Mạnh Thanh ngập ngừng nhìn anh, nói: “Vừa là ân nhân, vừa là tình nhân.”
Phó Ngọc Thanh sầm mặt, cõi lòng chùng tận đáy, anh chẳng buồn nghĩ, nói: “Chỉ có thể chọn một thôi.”
Giọng anh khản đặc như sắp vỡ ra rồi, quả thực chẳng giống anh chút nào nữa.
Ngực Mạnh Thanh phập phồng, hô hấp càng dồn dập, đè giọng quát lên: “Phó Ngọc Thanh, anh đừng có quá quắt!”
Anh gần như chưa bao giờ nghe thấy đầy đủ tên họ của mình thốt nên từ miệng người này, không khỏi giật thót, nhưng câu ấy anh không hiểu, bèn hỏi ngược lại, “Quá quắt?”
Mạnh Thanh nghiến răng, mãi lâu sau mới mở miệng: “Anh bảo em chọn kiểu gì? Anh tưởng em không biết ư? Dù em có là dân nhà quê, nhưng cũng không phải cái gì em cũng mù tịt! Mấy người đi nhảy cùng anh, đi ăn quán Tây cùng anh, trong tay có ảnh của anh, tất cả bọn họ đều có thể coi là tình nhân của anh còn gì! Anh có quá nhiều tình nhân, kể cả không phải Dương Thu Tâm thì cũng có Đông Tâm Hạ Tâm, tình nhân có nghĩa lý gì đâu? Chẳng phải chính anh bảo anh không cần là không cần đấy sao!”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại lật lại những chuyện cũ ấy.
Sau khi bọn họ chia tay, mình nào có ngày nào thực sự hạnh phúc chứ? Đã sớm biết trong mắt hắn mình thế nào, tội gì còn phải đau khổ như vậy?
“Có nghĩa lý gì ư?” Phó Ngọc Thanh nhớ tới những cơn đau thấu tâm can ấy, hai mắt cũng đỏ hoe, cơn thịnh nộ ngút trời hóa thành nỗi suy sụp buông lơi, người cũng chẳng còn chút tinh thần chi.
Anh nghĩ, khi đó chấp thuận mình, bảo rằng cho dù mình nói gì cũng sẽ tin, hóa ra là như vậy, ta nói gì người cũng nào có tin.
Có lẽ là bởi quá khứ mình nhơ nhớp quá, vậy nên cho dù là cha anh hay người ngoài nhìn vào, chỉ e cũng đều cảm thấy anh vẫn là tay ăn chơi phóng túng xưa kia thôi.
Anh nhắm mắt, cất giọng mệt mỏi, “Được rồi, vậy tôi không làm khó em nữa, em thấy chẳng có nghĩa lý gì coi như chẳng có nghĩa lý gì đi.”
Nhưng Mạnh Thanh lại ngây ra, hắn vô thức siết Phó Ngọc Thanh, môi mấp máy: “Em? Em, em…” vậy mà một chữ cũng chẳng thốt đặng, như thể cổ họng đã bị người ta bóp chặt.
Hắn bỗng dưng nổi giận, đè đầu gối vào giữa chân Phó Ngọc Thanh, uất hận nhìn thứ hung khí đang mềm rũ kia, đột nhiên thụi một cái rõ mạnh.
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại làm thứ chuyện như thế, đau đến nỗi hít vào một hơi, người toát mồ hôi lạnh ròng ròng, muốn mở miệng mà đến cả giọng cũng run lẩy bẩy, gắng gượng một tiếng Mạnh A Sinh, câu tiếp theo đau quá mắng không ra nổi.
Vậy mà Mạnh Thanh chẳng mảy may mủi lòng, lại đi nắm lấy dương v*t anh, hỏi đầy u uất, “Sao anh không phải đàn bà cơ chứ? Là đàn bà thì em trộm cũng được, cướp đi cũng được, giấu anh ở quê, anh sẽ chỉ thuộc về mình em thôi, không ai có thể cướp anh đi hết!”
Phó Ngọc Thanh ngẩn người.
Cơn thịnh nộ trong mắt Mạnh Thanh khiến người ta sợ điếng hồn, nhưng trên mặt hắn lại đeo một vẻ đau đớn khôn tả, cho dù đã bộc bạch ra những lời điên khùng nực cười ấy cũng chẳng làm hắn bớt đau hơn chút nào.
Mạnh Thanh bỗng rống giận một tiếng nện thẳng một đấm xuống chiếc bàn cạnh ghế, ván bàn hơi cũ rầm cái sập xuống, lúc bấy giờ hắn mới hoàn hồn, lảo đảo lui về sau hai bước.
Phó Ngọc Thanh cả kinh, tim đập như trống dồn, tưởng chừng sắp vọt ra khỏi cổ họng đến nơi.
Họng anh khô khốc, bật tiếng cười trào phúng: “Em muốn tôi giống như Phượng Bình sao? Sau khi chết chôn trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Mạnh? Hay là như Lạc Hồng Hoa, thay người ta gửi thư cho em?”.