Tọa Hoài Bất Loạn


Đình Ngọc quả hơi kén ăn thật, canh cá ngon, thế là nhóc con chỉ uống mỗi canh cá, mì thì một sợi cũng không chịu ăn, thức ăn cũng chỉ chọn một hai món để ăn.

Mạnh Thanh lại không nuông chiều nó, gắp đủ các thể loại món vào đĩa nhóc, không nói một tiếng nhìn nó ăn.
Mặc dù Đình Ngọc rất ngoan, lúc này cũng có vẻ cự nự, bực dọc im lặng uống canh cá, rũ mắt giả vờ như không thấy.

Nó uống xong bát canh cá nhỏ rồi mới đẩy bát về phía trước, giọng líu nhíu, “Con no rồi.”
Nơi này chung quy lại vẫn không thể so với Thượng Hải, làm sao có thể món nào cũng ngon được? Tật xấu kén ăn này Phó Ngọc Thanh cũng mắc, thế nên nhìn Đình Ngọc dỗi thì cũng hơi phát sầu.
Giọng Mạnh Thanh hơi nghiêm: “Ăn hết mì trong bát đi.”
Đình Ngọc trề môi, có vẻ tủi thân lắm, Mạnh Thanh bèn xoa đầu nhóc một cái, giọng dịu đi một chút: “Ngoan, ăn no mới có sức đánh quyền!”
Mắt Đình Ngọc đỏ hoe, cúi gằm mặt, sau rốt vẫn cầm đũa lên, chậm chạp ăn hết mì trong bát.
Lúc ăn cơm Phó Ngọc Thanh không nói chuyện, lúc này càng không thể lên tiếng nói gì.


Anh im lặng, Mạnh Thanh cũng im lặng, bữa cơm này an tĩnh vô cùng.
Thím Chiêm đút cho bé em ăn xong thì dọn bát đũa rồi đun nước cho hắn, làm xong xuôi hết những việc này bà mới về.
Mạnh Thanh chờ nước đun sôi rồi thay nước, thả hai đứa bé vào chậu tắm.

Đình Ngọc vừa quẫy nước vừa vẩy nước, quậy tưng bừng một lúc, Mạnh Thanh thấy buồn cười, cho nó chơi một hồi đã đời rồi mới nói: “Muộn rồi, tắm xong đi ngủ.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên: “Sao ngủ sớm thế?”
Mạnh Thanh lại đáp: “Còn sớm sủa gì nữa, hôm nay là muộn rồi.

Bình thường ăn cơm sớm, ăn cơm xong, Đình Ngọc trông em giúp tôi, tôi đánh một trận quyền.

Bao giờ đánh xong thì tôi tắm cho chúng nó, sau đó đi ngủ thôi.”
Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt hắn, trầm mặc chốc lát rồi mới nói: “Ngài như vậy thực sự vất vả quá.”
Mạnh Thanh dừng lại một lát mới đáp: “Không sao, vậy cũng tốt.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai đứa bé được hắn bọc vào quần áo bế về phòng.

Nông thôn vẫn dùng kiểu giường khung (*) cũ, ba mặt là thành, mắc rèm.

Sau khi bé em được thả lên giường thì bắt đầu bò lung tung, Mạnh Thanh giũ chăn ra, bảo Đình Ngọc: “Coi chừng em kìa.” Đình Ngọc bèn ôm lấy em, hai đứa trốn dưới chăn cười khanh khách suốt, Mạnh Thanh khẽ cười, thắp đèn dầu sáng lên một ít, bảo anh: “Tam gia, ngài ngồi ở đây một lát, tôi đi dọn dẹp đã, đợi lát trời tối ngài dễ ngủ.”
Phó Ngọc Thanh đứng dậy liền: “Thế thì tôi đi với ngài.”
Mạnh Thanh lại nói: “Tam gia, ngài cứ ngồi nghỉ một lát đi, tiện thể trông bọn trẻ giúp tôi luôn, cận thận đừng để ngã.”
Hắn đã nói thế rồi thì Phó Ngọc Thanh cũng không thể đi theo nữa, đành chờ trong phòng.
Mạnh Thanh dọn phòng ngoài cùng cho anh, đốt một ngọn đèn dầu, hỏi anh có muốn tắm trước rồi ngủ hay không, Phó Ngọc Thanh thấy hắn bải hoải, biết hắn nấu nước xách nước cũng khổ cực lắm, bèn vội vàng bảo hắn cũng mệt lắm rồi, thực sự không cần đâu.
Mạnh Thanh lại không khách sáo với anh, bảo anh cũng đi ngủ sớm một chút rồi ra ngoài đóng cửa lại luôn.

Anh trăn trở lăn lộn trên giường, thế mà mãi không ngủ được.

Anh đã bao giờ ngủ sớm thế này đâu, làm sao mà ngủ được chứ? Lại còn một bụng đầy tâm sự, đâm ra càng khó ngủ.

Cửa sổ nhà nông thôn mặc dù cao to, nhưng đều là cửa giấy dán, anh ngủ cũng hơi không quen, cứ cảm thấy bí bức mãi, cuối cùng quả thực đã hết cách, đành dậy đẩy cửa đi ra sân.
Sân vừa dài vừa hẹp, ngay bên tường lúc bước vào có một cây ngân hạnh, cái sân này lại càng có vẻ nhỏ hơn.

Đêm nay cũng chẳng có trăng sáng, chỉ có mấy ngôi sao, tịch mịch rải rác trên trời đêm.
Trong sân lát đá, hơi gồ ghề.

Anh bước đến bên tường, xoa xoa vỏ cây hơi sần sùi, bỗng nghĩ tới dọc đường đến đây.

Ở Đông Đài có nhiều cây ngân hạnh thật, gốc này hình như có vẻ đặc biệt già rồi, chẳng biết có phải hồi bé Mạnh Thanh sống ở đây không?
Đúng lúc đang thất thần, lại bỗng nghe thấy một tiếng két, anh quay lại, thấy cửa sổ được đẩy ra, Mạnh Thanh đứng bên cửa sổ nhìn anh, khẽ hỏi: “Tam gia, ngài không ngủ được à?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ lại làm kinh động đến cả hắn, bèn vội vàng đáp: “Ban ngày tôi ngủ đẫy rồi, không sao đâu, ngài đi ngủ đi.”
Mạnh Thanh khép cửa sổ lại, lại một hồi lâu nữa trôi qua thì nghe thấy tiếng đẩy cửa đóng cửa cẩn thận của hắn.


Phó Ngọc Thanh trơ mắt nhìn hắn đi vào sân, dừng lại bên cạnh anh, song không nói gì.
Con tim Phó Ngọc Thanh đập loạn xạ, dường như anh đã quên mất mình muốn nói gì rồi, Mạnh Thanh lại chỉ im lặng một cách khác thường, cả hai đều vô cùng yên tĩnh.

Chốc chốc lại có cơn gió đêm nhẹ thổi qua, lá cây con con khẽ phát tiếng xào xạc, ngoại trừ đó ra, hết thảy chung quanh đều yên tĩnh như thế.
Mạnh Thanh đột nhiên hỏi: “Không biết bao giờ Lục tiểu thư mới về được nhỉ?”
Phó Ngọc Thanh ngẩn ra, chẳng biết tại sao tự dưng hắn lại nhắc tới người của nhà họ Lục, đành đáp, “Người cô ấy không khỏe, vẫn còn phải nghỉ ngơi ở Thanh Đảo.”
Mạnh Thanh lại bảo: “Nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn như thế, hồi đó ở Thượng Hải còn có người nói với tôi, đảm bảo tam gia sẽ ly hôn với tiểu thư nhà họ Lục, tôi bảo không đâu, quả nhiên tôi đã nói đúng rồi.”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế thì chẳng thể giải thích gì, không trả lời.
Mạnh Thanh lại hỏi anh: “Tinh thần tam gia cũng không tốt lắm, là có tâm sự phải không?”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn, bỗng dưng sinh ra một cảm giác xúc động, muốn giải thích kỹ càng với hắn, nhưng lại cảm thấy ở thời điểm này mà nói thế, thực sự rất gần với cãi nhau, thành ra hơi ngập ngừng.
Mạnh Thanh không nhìn anh nữa, nhẹ giọng nói: “Chắc chắn tam gia nhớ Lục công tử lắm nhỉ? Sau khi Phượng Bình đi, ban đêm có những khi tôi không ngủ được, lúc nào cũng nhớ cô ấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận