Mạnh Thanh gặng hỏi mãi mới biết, hồi bị giam Phó Ngọc Thanh phải chịu rất nhiều cay đắng, nhất thời hai mắt đỏ hoe.
Mọi người ra ngoài hết mới bèn ngồi xuống cạnh anh, nắm lấy tay anh riết không chịu buông, chờ đến tận lúc anh ăn xong mới mở lời: “Anh ở trong đó bệnh nặng như thế mà sao chẳng nói gì với em?”
Phó Ngọc Thanh nằm chán chê ở bệnh viện nguyên một ngày, mãi mới được gặp hắn, bị hắn hỏi thế, đời nào chịu nhắc lại chuyện trong trại giam để làm hắn buồn chứ? Bèn cười xòa, bảo là, “Hễ không được gặp em một ngày là tôi lại sinh bệnh tương tư rất nặng, lẽ nào em còn không biết sao?”
Nhưng Mạnh Thanh lại nổi nóng: “Đừng đùa nữa! Anh có biết mấy hôm nay anh cả anh lo lắng đến độ nào không? Anh có biết em lo lắng đến độ nào không?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn cáu như thế, hiểu rằng chắc hẳn mấy bữa này lòng hắn lúc nào cũng như đang ngồi trên đống lửa vậy, khổ sở khôn xiết, không kìm được mà lệ nóng doanh tròng.
Bây giờ cảm thấy nói gì cũng không đủ, cho nên chỉ nhìn hắn, ừ một tiếng rất khẽ.
Mạnh Thanh hơi sững người, thế rồi thở dài, nắm lấy tay anh, thủ thỉ: “Thật muốn giam anh lại quá!”
Phó Ngọc Thanh vốn còn đang xót xa, vậy mà nghe hắn nói thế lại không kiềm được bật cười.
Mạnh Thanh chau mày nhìn anh, Phó Ngọc Thanh vội vàng thu nụ cười, nghiêm túc nhìn hắn, gật đầu: “Ông chủ Mạnh nói chí phải.” Xong cũng nghiêm túc chẳng kém, “Giam ở Mai Viên được không? Em đi xem tôi, tránh kẻo tôi chạy mất.”
Mạnh Thanh nhìn anh lâu thật lâu, cuối cùng thở dài.
Phó Ngọc Thanh biết hắn đã hết giận rồi, mới khe khẽ hỏi hắn: “A Sinh ngoan, thư tôi gửi em, em đọc chưa?”
Mạnh Thanh lại áy náy, quay đi khụ đôi tiếng xong mới đáp nhỏ: “Đọc rồi.”
Tay Phó Ngọc Thanh tùy hứng đặt lên đùi hắn, vuốt ve chầm chậm, chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn.
Mạnh Thanh bị anh sờ thành ra hơi thẹn quá hóa giận, bèn giữ tay anh lại, nói: “Anh dưỡng bệnh cho hẳn hoi đi! Không cho làm bậy!”
Phó Ngọc Thanh cười khẽ, ra chiều vô tội: “Tôi có làm gì đâu?”
Ánh mắt Mạnh Thanh xoáy vào anh, bỗng ghé lại, đặt một nụ hôn loáng lướt lên môi anh, sau đó ngại ngùng: “Ngày nào em cũng rất nhớ anh.”
Phó Ngọc Thanh không nghĩ hắn sẽ làm một hành động dịu dàng đến vậy, bày tỏ một cách đáng yêu đến vậy, lòng như được nhúng mật, không nén được nụ cười.
Mạnh Thanh nói xong câu ấy, hai gò má không khỏi đỏ lựng, lại hắng giọng đôi cái nữa, mới nói: “Em không được đi học, không viết thư được như anh.
Nếu anh không chê, em sẽ viết tiếp cho anh.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn thế này, lòng mừng rỡ, cố nén cười nói: “Sao có thể? Mấy tờ giấy của tôi mới đổi được sách tứ hạnh* của em, sao có thể chê được?”
(*Công, dung, ngôn, hạnh.)
Mạnh Thanh phân trần: “Em viết chữ không dễ được như anh, cầm bút lên là viết được ngay.” Vậy mà thấy anh cười tít cả mắt như thế, cũng không dằn được vui theo.
Khí sắc của Phó Ngọc Thanh so với hôm qua sau rốt cũng khá lên chút, Mạnh Thanh bầu bạn chuyện trò với anh, thấy anh nói mệt rồi thì chỉ ngồi lặng thinh, bất tri bất giác tối đã xuống.
Sau khi ăn bữa tối, Phó Ngọc Hoa theo Phó Cảnh Viên đến thăm anh, khách sáo dăm ba lời với Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh thấy cả cha anh đều có mặt nên không thể nán lại nữa, bèn cáo từ luôn.
Quả thực Phó Ngọc Thanh lưu luyến, thế nhưng biết làm sao được, đành giương mắt nhìn hắn rời đi.
Phó Ngọc Thanh hiểu, trong mắt người khác, dẫu có thế nào Mạnh Thanh cũng chỉ là người ngoài, không thể ở đây túc trực bên anh mãi được.
Chỉ là nhìn hắn đi như thế, trong lòng vẫn thực ủ rũ.
Trông Phó Cảnh Viên đã già đi nhiều lắm, hẳn là cao tuổi rồi, không chịu được kinh động đến thế.
Ông không hề hay biết vụ Phó Ngọc Thanh bị bắt tạm giam vì vũ nữ, lần này mới nghe nói.
Sau khi Phó Ngọc Thanh bị bắt tới Bộ Tư lệnh Cảnh vệ, Phó Ngọc Hoa hãy còn định giấu ông, song sự tình bung bét quá, có mà lừa bằng trời, cực chẳng đã mới đành kể lại đại khái cho ông.
Đối với Mạnh Thanh, hẳn Phó Cảnh Viên hẵng còn có chút không ưa.
E là trong lòng ông, người xuất thân như vậy chẳng đáng coi trọng bao nhiêu.
Có điều, ông vẫn dặn Phó Ngọc Thanh nhất định phải hậu tạ Mạnh Thanh, còn bảo người như thế tuyệt đối không thể đắc tội.
Phó Ngọc Thanh thấy ông không vui nên chẳng dám nhiều lời, vâng cái rụp.
Sau khi ông đi, Phó Cảnh Hoa lại ở lại với anh như cũ, chắc là sợ anh buồn nên ở đó đến tận lúc anh ngủ mới đến gian của hộ lý nghỉ.
Đôi ba bận Phó Ngọc Thanh nhắc tới chuyện đăng báo ly hôn, nhưng Phó Ngọc Hoa chỉ bảo anh yên tâm dưỡng bệnh đi, mấy chuyện đó thì bảo anh đừng suy nghĩ nhiều, anh nghĩ anh cả đã đăng báo hộ anh rồi, cho nên mới không muốn để anh đọc báo, lòng lại sinh ra nỗi áy náy với người nhà.
Thỉnh thoảng ban ngày Mạnh Thanh ghé thăm anh, thấy Phó Ngọc Hoa ở đó, chỉ ngồi lại lát rồi đi ngay.
Chỉ khi nào không có Phó Ngọc Hoa mới ở lại bệnh viện cùng anh, đến tận tối lúc Phó Ngọc Hoa đến mới đi.
Bẵng đi mấy hôm như thế, tự dưng Phó Ngọc Hoa hỏi, anh với ông chủ Mạnh này, rốt cuộc có quan hệ thế nào?.