Đi Hồng Kông hay không đây, thực tình anh phân vân lắm.
Nếu Mạnh Thanh vẫn còn ở Đông Đài, vậy anh có một mình thôi thì sẽ đi ngay.
Nhưng giờ, anh lại khó xử.
Nếu giấu Mạnh Thanh tự đi Hồng Kông thì anh thấy không nên.
Nhưng nếu thật sự muốn Mạnh Thanh đi cùng anh, anh lại rất chột dạ, sợ Lục Thiếu Kỳ nhìn ra gì đó.
Dẫu trong thư Lục Thiếu Kỳ viết tha thứ cho anh, song anh chẳng tin tưởng hoàn toàn được.
Vị Lục công tử này nắm trong tay cái thóp khách sạn quốc tế, quả thực không thể không khiến người ta bất an.
Vả chăng, mấy hôm nay anh chẳng nhận được bất kỳ tin tức gì từ Mạnh Thanh.
Không biết có phải vụ từ đường bận quá không, Mạnh Thanh cũng không hề qua bên đường Phúc Hi.
Anh còn sợ Mạnh Thanh lại bị ăn bế môn canh ở nhà Phó, còn bí mật dúi cho người canh cửa một cuộn tiền, thỉnh thoảng sẽ lén lút hỏi, người làm cũng chỉ lắc đầu, bảo không có ai như thế ghé qua.
Đôi khi Phó Ngọc Thanh còn nghĩ, có khi người canh cửa mặt nặng mày nhẹ với hắn, cho nên hắn không cam lòng đến để lại ăn một cú vả nữa.
Tuy bào chữa cho hắn như vậy đấy, song trong lòng lại chẳng vui vẻ gì cho cam.
Anh nhớ trước đó anh đã dặn đi dặn lại rồi, muốn hắn gọi điện cho mình, lẽ nào việc ấy cũng khó lắm ư?
Anh lại nghĩ, nếu Mạnh Thanh quả thực bận rộn đến vậy, sao không thể bảo ai đến báo anh một câu chứ? Cái lá thư mà anh để lại, chẳng biết hắn nhận được chưa? E là không nhận được rồi, bằng không sẽ không bặt vô âm tín thế này đâu.
Anh nghĩ hồi trước bên cạnh Mạnh Thanh luôn có người.
Lúc anh đến Mai Viên, trong nhà Mạnh Thanh cũng có mấy người để sai bảo, chẳng biết đám đó đi đâu rồi.
Phó Ngọc Thanh đoán là bởi vì hắn không ở trong công ty Tam Hâm nữa, cho nên quyền thế trong bang cũng không còn được như trước, đến cả người để sai vặt cũng chẳng có.
Giờ thì anh hối hận muốn chết, hối hận lúc đó đắm chìm trong nhu tình mật ý quá mà lại không hỏi mấy chuyện này.
Nếu bên cạnh hắn có ai thì hẳn đã có thể truyền chút tin cho mình rồi.
Anh cũng từng gọi điện đến công ty Đức Luật Phong để tra số điện thoại của điện thoại mà Mạnh Thanh mới lắp, nào ngờ nhân viên lại bảo anh hộ này không có số điện thoại.
Phó Ngọc Thanh cầm ống nghe, nhất thời đầu óc mù mịt, thế là thế nào? Em ấy đã đáp ứng mình rồi cơ mà, bảo là một hai hôm nữa sẽ đến cục điện thoại làm cơ mà.
Bèn gọi thêm lần nữa, kết quả vẫn vậy, đành bối rối cúp máy.
Tại cái chuyện không lường được này mà anh lơ nga lơ ngơ nguyên một ngày.
Anh không tin Mạnh Thanh là người tuyệt tình như thế.
Tuy bọn họ ít gặp nhau trong bệnh viện, thế nhưng mỗi lần gặp đều ngọt như mật đường vậy, anh cũng không hề nhìn ra phía Mạnh Thanh có chút dấu hiệu nào muốn đoạn tuyệt với anh.
Song những chuyện xảy ra trước mắt đều dường như đang ứng nghiệm với giấc mơ của anh, khiến cho anh vô cớ lo lắng.
Thỉnh thoảng anh nhớ tới sự chần chừ trong lời nói của Mạnh Thanh, nhớ khi đó Mạnh Thanh còn bảo muốn anh cưới Dương Thu Tâm, lòng càng khổ sở.
Anh nghĩ, trước khi lấy Phượng Bình, Mạnh Thanh cũng không có đối xử với anh thế này.
Có điều, anh thật sự không dám nghĩ tới Phượng Bình.
Phượng Bình không còn, nhưng nàng chôn trong mộ tổ của nhà họ Mạnh, nói cho cùng vẫn là vợ của Mạnh Thanh.
Lời Mạnh Thanh nói với anh ở Đông Đài hãy còn bên tai anh.
Anh nhớ về đêm ở Nam Kinh, Mạnh Thanh bảo anh không hài lòng, rồi lại nhớ về Mạnh Thanh ở Đông Đài bảo không muốn gặp lại anh nữa, ngực như mơ hồ bị một cây chùy sắt nện vào, cú này nối cú khác, quả thực sắp nghiến nát lục phủ ngũ tạng của anh đến nơi rồi.
Bởi vậy anh càng ngày càng sốt ruột, vậy nhưng chẳng dám mảy may biểu lộ.
Anh biết anh cả mình không cứng nhắc như cha, song rất phản đối chuyện như vậy.
Có điều thấy ngày xưa anh chơi bời quen rồi, thế nên mới không để bụng chuyện này.
Phải mà biết anh coi trọng như thế, có khi lại cảnh giác cũng nên.
Lòng Phó Ngọc Thanh đeo đẳng cái vấn đề ấy, thậm chí còn nghĩ tới một đống đáp án hết sức hoang đường, trong cơn hoang mang, ngờ đâu lại nghĩ ra một biện pháp.
Anh gọi một người làm đến, bảo người nọ đi tìm Đỗ Hâm, nói: “Ta nhớ có một người bạn từng chép một quyển kinh cho ta, cũng chẳng biết cậu ta để đâu rồi, anh đi hỏi xem cậu ta còn nhớ không.”
Sau đó nói địa chỉ của Đỗ Hâm cho hắn rồi giục hắn đi hỏi.
Còn mình thì thấp tha thấp thỏm chờ ở nhà, kết quả đến chiều, Đỗ Hâm quả nhiên tới.
Phó Ngọc Thanh vốn nôn nóng cực kỳ, chỉ muốn bổ vào Đỗ Hâm lôi đến trước mình hỏi thôi.
Vậy nhưng đến khi thấy Đỗ Hâm, lại thấy cậu gầy nhom.
Hai hốc mắt lõm cả xuống, trong mắt chẳng có chút thần thái nào, tuy đang cười, nhưng trong ấy lại là một vẻ lo âu mỏi mệt, mới lo lắng hỏi han tình hình cậu gần đây.
Anh vừa mới hỏi, hai mắt Đỗ Hâm tức thì đỏ au.
Thì ra cha vợ của cậu đưa quần áo cho khách, vì thấy không xa lắm nên không chịu ngồi xe kéo, kết quả trên đường bị ô tô tông gãy chân, cái xe gây tai nạn chuồn luôn, chẳng hay tung tích chi.
Cụ ông đã lớn tuổi, vốn thân thể đã chẳng tốt bao nhiêu, xảy ra chuyện như thế, nhà đành phải đưa cụ đi bệnh viện, tiền thuốc thang cho cụ ngốn mất một khoản khổng lồ.
Lúc đó Tú Hoa lại còn đang mang bầu, chuyện nào trong nhà cũng cần tiền, cậu quả thực không cáng đáng nổi.
Nếu không có Mạnh Thanh từ Đông Đài về, thấy cậu trầy trật kiếm sống, ra tay giúp đỡ cậu, thì e là đến cả bệnh viện còn không vào được ấy chứ..