Tọa Hoài Bất Loạn


Một bức khác viết, “Hôm nay nhiều việc, lúc chiều ghé qua bệnh viện, ngài Phó cũng có đó,” xong lại viết, “về luôn.” Nét mực trước sau không giống nhau lắm, chắc là sau mới thêm vào.
Phó Ngọc Thanh ngẩn người nhìn nét chữ của hắn, bỗng dưng nghĩ tới lời của anh cả, chẳng biết lúc ở bệnh viện đã để lộ chân tướng chỗ nào mà bị anh nhìn thấu.

Xong nghĩ tới cuộc điện thoại ban nãy với Diệp Thúy Văn, lòng hơi ảo não, muốn làm một điếu thuốc Tây mà chẳng biết ở chỗ hắn có không, bèn đứng dậy đi tới đi lui mấy vòng rồi dứt khoát thôi.
Hồi đó anh tìm đủ mọi cách để dụ Mạnh Thanh viết thư cho mình, vậy mà giờ đây đọc mấy lá thư này, vui thì có vui đấy, song cũng không khỏi thấy buồn.
Trên giấy chỉ lèo tèo mấy chữ, ấy vậy những lời mà Mạnh Thanh chưa từng viết ra, anh gần như có thể đoán hết.
Có lẽ cũng như Diệp Thúy Văn đã nói, hai người chơi đùa chút còn được, chứ thật sự nghiêm túc tiến tới thì quá khôi hài đi.

Nếu mà để lộ ra ngoài thì chẳng phải muốn kết thúc sẽ khó lắm ư? Bởi vậy đến cả đi thăm bệnh cũng sợ năng đến quá, làm người khác nghi ngờ, phải tránh người nhà Phó bằng mọi giá.

Chỉ có hai bức thư là Mạnh Thanh đã dán, còn lại chỉ gấp nhét vào thôi, có mấy bức còn nhét chung vào với nhau, Phó Ngọc Thanh nhớ tới vừa nãy hắn bảo vốn không muốn cho mình đọc, không kìm được phì cười.
Mạnh Thanh lần này đi rõ lâu.
Đến lúc quay về mới biết, tuy anh bảo chỉ cần chút chè là được rồi, nhưng Mạnh Thanh lại chẳng chịu tạm bợ, gọi hẳn một chiếc xe kéo chạy đến nhà hàng mua rượu và đồ ăn về.
Mạnh Thanh sợ anh thấy bí, bèn bảo đừng ăn trong phòng.

Trước tiên kéo đèn ra ngoài cửa, sau đó cắm điện quạt kê bên cạnh anh, hai người dùng bữa tối ở bàn đá.
Món nào món nấy hết sức cầu kỳ, gần như toàn những món anh thích.

Mạnh Thanh không uống rượu, nhưng lại rót rượu cho anh, tâm tình anh rất tốt, không nhịn được ghẹo Mạnh Thanh: “A Sinh, em khai thật cho tôi đi, tính chuốc say tôi hả?”
“Chỉ cho anh uống một chén thôi, không được uống nhiều,” Mạnh Thanh nghĩ phút chốc, cười: “tửu lượng của tam gia kém thế thì sao uống được? Chỉ sợ chưa đến chén thứ ba đã gục rồi ấy chứ.”
Phó Ngọc Thanh như cười như không liếc hắn cái, giọng tỉnh rụi: “Vậy là em tính chuốc say tôi rồi.”
Mắt Mạnh Thanh chan chứa nụ cười, chỉ nhìn anh không nói.
Lúc hai người đang ăn, bỗng có tiếng đập cửa bên ngoài, Mạnh Thanh đi ra ngoài một lát, lúc về ăn tiếp rất lâu, đến lúc ăn xong, hắn mới buông đũa xuống bảo anh: “Tam gia, vừa nãy có người đến hỏi anh có ở đây không, em bảo tam gia không qua đây, bảo người ta đi chỗ khác tìm rồi.”
Tim Phó Ngọc Thanh giật cái đánh thót, chắc là người làm trong nhà đây.

Chẳng biết là ý của ai mà lùng sục anh khắp nơi thế này, bèn bảo: “Kệ người ta đi, cứ để người ta tìm.”
Mạnh Thanh lại hơi ngạc nhiên, “Em cứ tưởng em tự tiện thế thì tam gia sẽ giận em cơ.”
Phó Ngọc Thanh hơi mỉm cười, cố tình hỏi hắn: “Em có cho tôi đi đâu mà, đúng không?”

Mạnh Thanh ngẩng mặt nhìn anh, trong mắt thấp thoáng ánh sáng trầm lặng: “Em không cho anh đi đâu!”
Cây quạt bên chân quay vì vù, gió nóng cuốn lên chân anh, khiêu lòng người ngứa ngáy.
Phó Ngọc Thanh cười: “Tất nhiên là tôi không đi rồi, không những không đi…” anh đè giọng, ra chiều mờ ám, “tôi còn phải ngủ ở đây nữa cơ.”
Chỉ một câu nói của anh đã làm mặt Mạnh Thanh đỏ bừng, song không luống cuống như ngày xưa nữa mà còn bạo dạn hỏi lại anh, “Chỉ ngủ thôi, không làm gì khác nữa ư?”
Phó Ngọc Thanh bật cười, Mạnh Thanh nói như thề, “Không đau thật mà, không vấn đề gì hết.”
Phó Ngọc Thanh đã hơi khó nén rồi, sao hắn lại cứ thích khiêu khích dụ khị người ta như thế chứ, đáp lấp lửng: “Xem buổi tối thế nào đã rồi tính tiếp.”
Mạnh Thanh mang bát đũa vào phòng bếp, hắn định rửa bát, Phó Ngọc Thanh lại không nỡ để hắn làm, Mạnh Thanh bèn cười: “Có mấy cái bát thôi mà, chả nhẽ còn để đến mai à? Lúc em bê gạch ở Hạ Quan chỉ có một cái bát thôi mà ăn xong cũng phải mang ra sông rửa như mình đi tắm vậy đó.”
Hắn nhắc đến hồi ở Nam Kinh mà Phó Ngọc Thanh lại nhớ tới thương tích của hắn, không nén được nỗi xót xa, hỏi: “Trời mưa chân có đau không?”
Mạnh Thanh đáp: “Không đau! Bác sĩ tam gia mời tốt lắm.” Nói rồi nở nụ cười, còn cố tình ngoảnh lại liếc anh một cái.
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn mà lòng phấn chấn lên hẳn, trong lòng ăm ắp thứ cảm xúc ngọt ngào chẳng thể diễn tả bằng lời, giả vờ hỏi bâng quơ: “Em lập bài vị trường sinh cho tôi hả?”
Mạnh Thanh không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, lần này là xấu hổ thật, chỉ ậm ừ lụng bụng tiếng.
Phó Ngọc Thanh càng hiếu kỳ, hỏi hắn, “Để trong đền nào?”

Mạnh Thanh chẳng dám nhìn anh, bị anh hỏi dồn như thế, chỉ còn nước khai thật, “Ngay trên tầng ấy.”
Phó Ngọc Thanh rất đỗi ngạc nhiên, bật cười đôi tiếng, bỗng nói: “Thế thì em phải dẫn tôi lên xem thôi.”
Mạnh Thanh trông cái điệu hứng chí bừng bừng của anh ấy, quả thực chịu chết luôn, đành phải đồng ý.
Tối mát giời, Mạnh Thanh lấy thư của Lục Thiếu Kỳ ra.

Vốn định đưa cho anh mà anh lại nhắm tịt mắt lại không nhận, bảo: “Em đọc cho tôi nghe đi.

Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, tôi sẽ nói cho em.”
Mạnh Thanh ngần ngừ hồi lâu, Phó Ngọc Thanh mất kiên nhẫn, bèn len lén hé mắt liếc hắn, thấy sau rốt hắn vẫn chậm rãi mở thư ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận