Lòng Phó Ngọc Thanh rối như tơ vò, anh đưa phu xe mười đồng, không cần ông ta thối lại.
Phu xe nói giọng An Huy đặc sệt, cầm tiền luống cuống tay chân chẳng biết phải làm gì, thấy anh cứ ngồi thần người ra đó, bèn tự mình chạy xuống gõ cửa thay anh.
Phó Ngọc Thanh định ngăn lại mà không còn kịp nữa rồi, cõi lòng là một bầu trời phiền não, chỉ đành xuống xe.
Anh cứ nghĩ Mạnh Thanh bận việc ở bang hội nên chắc bây giờ không có nhà đâu, chừng nào phu xe đi anh lại ra ngoài ngõ gọi xe khác là được.
Nào ngờ phu xe gõ cửa xong, chẳng mấy lâu Mạnh Thanh đã ra mở cửa, bắt gặp anh đứng đằng xa bên ngoài, thoáng sững sờ.
Có lẽ phu xe thấy hắn mặc áo vải nên nghĩ hắn là người làm, bèn nói liên mồm vữa nãy ở chỗ đường giao có xả súng, lão gia nhà anh đang hãi kia kìa, anh mau tới đỡ cậu ta vào đi!
Nói rồi kéo xe đi luôn.
Phó Ngọc Thanh muốn trốn hắn, nhưng thế nào mà lại rước mình đến đúng trước cửa nhà hắn chứ, nhất thời lúng túng, giấu giấu diếm diếm nói: “Đường Pháp Lãng có bãi công, lính tuần đang bắt người, tôi…”
Mạnh Thanh đã mở cửa ra, nói: “Tam gia vào uống miếng nước cái đã.”
Phó Ngọc Thanh chỉ còn nước bước vào.
Cửa sổ mở toang, nhà cũng bật đèn sáng choang.
Cây quạt giấy trên bàn vẫn là cái cây quạt quảng cáo của công ty sữa, hơi cũ rồi, Mạnh Thanh rót trà nóng cho anh, Phó Ngọc Thanh nhận lấy, lúc ngẩng lên, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, nhưng rồi lại nhanh chóng dời đi.
Vào nhà đó giờ mà Phó Ngọc Thanh vẫn chưa hề mở miệng.
Mạnh Thanh cũng im lặng lạ thường, ngoại trừ câu mời vào thì chẳng nói gì nữa cả.
Bình thường hắn vẫn kiệm lời, nhưng gặp Phó Ngọc Thanh thì vẫn sẽ luôn có lời để nói, bây giờ nín thinh thế này lại càng kỳ lạ.
Rõ ràng có bao nhiêu chuyện cần giải thích, vậy mà Mạnh Thanh chẳng nói gì cả.
Không hề hỏi anh về cậu nam sinh trên xe, cũng không hề phân trần gì chuyến đi Hồng Kông, ngay cả lá thư anh bảo Đỗ Hâm đưa, dầu gì cũng có thể hỏi một câu, vậy mà cũng chẳng nhắc tới.
Phó Ngọc Thanh rất khó chịu, nhưng cũng ngậm tăm, không muốn nhìn hắn.
Thế là thế nào? Cứ như thể hắn ở lại chẳng qua là vì mình bị bệnh thôi, cho nên mới thề thốt là không rời đi, bất đắc dĩ phải ở lại Thượng Hải bầu bạn với anh mà thôi.
Có điều, anh không nỡ đi, dẫu cho chỉ ngồi không như vậy.
Không một lời được trao đổi giữa bọn họ, sự yên tĩnh kéo dài đến đáng sợ.
Yên tĩnh như thế, anh quả thực không chịu nổi, đành tự trào một câu: “Trước đây cũng không phải là chưa từng thấy bắn súng, cơ mà lần này gần quá nên hơi hãi, để em chê cười rồi.”
Mạnh Thanh không đáp, nhưng lại nhìn tay anh, lúc bấy giờ hắn mới muộn màng cúi xuống.
Hóa ra anh đang vịn tay ghế, đôi tay khẽ run lên.
Mạnh Thanh nhìn anh chốc lát, bỗng đi tới trước mặt anh, chẳng báo một lời cúi xuống hôn anh.
Phó Ngọc Thanh ngẩn ra, anh không ngờ Mạnh Thanh sẽ hôn mình trong tình huống này.
Anh không dằn được lòng ôm lấy cổ Mạnh Thanh, hôn sâu đáp lại.
Cả hai hôn lâu thật lâu mới quyến luyến tách ra.
Tay Mạnh Thanh đắp trên bàn tay anh, vô thức vuốt ve, khàn khàn hỏi anh, “Muốn lên lầu không?” thấp giọng, “nhà không có ai đâu.”
Câu hỏi trần trụi ấy tựa một ngọn lửa cuồng liệt nơi đồng nội hoang vu, trong nháy mắt đốt rụi tất thảy lý trí của anh.
Anh hiểu Mạnh Thanh thế này có chút kỳ lạ, nhưng nhìn đôi môi ướt át ấy, anh không kìm được tấm lòng đang khuấy loạn.
Mọi điều khiến anh bất an và giận dữ hòa trộn cùng ngọn lửa tình dục nóng bỏng giờ phút này, hóa thành dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, tưởng chừng sắp lấp mù đầu óc anh rồi.
Anh mân mê bờ môi Mạnh Thanh, cầm lòng không đặng: “Tôi không chờ được nữa.”.