“Sao có thể có ngày phiền cơ chứ?” Phó Ngọc Thanh đi tới gần hắn, không kìm lòng được mà dang tay ôm lấy hắn, tựa cằm lên vai hắn.
Dáng vẻ thân mật vô lại này, phải là người ngoài nhìn chắc sẽ chỉ thấy buồn cười thôi.
Mạnh Thanh nắm lấy tay anh, hỏi anh: “Tam gia, anh không nóng à?”
Phó Ngọc Thanh hỏi ngược lại hắn: “Em nóng à?”
“Nóng.” Thanh âm của Mạnh Thanh thoảng ý cười, quay lại nhìn anh.
Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên má hắn, cố tình hỏi: “Tôi còn nóng hơn cơ, làm sao bây giờ?”
Mạnh Thanh mơn man hôn mấy cái, sau đó đáp mơ hồ: “Chờ chốc lát, lát bọn nhỏ ngủ rồi nói sau.”
Phó Ngọc Thanh nghe được lời ấy của hắn, tựa như lấy được lời cam đoan vô cùng quan trọng, lúc bấy giờ mới buông tay hắn ra, nhìn hắn như cười như không.
Có lẽ Mạnh Thanh sợ anh nóng, bèn mở hết các cửa sổ ra rồi mở thêm cả nửa phòng, thế vẫn lo bí quá, bèn bảo: “Tam gia, anh có muốn ra ngoài nằm không? Để em quạt cho anh.
Chờ lát nữa mát hơn thì ngủ tiếp, không nóng quá sợ anh không ngủ được.”
Trong nhà Phó Ngọc Thanh đâu đâu cũng kê quạt đồng, không thì cũng có đá, lúc nào cũng mát.
Nơi này so với nhà Phó, suy cho cùng vẫn oi bức hơn rất nhiều.
Có điều Mạnh Thanh bảo quạt cho anh thì anh không bằng lòng, bèn bảo: “Em ngồi đi, tôi quạt cho em trước.”
Mạnh Thanh hơi bất ngờ, phì cười: “Được.”
Phó Ngọc Thanh có chút đắc chí, đẩy hắn ngồi xuống ghế tựa rồi tùy ý nhặt cây quạt giấy trên bàn lên, ngó nghía ít phút rồi mới bắt đầu quạt cho hắn.
Trên cây quạt này có vẽ hình mỹ nhân, in dòng chữ công ty sữa bò, khả năng cao là do công ty sữa bò đưa, anh đoan chắc Mạnh Thanh không uống loại thức uống nhập khẩu này, bèn hỏi hắn: “Sao lại đặt sữa thế?”
Mạnh Thanh bảo: “Người Đình Ngọc không được khỏe, em nghe nói uống sữa bò sẽ khá hơn, lần này về mới quyết định đặt cho nó uống.”
Hồi bé người Phó Ngọc Thanh cũng không được khỏe, nghe hắn bảo thế thì thấy cũng chí phải.
Chỉ là nhìn cây quạt giấy này lại nhớ tới một chuyện, bèn hào hứng: “Tôi nhờ ai mang kem qua nhé, nóng thế này ăn vừa đúng giải nhiệt.”
Mạnh Thanh nghe vậy không nhịn được cười: “Muộn thế này rồi còn ham ăn.” Ngẫm nghĩ chốc lát mới lắc đầu: “Lạnh lắm.
Tam gia, dạ dày anh không khỏe, đừng quấy.”
Trán Mạnh Thanh rịn ra một lớp mồ hôi, rõ ràng có người quạt cho hắn rồi mà vẫn nóng.
Phó Ngọc Thanh móc khăn tay ra định lau cho hắn, song lại bị Mạnh Thanh ngăn lại.
Mặt hắn hơi đỏ lên, nói: “Người em lắm mồ hôi quá, đi dội nước cái đã.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ ở chỗ này của hắn cũng có tắm xối, vui mừng khôn xiết, bèn bảo: “Tôi đi với.”
Mạnh Thanh cười khổ: “Em đi dội nước lạnh mà, anh làm sao mà chịu được nước lạnh? Nhà bếp đang đun nước rồi, bao giờ đun xong cho anh tắm.”
Đương nhiên Phó Ngọc Thanh không dám dội nước lạnh, thế nhưng cái ấy cũng chẳng cản được lòng háo sắc đang tác oai của anh, bèn ra chiều nghiêm túc: “Tôi đi dội giúp em, tránh kẻo có chỗ em dội sót.”
Mạnh Thanh có vẻ muốn cười, mắt nhìn anh không chớp, cuối cùng chỉ khẽ bảo: “Đừng nghịch.
Chờ tối lại nói.”
Dứt lời, hắn bê chiếc ghế mây ra ngoài.
Trong sân mát hơn trong phòng chút.
Song đêm đã kéo xuống, sắc trời tối mò, không bì được đèn điện sáng choang trong phòng.
Mạnh Thanh đi vào căn buồng ở mặt Đông lôi ra mấy quyển sách mới để vào tay anh, nói, “Đều là sách mới từ nhà sách đó, cũng chẳng biết anh thích đọc cuốn nào nữa? Lẽ ra định mang qua cho anh từ chiều cơ.” Thế rồi lại đi kéo đèn điện ra ngoài để soi sáng cho anh.
Ánh đèn sáng ngời sà lên người anh, sách mới bên cạnh cũng tỏa ra một thứ mùi dễ chịu.
Chốc chốc lại có một làn gió nhẹ thoảng qua khoảnh sân nho nhỏ, mang theo cảm giác mát mẻ thấm tận lòng người, còn có cả làn hương hoa quế chẳng biết tự nơi nào bay tới, ngọt ngào đến mức khiến người ta không kìm được cơn đê mê.
Tất thảy những điều ấy mới mẻ đến thế, anh chưa từng trải qua, vậy mà lại khiến anh muốn nắm chặt không buông.
Phó Ngọc Thanh nằm trên ghế mây, đong đưa nhìn hắn, thế rồi tranh thủ lúc hắn đứng cạnh mình, bèn đưa tay ra càn rỡ vuốt ve bắp chân hắn.
Người Mạnh Thanh chợt căng cứng, nhưng không hề né tránh mà lại cúi xuống nhìn anh thật sâu, trong mắt lấp loáng ánh sáng từ ngọn lửa.
Đã quá lâu anh chưa thấy ánh mắt ấy rồi, tim anh đập như trống dồn, cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực nhảy ra trước mắt người này nhìn tới nơi.
Anh lấy quạt che mặt, cười thật thấp: “Chỉ cần em cho tôi, tôi đều muốn.”
Chiếc ghế tựa chợt loáng cái, quạt cũng bị người ta gạt đi, anh đoán Mạnh Thanh đang đạp lên ghế, chẳng rõ người này tính làm gì nữa.
Anh nằm đó, chớp mắt, hỏi: “Chẳng phải em muốn đi dội nước lạnh sao?”.