “Không được ăn nữa.” Đình Ngọc chùi mồm, hình như hơi chưng hửng, nhưng cũng không giận dỗi.
Mạnh Thanh cầm hai cái chén lớn, rót cho mỗi người một chén trà.

Đình Ngọc ngoan ngoãn uống hết trà, ngồi đung đưa chân trên ghế đá cao cao, nói: “Em dậy rồi.”
Mạnh Thanh ừ một tiếng, đổi tay bế nhóc em, nhưng không nói gì nữa.

Hình như hắn mệt, Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà hỏi, “Ông chủ Mạnh, sao lại không mời vú em?”
Mạnh Thanh hơi khó xử, chỉ đáp mơ hồ: “Vùng nông thôn, khó mời.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ một chốc rồi cũng hiểu.

Ở nhà hắn không có vợ, phụ nữ trẻ nào ai dám qua làm, chắc là sợ lời ra tiếng vào.
Lại hỏi, “Thím Chiêm thì sao?”
Mạnh Thanh nói, “Thím ấy còn việc ở nhà phải làm, hàng ngày qua đây mấy tiếng thôi.”
Phó Ngọc Thanh muốn khuyên hắn về Thượng Hải đi, nhưng lại sợ nói ra khó nghe, đành bảo: “Tôi bế nó được không?”
Mạnh Thanh cười: “Chờ tối nó ngủ đã, nó tỉnh rồi là quậy ầm lên đấy, tam gia không chịu được đâu.”
Phó Ngọc Thanh trông đứa bé không chịu nằm yên một giây nào, y như một con khỉ nhỏ thì cũng hơi ngại thật, nên chẳng nói nữa.
Đến bữa cơm tối, Mạnh Thanh thắp đèn dầu lên, trong phòng tràn đầy ánh sáng vàng ấm áp như nước.

Phó Ngọc Thanh hơi mê mang, cảm thấy thật giống như đang quay lại hồi ở Mai Viên vậy, đến cả hết thảy những thứ ở trước mắt cũng tựa một giấc mộng huyền ảo.
Mạnh Thanh thấy anh bần thần, mới hỏi: “Tam gia đang nghĩ gì thế?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Nghĩ lại hồi tôi đến Mai Viên tìm ngài, ở đó cũng không có điện, thành thử lại hơi giống ở đây.”
Mạnh Thanh ngẩn ra, một hồi lâu không lên tiếng, Phó Ngọc Thanh tức thì thấy hối hận, lẽ ra anh không nên bộp chộp nhắc lại chuyện xưa như thế, bèn bảo: “Vết thương của ông chủ Mạnh còn sao không?”
Lúc này Mạnh Thanh mới nói: “Không sao, khỏi đã lâu rồi.”
Mạnh Thanh mời Phó Ngọc Thanh vào bàn trước rồi bế Đình Ngọc lên ghế.

Thím Chiêm đã nấu mấy món, bày cả lên bàn, sau cùng mới bưng mì cá lên, nước mì màu trắng sữa, mùi thơm nức xộc vào mũi, quả thực khiến ngón tay người ta không khỏi rạo rực.
Thím Chiêm đút cho nhóc em ăn, Mạnh Thanh mời anh động đũa, chờ anh nếm thử mấy miếng rồi mới hỏi: “Tam gia, mùi vị có ngon không?”
Mì trong bát xắt rất mảnh, nước dùng thơm ngon, Phó Ngọc Thanh khen không ngớt, nói: “Ngon lắm, còn ngon hơn cả tôi ăn ở Thượng Hải.”
Lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới cười: “Thím Chiêm nấu mì cá ngon lắm, nếu tam gia thích ăn thì ngày mai lại nhờ thím ấy sang nấu.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế, tựa như nghe được một lời hứa khó cầu, đáy lòng bỗng không kìm được vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui