Tọa Hoài Bất Loạn


Chắc là đêm ngủ muộn nên cả đêm không gặp ác mộng lần nào, sáng tinh mơ mới được Mạnh Thanh khẽ gọi dậy.
Mạnh Thanh bảo anh ở bến tàu có chuyện cần làm, cho nên chỉ báo anh một câu rồi ra ngoài luôn, dặn anh cứ ngủ tiếp đi, không cần dậy.
Sao Phó Ngọc Thanh có thể chịu để hắn đi chứ? Nghe hắn nói thế, cơn buồn ngủ tức thì bay ráo, bèn ngồi dậy hỏi: “Sao đi sớm thế?”
Mạnh Thanh xem chừng khó xử: “Không còn sớm nữa, em đã hẹn giờ với người ta rồi, muộn thì không hay.”
Phó Ngọc Thanh đang nắm cổ tay hắn, giờ cũng chỉ còn nước buông ra thôi, mới hỏi hắn: “Bao giờ em về?” Xong nói: “Trong hôm nay tôi sẽ dọn về.

Nếu em về sớm thì bảo người chuyển lời đến công ty, xong việc tôi qua đây liền.”
Mạnh Thanh không kìm được nụ cười trên mặt: “Được, xong việc em sẽ đi tìm anh ngay.” Nói thêm: “Tam gia cũng không cần gấp gáp dọn ra đâu, dạo này thực sự là em bận vắt chân lên cổ, ban ngày chắc chẳng được mấy lúc rảnh, chừa ra lúc nào em sẽ qua nhà anh tìm anh ngay.”
Trước khi đi còn lưu luyến nhìn hắn rồi mới ra ngoài.
Giờ thì sao Phó Ngọc Thanh còn ngủ được nữa? Đành phải dậy rời giường thôi.
Chẳng biết cửa sổ mở ra từ bao giờ, một mảng nắng xuyên qua.

Mạnh Thanh để lại một bộ quần áo sạch cho anh, Phó Ngọc Thanh ăn mặc chỉnh trang rồi xuống dưới soi gương, không khỏi phì cười, đây mà là anh sao? Trông cứ như người bản xứ vậy, chẳng quen mắt chút nào.
Sớm dậy mới biết thì ra Mạnh Thanh còn thuê một nữ đầu bếp tới nhà, tuổi đã cao, chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Giờ này Đình Ngọc với Chấn Ngọc cũng dậy rồi, anh ăn xong thì chơi với Đình Ngọc một lúc, sau đó mới gọi một chiếc xe kéo tự mình đến công ty tàu thủy.
Anh biết ăn mặc thế này thì mình không thể về đường Phúc Hi được, ai nhìn thấy không khéo lại sinh ý kiến ý cò, tránh thị phi nên thôi đừng về làm chi.
Đã hai ngày anh chưa đến công ty, đến nơi rồi, trước tiên gọi một cuộc kêu người làm mang quà hồi trước Mạnh Thanh trả lại đến nhà họ Mạnh, kế đó mới bắt đầu sắp xếp sự vụ.

Xong lại dặn Vương Xuân, bảo hắn chuẩn bị mấy bữa nữa dọn về, Vương Xuân vốn đi theo Phó Ngọc Hoa nên dù gì cũng chín chắn hiểu chuyện hơn, bèn khuyên anh: “Tam thiếu gia, trước bệnh cậu nặng, còn phải gọi cả bác sĩ tới, giờ mới qua được bữa đã dọn ra ngoài rồi, lão gia với nhị thiếu gia lẽ nào sẽ không hỏi sao? Sao không để mấy hôm nữa đã?”
Phó Ngọc Thanh biết hắn nói đúng, chỉ là hôm nay mà bảo anh về lại bên đường Phúc Hi, sao anh còn có thể tâm lặng như nước quay về ở đây?
Hồi trước anh chẳng phấp phỏng thế này bao giờ, chính cái lúc ở Túc châu Tây Bắc bị bao vây trong thành mới đâm sinh sợ, lại còn phải chịu bao nhiêu cay đắng nên mới ra bệnh dạ dày.

Bác sĩ cũng bảo, bệnh này rất nghiêm trọng, anh nhất định phải dưỡng bệnh tử tế.

Phó Cảnh Viên cũng để tâm cái bệnh này của anh chẳng kém, đến cả thực đơn ăn cũng cẩn trọng, nếu mình mà gióng trống khua chiêng dọn đi như vậy, quả thực rất không nên.
Đến trưa, Diệp Thúy Văn chợt gọi tới, hỏi anh có vướng gì không, có việc muốn hỏi anh, Phó Ngọc Thanh cũng muốn nhờ mợ công tác tư tưởng cho cha, thế nên mới quyết về ăn cơm.
Phó Cảnh Viên cũng đang ở nhà, nhưng Phó Ngọc Hoa thì lại bận nên không về.
Ăn cơm xong, Phó Cảnh Viên bắt đầu hỏi chuyện anh.

Đầu tiên hỏi đêm qua sao anh cơm cũng chẳng buồn ăn, rốt cuộc là chạy đi đâu, còn nhắc anh lúc ốm thì chẳng ai bên cạnh, hỏi anh chuyện ly hôn cuối cùng đã xem xét thế nào rồi.
Phó Ngọc Thanh chỉ còn đường đáp nửa thật nửa giả: “Có cậu bạn mới về Thượng Hải, con có mấy việc muốn bàn với cậu ta, lê la hơi lâu quá nên ở lại chỗ cậu ta luôn.”
Phó Cảnh Viên nghe cái đã nhăn mặt: “Bạn gì? Lũ bạn đốn mạt của mày thì thôi tao chẳng nói, còn nếu là bạn mới, Thượng Hải lớn như vậy, dầu gì mày cũng phải mở mắt ra, chọn cho cẩn thận!” Ông tuổi cao rồi, bởi vì có bác sĩ cảnh cáo, bảo ông chớ có nổi giận nữa, thế nên nói xong chỉ còn thở dài, chắc những vết nhơ quá khứ của Phó Ngọc Thanh thực sự đã khiến ông cạn lời rồi.
Diệp Thúy Văn thấy ông không vui, bèn xen vào: “Ông chủ Mạnh không phải bạn xấu đâu, em thấy bà Kiều bảo, cậu ta rất có uy tín trước mặt ông chủ Đỗ đấy.”
Nhờ vụ bắt cóc khi trước, mỗi lần Phó Cảnh Viên nghe thấy bọn họ nhắc đến tên này đều không tiếc lời tán dương.

Dè đâu lần này chẳng biết đụng phải cái vảy ngược nào của ông rồi, vậy mà lại thở dài đôi tiếng, nói: “Ông chủ Đỗ là người thế nào? Ông ta chỉ là con chó của người ta mà thôi, thế mà bây giờ lại là người quyền lực nhất thế đấy.”
Phó Ngọc Thanh thấy ông nói Mạnh Thanh như thế, ngay tức thì giận ra mặt, không nhịn được bào chữa cho Mạnh Thanh: “Cậu ta không hề có tật xấu của bang hội, tính tình khiêm nhường chu đáo, phải mà không có cậu ta thì có khi con hẵng còn đang kẹt ở Tây Bắc đấy.” Thế rồi mới bèn kể chuyện anh ra Bắc một mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui