Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế thì quả thực rất khó chịu.
Anh cố tình đến Đông Đài đâu có phải để nghe lời như vậy.
Nếu không phải vì anh hiểu tính Mạnh Thanh thì thật sự đã nghi đây là cố tình nói cho anh nghe rồi.
Anh muốn quay về phòng luôn cho rồi.
Kiểu gì cũng còn tốt hơn là tự làm nhục mình ở đây.
Thế nhưng anh nhìn người bên cạnh, lại mãi chẳng thể rời bước.
Trên mặt Mạnh Thanh có một vẻ cô quạnh, khiến người ta nhìn mà không kìm được quặn lòng.
Phó Ngọc Thanh an ủi hắn: “Phượng Bình cô nương đã đi rồi, ngài đừng thương tâm quá, vẫn phải bảo trọng thân thể.” Nói thêm, “Ngài vất vả như vậy, nếu Phượng Bình cô nương mà biết thì làm sao có thể yên tâm được đây?”
Mạnh Thanh lại bảo: “Bận rộn rất tốt.
Bận rộn sẽ không suy nghĩ lung tung.” Rồi hỏi anh, “Tam gia định xuất ngoại à?”
Thoạt tiên Phó Ngọc Thanh còn chưa nghĩ ra, ngẫm nghĩ một chút là hiểu ngay hắn hỏi cái gì, tự giễu đáp: “Cậu ta đi học ở trường quân đội, còn tôi đi xuất ngoại có để làm gì đâu?”
Mạnh Thanh trầm mặc một hồi mới nói: “Thật ra thì tam gia cũng không cần quá buồn.
Chờ hắn ta về là có thể bầu bạn với tam gia rồi.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn năm lần bảy lượt nhắc đến Lục Thiếu Kỳ thì cũng hơi bực, mới nói: “Không cần.
Cậu ta có về hay không thì tôi vẫn một mình thôi, không cần cậu ta bầu bạn.”
Mạnh Thanh rất ngỡ ngàng, hỏi: “Đang yên đang lành, sao tự dưng lại nói thế?”
Phó Ngọc Thanh lưỡng lự một lúc mới đáp: “Chuyện giữa tôi và cậu ta…, thật sự là một lời khó nói hết.”
Mạnh Thanh im lặng một hồi lâu, đến lúc mở lời lại hỏi anh: “Lục công tử có về nữa không?”
Phó Ngọc Thanh lập tức đoán ngay ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì, chắc là nghĩ sao mình trở mặt vô tình thế.
Nhưng chuyện đã qua rồi, có giải thích cũng còn để làm gì nữa đâu? Chẳng lẽ giải thích ra thì người trước mắt sẽ trở về bên mình hay sao?
Huống chi Lục Thiếu Kỳ đã từng làm rất nhiều chuyện vì anh, đã từng có một lúc, anh cũng thật lòng muốn bên Lục Thiếu Kỳ.
Chuyện ở đời luôn biến hóa khó lường như vậy đấy.
Khi đó thề son sắt hẹn ước hai năm với gã, nay vật đổi sao rời, chẳng biết ngày về là lúc nao.
Phó Ngọc Thanh nhớ tới Lục Thiếu Kỳ thì cũng hơi cảm khái, mới nói: “Ai mà biết được? Trong mấy năm, sợ là không về được.”
Mạnh Thanh ồ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Phó Ngọc Thanh nghe hắn đáp một tiếng không đau không ngứa như vậy thì bỗng sốt ruột, rất sợ hắn cứ thế đi mất, nhất thời lại không thể xoay cuộc nói chuyện sang gì quá nghiêm trọng, bèn cười hỏi: “Phải rồi, ngài biết làm sao tôi quen cậu ta không?”
Mạnh Thanh hơi gượng gạo đáp: “Không biết.”
Phó Ngọc Thanh cũng có chút lúng túng, thế nhưng lời đã nói ra mất rồi, không thể không tiếp tục, bèn kể lại chuyện căn nhà trên đường Tây Khang hồi trước, sau đó thở dài: “Tính tình người này, thật sự rất là ngang tàng.”
Anh lại vờ lơ đễnh hỏi Mạnh Thanh câu tương tự, “Sao ngài lại quen Phượng Bình?”
Mạnh Thanh nói: “Cũng không có gì, hồi đó nghe bảo có người từ Nam Kinh tới nên không khỏi quan tâm chút, sau đó nghe nói…,” hắn hơi dừng lại, rồi mới tiếp tục, “rồi sau đó dần dần quen thôi.”
Phó Ngọc Thanh cũng muốn hỏi hắn, rốt cuộc hắn động lòng với Phượng Bình từ lúc nào, nhưng lại dằn xuống được, hỏi nữa thì lại thành như anh đang chất vấn Mạnh Thanh lấy vợ lẽ hồi đó vậy.
Anh cười: “Nói thế, tôi cũng là từ Nam Kinh tới đấy chứ đâu.”
Mạnh Thanh cũng không kìm được nụ cười, thế nhưng trong nụ cười lại có chút cay đắng.
Ban đêm quả thực vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa vọng đến từ xa xa, rồi lại lắng xuống.
Phó Ngọc Thanh đột nhiên hỏi: “Nếu tôi thành người cô đơn, lời ngài đã nói có còn hiệu lực không?”
Mạnh Thanh hình như hơi ngạc nhiên, hắn đáp lơ đễnh: “Bên người tam gia đâu có thiếu người, sao lại thành người cô đơn được?”
Phó Ngọc Thanh cố tình nói: “Nhưng rõ ràng lúc nào tôi cũng chỉ có một mình mà.”
Mạnh Thanh thở dài một tiếng: “Chỉ cần tam gia bằng lòng, còn sợ không có người bầu bạn ư? Tam gia luôn cảm giấy quạnh quẽ, là bởi vì người trong lòng tam gia không ở bên cạnh đấy thôi.” Hắn bảo thêm: “Bởi vì Lục công tử không ở Thượng Hải.
Thế nên đến cả đi nhảy tam gia cũng không có hứng thú.
Lẽ nào không phải sao?”
Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng hỏi ngược lại hắn: “Trong lòng tôi nghĩ gì, lẽ nào ngài còn rõ hơn tôi hay sao?” Nếu không phải vì anh nhớ Mạnh Thanh đến thế thì đã chẳng biết thừa phí công mà vẫn còn đi một đường đến tận Đông Đài rồi.
Nhưng Mạnh Thanh lại lắc đầu: “Tôi có rõ đâu? Nếu tôi là tam gia, sao chịu để hắn ta đi đến nơi xa xôi như vậy được?” Nói đến đó thì bật cười: “Nhưng tôi nghĩ tam gia thích hắn, chung quy lại vẫn nhiều hơn những người khác nhiều lắm nhỉ.”.